Chương 25: Dạ Loan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một lúc sau, Thứu Vũ đã trở về: "Thế tử gia, thành chủ cho mời!"

Dạ Sanh nghe vậy,đè nén giận dữ nhổ một bải nước bọt rồi sải bước đi vào.

Tình hình trong phòng, chàng không cần nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Lần đầu tiên chàng nhìn thấy cảnh tượng ấy đã cảm thấy đau lòng, cảm giác nhục nhã khắc sâu vào xương cốt, cảnh tượng rành rành trước mắt sợ rằng cả cuộc đời này chàng không có cách nào quên được.

Không quên được Mặc Thác càng ngày càng tổn thương trưởng tỷ Dạ Loan, càng không thể quên được kẻ đã hại bọn họ người thân ly tán đến bước đường này, chàng và người đó có mối thù hủy thiên diệt địa, không đội trời chung.

Trên cõi đời này chàng sống chỉ vì mục đích duy nhất đó là vì gia tộc báo thù rửa nhục, bảo vệ người thân một đời không lo.

Trong phòng tràn ngập ** và mùi máu nồng đậm xộc thẳng vào mũi, Dạ Sanh có chút mệt, mi tâm xoẹt qua một tia chán ghét.

Chàng nhìn không chớp mắt rồi lập tức đến giữa phòng.

Bất quá Dạ Sanh còn định làm bộ như không thèm để ý nhưng nữ tử nằm úp sấp hấp hối trên giường ngọc kia vẫn rơi vào mắt chàng.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, chàng nhặt lấy xiêm y bước nhanh đến giường ngọc, đem y phục đỏ sẫm khoác lên người nàng.

Toàn thân nữ tử đó đầy vết roi khiến cho mắt Dạ Sanh nhuốm đầy đau đớn.

Sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ, cánh tay vươn ra có chút run sợ, nhẹ nhàng vén tóc của nữ tử ấy, lộ ra một dung nhan tái nhợt nhưng tuyệt mỹ.

Nữ tử kinh tâm động phách này chính là Dạ Loan.

Bọn họ tỷ đệ ba người, mười lăm năm trước gặp gia biến nên lưu lạc đến Huyền Minh thành, bị Huyền Minh thành chủ Dạ Trường Phong thu dưỡng.

Dạ Trường Phong không có con nên nhận bọn họ làm nghĩa tử, nghĩa nữ, đồng thời lập chàng làm thế tử.

Mười năm trước, Huyền Minh thành và Tử Xuyên thành xảy ra chiến trận, Huyền Minh đại bại, Dạ Trường Phong phải cầu hòa, đem Dạ Loan tặng cho Tử Xuyên thành chủ Mặc Thác làm phu nhân đồng thời đưa Dạ Sanh sang làm con tin.

Vì thế mười năm trước tỷ đệ hai người họ đã ở trong Tử Xuyên thành của Mặc Thác.

Mặc Thác vốn tính ngang ngược, tra tấn người khác bằng đủ mọi thủ đoạn mới lạ mà không ai biết được. Hơn nữa, hắn thích tra tấn Dạ Loan. Trước là để Dạ Sanh phục tùng uy quyền của hắn, vì vậy hễ trước mặt Dạ Sanh hắn thường quất roi khi dễ Dạ Loan, không cho tỷ đệ họ phản kháng...

Thế lực Mặc Thác quá mức cường đại nên hai người họ không biết làm sao thoát được.

Phần phẫn nộ này vẫn luôn tích lũy dần trong lòng Dạ Sanh dần dần thành một núi lửa lớn lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Dạ Loan biết là đệ đệ của mình, trong lòng vui sướng buồn giận lẫn lộn.

Nàng cực kỳ hận chính mình. Nếu có thể chết, nàng đã sớm chết. Không để mình rơi vào tình huống khó coi này làm bẩn mắt Dạ Sanh.

Đáng tiếc, nếu nàng chết, chỉ sợ Dạ Sanh và Dạ Oanh cũng không sống nổi.

Nàng kéo dài hơi tàn, chịu mọi cực hình đơn giản là muốn đợi đến khi Dạ Sanh có đầy đủ thế lực sẽ đoạt lấy tất cả.

Nàng cũng phải nhìn thấy kết cục cuối cùng của kẻ đã tra tấn nàng từ thể xác đến tinh thần sẽ nhận lãnh những gì.

Dạ Loan mở mắt, con ngươi đen láy phủ một tầng nước khiến người nhìn thấy phải xót xa, nàng nhìn đệ đệ mình, mỉm cười: "A Sanh đã về rồi?"

Thanh âm khàn khàn nhưng lại hàm chứa vui mừng.

Dạ Sanh mặc dù trong lòng đau đớn vô cùng nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh: "Đúng vậy đại tỷ."

Qua nhiều năm, chàng đã biết tính khí của Mặc Thác. Nếu chàng càng quan tâm để ý Dạ Loan thì hắn càng tra tấn nàng nhiều hơn. Ngược lại nếu chàng tỏ ra không quan tâm thì Mặc Thác sẽ bớt khi dễ nàng.

Trong gian phòng, thanh âm của Mặc Thác vang lên: "Cốt sinh hoa đã thu về rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net