Chương 9: Tại Hạ Là Dạ Sanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử lấy túi nước từ tay Hoa Doanh mở nút rồi đưa cho nàng rồi mới tự mình ôm củi đến bên dòng suối nhóm lửa. Không biết từ đâu lại nhảy ra một con thỏ hoang, hắn liền lấy chủy thủ giếtchết, lột da rồi nướng nó trên đống lửa.

Thử pháp cực kỳ lưu loát, thành thạo trong lãnh khốc lại mang một phần tao nhã.

Hoa Doanh ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn người nam tử này. Đầu óc nàng bất chợt hồi tưởng lại lời nói ban nãy của y: lột da nàng, đem thịt nàng cho chó rồi chờ xương nàng hóa thành cốt sinh hoa.

Nàng càng nhìn càng cảm thấy rất có thể một ngày nào đó nàng sẽ trở thành một con thỏ hoang trong tay hắn cho hắn tha hồ lột da, xẻ thịt.

Người này ngoài bộ dáng đẹp đẽ ra thì có gì tốt? Bất quá hắn cũng chỉ là mặt người dạ thú mà thôi.

Trong lòng Hoa Doanh càng cảm thấy người ở trước mặt này cực kỳ nguy hiểm. Nam tử nướng thỏ xong liền đem một cái đùi thỏ đưa cho nàng.

Trải qua mệt nhọc, nàng sớm đã đói bụng. Mặc dù nàng cảm thấy có thể con thỏ ấy sẽ trở thành mình bị lột da, xẻ thịt nhưng mà nhiều năm qua ở trong tù ngực cái gì nàng còn chưa nếm qua?

Chỉ cần có thể no bụng cho dù là thịt của nàng, nàng cũng nuốt xuống.

Không để ý nhiều nữa nàng nhận đùi thỏ mà gặm. Nam tử lại cầm một cái đùi thỏ khác.

Hắn ngẩng đầu lên thì lại thấy đôi mắt đen láy luôn tĩnh lặng quan sát, đánh giá mình liền mỉm cười, thảm nhiên nói: "Tại hạ là Dạ Sanh, không biết cô nương tên gì?"

"Hoa Doanh."

"Là Doanh nào?"

"Khai mãn lam sắc hoa đóa đích lam hoa doanh, ngươi từng nghe qua chưa?" Hoa Doanh hỏi.

"Lam Hoa Doanh?" Dạ Sanh gật đầu: "Đã nghe."

Trong thành Tử Xuyên có rất nhiều loại Lam hoa doanh này, lúc nở hoa rất đẹp.

Hoa Doanh nói: "Tên của ta chính là Hoa Doanh đó".

Dạ Sanh lại nói: "Cô bị nhốt đã bao lâu?"

"Không biết."

"Mấy tuổi thì vào tù?"

"Sáu tuổi"

Dạ Sanh dừng một chút hỏi: "Lúc cô vào tù thì mẫu thân cô đã chết bao lâu?"

"Là tôi ôm di thể mẹ mình vào tù."

Dạ Sanh nói: "Dựa theo thời gian mẹ cô biến thành Mạn Đà La thì cô ở trong tù cũng đã sáu năm đến nay chắc cô cũng đã mười hai tuổi rồi."

Hoa Doanh nghe Dạ Sanh nói vậy mới biết tuổi mình, liền nói: "Có thể là mười hai tuổi, dù sao tôi cũng không biết nhiều."

Dạ Sanh nhìn lướt qua Hoa Doanh, người con gái này như một tờ giấy trắng năm sáu tuổi đã bị nhốt trong lao tù đến tận bây giờ mà đã có thể nói chuyện lưu loát là không tồi rồi.

Trong lòng hắn liền hạ quyết tâm trước tiên phải mang Hoa Doanh đến Tử Xuyên thành.

Lại nghe Hoa Doanh hỏi: "Ngươi có thể trả mẹ lại cho ta không?"

"Mẹ cô?"

Dạ Sanh nhất thời không biết Hoa Doanh ám chỉ điều gì.

Hoa Doanh chỉ vào trong tay áo Dạ Sanh, nói: "Lúc ở trong lao của Chiêu Hoa công chúa ngươi đã đánh cắp đóa băng lam Mạn đà la, đóa hoa đó chính là do di cốt mẹ ta biến thành."

Dạ Sanh lấy từ trong tay áo đóa băng lam mạn đà la, ánh sáng lam sắc tỏa ra cực lãnh cực mị lại nồng đậm ưu thương tựa hồ chua xót khiến cho người khác sống mũi cay cay, mắt nhỏ lệ rơi.

"Mẹ!"

Hoa Doanh nhìn chằm chằm đóa băng lam mạn đà la không nhịn được rơi lệ, không để ý chân mình đang đau liền hướng đến Dạ Sanh muốn đoạt đóa hoa lại. Đó là mẹ nàng.

Con ngươi Dạ Sanh nhất thời trở nên thâm sâu khó lường, khóe môi yếu ớt cười, tay cầm hoa di chuyển, đóa băng lam mạn đà la đã trở về trong tay áo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net