Chương 2-5: Đàn chị giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đang tập hát và nhảy trong phòng tập, đàn chị đẩy cửa vào thăm.

Cố Ý: Thế nào, trận cuối cùng lại là centre, áp lực rất lớn phải không?

Tôi: (Chà, áp lực đúng là lớn hơn khi đóng phim lúc trước đó! Đóng phim thì ít ra có thể ngừng làm lại, nhưng đây là trực tiếp!)

Bạn nghĩ như vậy trong lòng nhưng lại không nhịn được mà mạnh miệng.

Tôi: Em muốn thử trải nghiệm áp lực của centre lâu rồi.

Đàn chị nghiêm túc nhìn bạn, cứ như muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt bạn vậy.

Cố Ý: Mấy hôm trước có người nói với chị, anh ta cảm giác em rất quen thuộc. Chị lại muốn nói, chị cảm thấy em hơi xa lạ.

Thôi xong, chẳng lẽ bị nhìn ra sơ hở gì rồi à?

Tôi: Cuộc thi dày vò như vậy, dưới áp lực lớn thì không muốn thay đổi cũng khó!

Nghe bạn nói câu này, tự nhiên chị ấy nở một nụ cười thật lớn.

Cố Ý: Em nói đúng! Huống hồ, chị thích loại cảm giác xa lạ này, giới giải trí không bao giờ sợ tự kiêu, chỉ sợ tự ti, không sợ điên cuồng, chỉ sợ khép kín.

Bạn như đỡ được gánh nặng, nguy hiểm quá!

Cố Ý: Mặc dù, chị kéo em đi tham gia thi đấu, nhưng thật ra trong suốt chặng đường này chị chưa từng làm gì cho em, toàn bộ đều do em dựa vào sự kiên trì của mình để đi đến ngày hôm nay.

Tôi: Chị đã làm rất nhiều, nhìn thấy chị là em yên tâm lắm rồi.

Đàn chị mỉm cười, bất ngờ kéo tay bạn hết sức bí ẩn.

Cố Ý: Thật ra, ở ải cuối cùng, chị muốn lấy chuyện công làm việc riêng, muốn dùng năng lượng của mình để em có đãi ngộ đặc biệt.

Đàn chị muốn cung cấp điều kiện tốt cho bạn, bạn có đồng ý không?

Tôi: Chị là phó đạo diễn, bị truyền ra ngoài mọi người sẽ đều nói là có chuyện khuất tất.

Cố Ý: Em nghĩ gì vậy? Chị chẳng qua chỉ muốn mời Tinh Trần tới dạy riêng cho em thôi.

Tôi: Cố Tinh Trần?

Cố Ý: Rất bất ngờ sao? Để nó giúp bà chị của mình cũng không tính là khuất tất nhỉ? Phần vũ đạo không giúp được gì cho em, chí ít thì phần ca hát có thể chỉ điểm một hai.

Cut cut cut, khoan đã! Bạn nghe đến nỗi cả đầu đầy sương mù, cần xua đi mất.

Tôi: Đàn chị, chị nói idol độc miệng đó là em trai của chị?

Cố Ý: Đúng vậy, chẳng qua bọn chị chưa từng nói với mọi người mà thôi, dù sao cũng không có ai hỏi cả. Idol miệng lưỡi sắc bén? Biệt danh này của em khá là chuẩn, hình như chị nên nói với nó.

Tôi: Đừng mà đàn chị!

-Hết 1 chương-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net