Chương 4-8: Người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa ra khỏi studio đã là năm giờ chiều, nếu tranh thủ thời gian, công ty du thuyền có thể vẫn chưa tan làm. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của bạn reo lên.

*Cuộc gọi đến : Cố Ý

[Cố Ý : Nguyệt Thiền, tổng giám đốc Ngôn đã xem ảnh em chụp chiều nay rồi. Kêu em phải có mặt ở văn phòng của anh ấy trong vòng nửa tiếng nữa.

Tôi: Tổng giám đốc bá đạo bận rộn, ngay cả áp phích show thực tế của nghệ sĩ nhỏ cũng muốn quan tâm sao?

Cố Ý : Em là do đích thân anh ấy ký hợp đồng, đây cũng là lịch trình đầu tiên của em, nếu như thất bại chẳng phải sẽ mất mặt sao? Chị có hẹn với người khác, tạm biệt ]

Được thôi, kế hoạch điều tra công ty du thuyền phải hoãn lại rồi, vẫn nên tập trung ghi hình show thực tế đầu tiên vậy.

Đến công ty, trợ lý Kim vừa rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc. Bạn vội tiến lên nghe ngóng tin tức.

Tôi: Thư ký Kim, tình hình bên trong thế nào, tiết lộ chút đi! .

Thư ký Kim: Hình như đang xem ảnh, còn rất tỉ mỉ.

Tôi: Đắm chìm trong nhan sắc xinh đẹp không thoát ra được sao ?

Thư ký Kim: Tôi không dám đoán.

Không đoán được? Là thư ký luôn đi theo bên cạnh lại không thể đoán ra suy nghĩ của ông chủ, nến đuổi đi cho rồi! Bạn hít một hơi thật sâu, vặn khoá cửa bước vào trong.

Tôi: Chào tổng giám đốc Ngôn, nghe nói anh đang xem 360 độ thành quả công việc chiều nay của em. Anh đang soi có góc chết không sao ?

Bạn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh ta, mà khi anh ấy ngẩng đầu nhìn bạn, bạn lại hơi bối rối.

Ánh mắt của anh ấy rất xa lạ, không phải chàng lưu manh Ngôn Nhất Trì trong trí nhớ năm cấp 3. Cũng không phải Ngôn Nhất Trì bình tĩnh khí phách bạn thấy gần đây.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy thần bí tựa như bóng đêm, yên lặng nhìn bạn, lại như không phải đang nhìn bạn.

Đây là tín hiệu gì? Còn phải yên lặng bao lâu nữa? Bạn lên tiếng muốn phá vỡ sự yên tĩnh gượng gạo này.

Tôi: À, nhϊếp ảnh gia hôm nay là dự bị giữa chừng được phải đến, nếu chụp không đẹp cũng không thể trách được...

Nhất Trì : Anh ta chụp rất tốt! Em trong ảnh của anh ta, khiến anh nhớ tới một người quen cũ.

Người bạn cũ anh ấy nói, thật sự là bạn " Mạc Phỉ " sao? Có thể được nhớ đến như vậy, bạn bỗng thấy chóp mũi hơi chua xót.

Giọng nói của anh ấy chưa từng cô đơn như thế, trong mắt còn thoáng chút mơ hồ.

Trong khoảnh khắc đó, bạn gần như sắp cho rằng mình là người yêu kiếp trước của anh ấy rồi. Nhưng chẳng có ai biết giữa 2 người còn chưa từng xảy ra chuyện gì mờ ám.

Nhưng bạn để lộ gì trong ảnh chụp rồi sao? 

Tôi: Em giống cô ấy à ?

Nhất Trì : Chỉ là một vài biểu cảm, quên đi, em không phải cô ấy, là ảo giác của anh. Em đi ra đi.

Anh ấy yên lặng tắt điện thoại, xoay ghế, quay mặt về phía của sổ lớn. Chỉ để lại cho bạn một bóng lưng. Haiz, thật đúng là khó đoán!

Bạn rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, vô thức thấy hơi mất mát, nhưng rõ ràng bản thân chưa từng chờ mong gì mà. 

-Hết 1 chương-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net