Chương 2-7: Idol độc miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi: Hi, tôi là....

Bạn cố ý dùng giọng tám nhiệt tình để mở màn, xua tan hơi lạnh trong studio nhưng lại bị một cậu bạn cắt đứt, ơ, chính là đối tượng đang bị Cố Tinh Trần dạy dỗ.

Tiểu Tây: Xin lỗi, không tiếp fan hâm mộ, xin đừng tùy tiện tiến vào

Tôi: Tôi không phải fan, tôi là--

Tiểu Tây: Ship hàng thì để ở bên ngoài.

Tôi: Tôi không phải --

Tiểu Tây: Nếu ship đồ ăn thì để ở đây được rồi

Tôi: Tôi không phải giao hàng, không phải ship đồ ăn, không lấy báo cũ, cũng khó tiếp thị sản phẩm, có thể cho người ta nói không hả?

Cuối cùng, cậu ấy cũng đã sợ hãi với khí thế của bạn, ngoan ngoãn im miệng.

Tôi: Tôi là --

Bạn đang định tự giới thiệu, Cố Tinh Trần đang đưa lưng về phía bạn đã quay lại nhìn thấy bạn.

Cố Tinh Trần: Là em à, vào đi!

Có thể cho người ta thoải mái giới thiệu xong không: Tôi là....Thôi bỏ đi, dù sao mình cũng không phải Nguyệt Thiền.

Cố Tinh Trần: Đây là Tiểu Tây, trợ lí của anh.

- Tiểu Tây, cô ấy là đàn em của chị anh, sau này cứ trực tiếp cho cô ấy vào là được. Đúng rồi, cậu giúp cô ấy chọn một micro.

- Thời gian có hạn, chúng ta bắt đầu đi!

Anh ấy ngồi xuống trước cây đàn dương cầm nhưng có vẻ không có ý bắt đầu ngay. Im lặng một lúc, cuối cùng anh ấy cũng mở miệng.

Cố Tinh Trần: Phải rồi, trong buổi hát thử hôm ấy, em thấy lí do cho việc tôi lập tức chọn em hát đoạn đó là gì?

Tôi: Lẽ nào không phải vì em hát hay?

Cố Tinh Trần: Em với mấy cô kia, kẻ tám lạng người nửa cân.

Tôi: Vậy thì là do em xinh đẹp?

Cố Tinh Trần nhíu mày, nghiêm túc nhìn bạn một lượt, cứ như châm biếm sự tự tin mù quáng của bạn, Lần này bạn không sợ, cũng nhìn thẳng lại!

Cố Tinh Trần: Quên đi, bắt đầu thôi!

Khi tiếng đàn vang lên, bạn phát hiện bầu không khí trong studio nháy mắt từ lạnh lẽo chuyển sanh thành ấm áp.

Người đàn ông với những ngón tay đang nhẹ nhàng nhảy nhót trên phím đàn, dù cởi bỏ tạo hình idol, rời khỏi ánh đèn sân khấu nhưng anh ấy vẫn là một vật thể phát sáng không ai bằng. Đúng là âm nhạc có một loại ma lực siêu cấp!

Ngoài bầu không khí biểu diễn, âm chuẩn, hướng dẫn về mặt kĩ thuật, hơn hết là anh ấy miêu tả về tình cảnh được tạo ra, cảm xúc được thể hiện và linh cảm sáng tác này cho bạn.

Khi anh ấy nói những điều này, vẻ mặt rất nghiêm túc, không còn là ngôi sao lớn kiêu ngạo đó nữa, chỉ là một đứa trẻ đắm chìm trong thế giới âm nhạc của bản thân.

Anh ấy nói rất tỉ mỉ, bạn nghe rất say sưa. Bạn chỉ cảm thấy nhâm đốc nhị mạch liên quan đến âm nhạc của bạn đang bị anh ấy mở ra từng cái một. Về trận chung kết, bạn lại thấy hơi không chờ đợi được nữa.

-Hai tiếng sau-

Vậy thì hôm nay đến đây thôi.

Tôi: Hình như anh vẫn chưa cho em biết, sau buổi hát thử hôm đó, lí do lập tức quyết định cho em hát đoạn ấy.

Cố Tinh Trần: Nếu đêm chung kết biểu hiện tốt, anh sẽ nói cho em biết.

Tôi: Đây coi như là phần thưởng à?

Cố Tinh Trần: Đây là phạt. Phạt vì tôi đặt biệt danh cho người khác.

Tôi: ???

Cố Tinh Trần: Idol! Miệng! Lưỡi! Sắc! Bén!

Thôi xong, bị bán đứng rồi! Bạn cười gượng hoảng loạn bỏ chạy.

-Hết 1 chương-

*Cố Tinh Trần của hội chị em đây

*Tiểu Tây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net