Chương 4-4: Bí mật của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, bạn mang theo hình đến music studio của Cố Tinh Trần. Đẩy cửa ra là nhìn thấy ngay trợ lý Tiểu Tây của anh ấy.

Tôi: Hi, là chị. Không phải fan, không phải giao hàng, cũng không phải giao đồ ăn.

Tiểu Tây : Thiền tỷ, chị định lần nào cũng xuất hiện bằng cách này sao?

Tôi: Được rồi, không chọc em nữa. Bầu không khí trong studio hôm nay có vẻ hòa bình quá nhỉ?

Tiểu Tây : Chị cũng biết đấy, khi sếp của chúng ta chưa bắt đầu làm việc, thì quả thật cũng là "mỹ nam an tĩnh".

Cố Tinh Trần : Bắt đầu làm việc thì là cái gì?

Một câu chất vấn lạnh lùng truyền đến, trợ lý Tiểu Tây không hề nhận ra sếp của cậu ấy đã bay đến phía sau. Giật mình đến nỗi nhanh chóng chuồn đi. Bạn thì lại không sợ...

Tôi: Bắt đầu làm việc thì là...BẠO QUÂN MẶT LẠNH!

Cố Tinh Trần : Em lại định đặt cho anh một cái biệt danh nữa sao?

Rõ ràng lời cảnh cáo hay ho phát ra từ khuôn miệng đẹp đẽ nhưng lại làm bạn im lặng ngay.

Tôi: Không dám, không dám. Đúng rồi, trước khi bắt đầu làm việc, em muốn nhờ anh giúp nhận biết một người.

Bạn đưa năm tấm ảnh ra rồi xếp thành hàng ngang trên bàn

Cố Tinh Trần : Du thuyền? Đây là, ảnh chụp tối hôm đó à?

Tôi: Phải, bạn của em giúp em thu thập được. anh nhìn người phục vụ trong năm tấm ảnh này đi. Có cái người từng nói chuyện với chị của em mà anh nhắc đến không?

Anh ấy nghiêm túc phân biệt từng cái một rồi nhanh chóng rút một tấm trong đó ra. Bạn nhận lấy ảnh đó.

Tôi: Là anh ta sao ?

Cố Tinh Trần : Thật ra anh không nhớ rõ khuôn mặt của đối phương. Nhưng khi anh ta đưa sâm banh cho chị của em, anh đã để ý. Anh ta đeo cùng một dòng đồng hồ với mình. Đó là món quà mà người nhà tặng cho anh trong lễ trưởng thành. Đồng hồ thuộc series Carrera của hãng Heuer, góc chụp này đúng lúc chụp được chiếc đống hồ. Chính là anh ta!

Bạn thầm nghĩ ( đồng hồ có giá không tầm thường, không giống thứ một phục vụ bình thường có thể mua được )

Cố Tinh Trần : Em nghi ngờ có liên quan tới anh ta sao? Tại sao không báo cảnh sát?

Cảnh sát? Bạn không muốn rút dây động rừng đâu. Nếu đã xác nhận được đối tượng thì bước tiếp theo có vẻ là phải đến công ty du thuyền.

Tôi: Cảm ơn anh, anh đã giúp em rất nhiều, tạm thời em không muốn cho người khác biết! Chuyện này là bí mật của chúng ta, được không?

Nghe câu này, anh ấy lại đờ ra rồi lại bật cười một cách không thể tưởng được.

Tôi: Anh cười cái gì ?

Cố Tinh Trần : Anh quyết định, dùng lời lúc này của em làm tên cho bài hát mới của chúng ta.

Tôi: Bài hát tên " Anh cười cái gì ? "

Cố Tinh Trần : Câu trước

Tôi: "Bí mật của chúng ta"? Người làm âm nhạc các anh có phải là đặt tên tùy tiện quá không đó.

Cố Tinh Trần : Anh sẽ giữ bí mật cho em. Bắt đầu làm việc thôi, nếu lần này lại làm anh mất mặt. Anh sẽ cho em vào sổ đen, cho cả chị của anh vào sổ đen nữa.

-Hết 1 chương-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net