Chương III: Hai người quen cũ - Chương 3-1: Em chớ vội khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng kết thúc, bạn vội vàng chạy ra sau cánh gà rồi xông thẳng vào phòng nghỉ của Cố Tinh Trần.

Cố Tinh Trần: Thi đấu đã kết thúc, còn có chuyện gì sao ?

Tôi: Em muốn hỏi anh một chuyện.

Cố Tinh Trần: Muốn hỏi về biểu hiện tối nay ? Em chỉ đứng thứ 10 là rất hợp lí, bởi vì trình độ của em chỉ đến đấy mà thôi.

Tôi: Xin lỗi, em đến tìm anh không phải là để nói chuyện này.

Cố Tinh Trần: Không thèm quan tâm đến kết quả thi đấu. đó là sự lựa chọn của mỗi người. Nhưng không quan tâm tới việc biểu diễn, là ngay cả tôn trọng cơ bản nhất với tác phẩm cũng không có, anh không muốn nói chuyện với em.

Tôi: Không có, em chỉ là....

Cố Tinh Trần: Em cũng không cần giải thích, nếu không phải là chị nhờ vả anh, em vốn không quan hệ gì tới anh cả.

Bạn nóng lòng muốn tìm đáp án, nhưng anh ấy chả thèm cho bạn bất cứ cơ hội mở lời nào, ngọn lửa trong lòng bạn bị đè nén suốt đêm cuối cùng cũng bùng cháy vì câu nói "không liên quan gì đến anh".

Tôi: Phải, em không liên quan gì đến anh, em không liên quan gì đến ai ở đây cả! Chỉ cần cho em biết, bữa tiệc trên du thuyền đêm Giao thừa cách đây năm năm. Có phải anh cũng ở trên con thuyền này? Anh đã đàn bài này đúng không!

Bạn không nhân ra rằng khi nói đến đây cảm xúc của bạn bị mất kiểm soát, khiến giọng nói trở nên run rẩy.

Cố Tinh Trần: Tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Đêm đó quả thật anh đã biểu diễn ca khúc này trên du thuyền, nhưng sao em lại biết được?

Quả nhiên, anh ấy là người cuối cùng nhìn thấy bạn ở kiếp trước! Nhịp tim của bạn đập thình thịch.

Tôi: Khi anh chơi bài hát này, nữ ngôi sao Mạc Phỉ bị rơi xuống biển đêm ấy, cô ấy đã đứng trước cây đàn dương cầm của anh đúng không?

Anh ấy càng ngạc nhiên hơn. Bạn vẫn chăm chú nhìn anh ấy, mong đợi đáp án. Nhưng anh ấy lại vươn tay ra làm gì chứ?

Khi những ngón tay thon dài của anh ấy bất chợt chạm vào má bạn, bạn bàng hoàng nhận ra anh ấy đang lau đi những giọt nước mắt đang rơi trên mặt mình.

Cố Tình Trần: Em đừng khóc, sao em lại biết được ? Những vấn đề này anh chỉ nói cho cảnh sát điều tra biết, em có quan hệ thế nào với Mạc Phỉ?

Bạn hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại giả vờ như không có gì.

Tôi: Chị ấy, chị ấy là người bên cạnh em từ bé đến lớn, đêm ấy em và chị ấy video call với nhau, vì vậy em mới thấy được quá trình chơi nhạc của anh thông qua điện thoại. Trên sân khấu đêm nay, em chợt nhớ ra cảnh đó và nhận ra anh.

Cố Tinh Trần: Thì ra là vậy.

Tôi: Anh còn nhớ gì không, không phải chị ấy đứng trước mặt anh nghe anh chơi đàn sao, sao lại bỗng nhiên rơi xuống biển được?

Cố Tinh Trần: Đêm đó tất cả mọi người đều đang trò chuyện, chỉ có chị ấy nghe anh đánh đàn, cho nên anh nhớ rất rõ

-Sau đó, người phục vụ đến nói vài câu với chị ấy, và chị ấy lập tức rời đi. Sau đó, anh không gặp chị ấy nữa, đến ngày tiếp theo, thì có tin chị ấy xảy ra chuyện.

Một người phục vụ đến nói vài câu khiến bạn rời đi? Bạn lại hoàn toàn không nhớ ra được! Rốt cuộc bạn đã quên bao nhiêu manh mối quan trọng chứ!

Tiểu Tây: Anh Tinh Trần, họp báo sắp bắt đầu rồi.

Tôi: Anh đi đi, nếu như còn nhớ chuyện gì thì nhớ gửi tin nhắn nói với em.

Trước khi đi, anh ấy đột ngột dừng lại.

Cố Tinh Trần: Vẫn là nói cho em biết vậy, hôm đó anh chọn em hát phần đó là bởi vì cảm xúc đạt điểm tuyệt đối. Sự bất an của em chính là cảm xúc của " Chưa biết".

Chẳng phải nói do biểu hiện tốt sao? Bạn đang ngạc nhiên thì anh ấy đã bước đến trao cho bạn một cái ôm thật chặt.

Cố Tinh Trần: "Chưa biết" lần đầu tiên hợp tác của chúng ta lại có kết thức như vậy, nhưng ai lại biết được, có lẽ, đó chỉ mới là bắt đầu.

-Haiz, không thể debut, xin bớt đau buồn.

Anh ấy vỗ nhẹ vai bạn rồi xoay người rời đi, để lại bạn đang ngỡ ngàng suy ngẫm về lời an ủi của anh ấy.

Tôi: ...Câu này thật sự là dùng như vậy sao?

-Hết 1 chương-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net