Chương 2-9: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phán Phán đưa bạn tới cầu thang lối thoát hiểm rồi đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng dáng cao ráo mặc áo sơ mi trắng đứng đó. Anh ấy quay lại nhìn bạn, nhoẻn miệng cười.

 Phán Phán: Lúc người hâm mộ tiến vào trường quay, anh ấy bị em "nhặt" được, giờ đến lúc trả cho chính chủ rồi. 

Nha đầu này nháy mắt với Quan Tồn một cái rồi chớp mắt đã biến mất. Tay trái anh ấy nhét trong túi quần, tay phải từ đầu đến cuối vẫn chắp sau lưng. Bạn nhanh chóng phát hiện ra là có bí mật gì đó.

 Tôi: Để em xem nào!

 Anh ấy mỉm cười xấu hổ, bảng đèn giấu kín sau lưng cũng từ từ di chuyển ra trước ngực. Thứ ánh sáng của bảng tiếp ứng trong hành lang mập mờ này trở nên vô cùng huyền ảo. 

Quan Tồn: Cái này...À, lúc nãy được phát khi xếp hàng. 

Tôi: Anh nói sao thì là vậy! 

Quan Tồn: Thật à? Thật ra là các y tá trong bệnh viện đặt làm giúp anh, nhìn như là có chút ngây thơ. Nhưng anh rất vui khi có thể ở đây cổ vũ cho em, giống như lúc trước, em cổ vũ cho anh ở sân bóng rổ vậy.

 Ánh mắt dịu dàng của anh ấy lúc nào cũng khiến bạn thu hết sự sắc sảo của mình về. Nhưng khi anh ấy nhắc về kí ức thời niên thiếu, bạn vô cùng ngạc nhiên, đối tương mà anh ấy nhỏ giọng nhắc đến lại là Nguyệt Thiền, vậy là bạn cố ý lảng tránh vấn đề này.

 Tôi: Nhớ bảo các y tá của anh bình chọn cho em đấy nhé! Sức hút của anh đối với phụ nữ là tuyệt đối mà!

 Quan Tồn: Vậy....với em thì sao?

 Anh ấy nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can của bạn. Khi bạn không chút phòng bị thì đột nhiên anh ấy lại hỏi tới, trong cơn hoảng loạn, bạn chỉ muốn lập tức né tránh.

 Tôi: Thôi tiêu, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, em đi trước đây. 

Bạn vội vã nhấc váy lên rồi chạy. Anh ấy đột nhiên gọi giật bạn lại từ phía sau. 

Quan Tồn: A Nguyệt, tối nay, em rất đẹp!

Biết rồi, Nguyệt Thiền của anh là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, được chưa? Bạn trợn trắng mắt chạy đi, đầu cũng không buồn ngoảnh lại. 

Tiểu Ngọc: Thiền tỷ, chị đi đâu vậy? Sao lại tức giận chạy về vậy? 

Phán Phán: Bác sĩ Quan đi rồi sao? 

Tôi: Anh ấy đi rồi, chị có tức giận gì đâu, mà sao chị lại phải tức giận chứ? 

Phán Phán: Cũng đúng, bác sĩ Quan là một chàng trai ấm áp, vốn không phải kiểu người sẽ chọc giận phụ nữ. 

Tôi: Anh ấy có ấm áp hay không thì liên quan gì đến chị, em đừng có ghép đôi lung tung! 

Phán Phán: Em không có mai mối lung tung đâu, người mù cũng thấy được anh ấy thích chị. Tiểu Ngọc, cậu cũng thấy vậy phải không? 

Tiếu Ngọc: Tớ...hình như...um..... 

Phán Phán: Thôi bỏ đi, cậu đừng nói nữa. 

Tôi: Người anh ấy thích là Nguyệt Thiền! 

Bạn chợt nhận ra là mình đã lỡ lời, còn chưa kịp đợi bọn họ phản ứng thì đã lấp liếm. 

Tôi: Ý chị là người anh ấy thích là Nguyệt Thiền lúc nhỏ, từ lâu chị đã không phải Nguyệt Thiền rồi

 Phán Phán: Cái này thì đúng thật! Dạo gần đây chị cực giỏi cà khịa, có thể dạy em một chút được không? 

Tôi: Chị không rảnh đâu, giờ chị phải lên sân khấu rồi.

-Hết 1 chương-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net