Chương IV: Phóng viên chụp hình - Chương 4-1: "Bạn gái"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi mới có thời gian rảnh, bạn vội vàng quay lại Đế Bảo để "họp kín" với Kha Lam. Có thể thấy chú bảo vệ đã chắc chắn bạn là bạn gái của bác sĩ Quan, thế là bạn có thể thoải mái ra vào nơi này.

Chú Hồng : Ồ, cô bạn gái xinh đẹp, cháu lại đến à?

Tôi : Ha ha, vâng ạ. (Xin lỗi bác sĩ Quan, mượn đã thân phận này sử dụng nhé!)

Bạn lảo đảo bước vào, bỗng nhiên một chuỗi bước chân nhanh chóng đuổi theo sau bạn. Bạn còn chưa quay người nhìn lại thì người phía sau bạn đã lên tiếng.

Quan Tồn : Nghe nói, cô bạn gái xinh đẹp của anh lại đến tìm. Không biết có phải là vị tiểu thư ở phía trước hay không?

Tôi : ( Tình huống gì thế này? Mới mấy bước chân thôi mà anh ấy, anh ấy đã quay về rồi. Còn biết mình sử dụng thân phận bạn gái của anh ấy để "vênh váo lừa gạt", chú bảo vệ nhiều chuyện này thật là! )

Bạn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng lại đành cuời gượng quay đầu lại.

Tôi: À, thật trùng hợp quá, sao bây giờ bác sĩ vẫn không đi làm thế ?

Nhưng anh ấy không có ý định trả lời bạn mà chỉ nhìn bạn cố nín cuời, khóe miệng hơi cong cong.

Tôi: À, em hoàn toàn không tự nhận mình là bạn gái anh. Em chỉ đưa cho chú ấy tấm hình chụp chung để chứng minh chúng ta có quen nhau, tự chú ấy...

Quan Tồn : Em giải thích nghiêm túc như vậy, làm anh thấy có chút mất mát...

Giọng nói nhẹ nhàng pha lẫn đùa cợt của anh ấy có vẻ rất nghiêm túc. Gương mặt bạn bỗng trở nên nóng rực. Bạn bất giác hít thở sâu!

Quan Tồn : Xem dáng vẻ giật mình này của em, hiển nhiên không phải đến tìm anh. Nên em đến đây là để...?

Tôi: ( Thôi chết, chỉ lo ngại ngùng mà quên mất mình đến đây để làm gì, đến đây để làm gì, mau tìm một cái cớ! )

Tôi: Em...

Quan Tồn : Đến xem căn nhà trước kia sao ?

Tôi: À, đúng vậy! gặp lại anh khiến em hồi tưởng lại nhiều chuyện khi còn nhỏ, nên mới muốn đến đây!

Quan Tồn : Anh đi với em.

Anh ấy nói một cách cương quyết, bàn tay phải thon dài nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của bạn rồi đi thẳng về phía trước. Tự nhiên như thể hai người đã đi bên cạnh nhau như thế này, không bao giờ tách rời.

Bạn để mặc anh ấy nắm tay, vì giờ phút này bạn chỉ để ý tiếng tim đập. Không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

Không lâu sau đó anh ấy dừng chân, buông tay bạn một cách tự nhiên. Chỉ vào biển hiệu ở phía trước.

ĐẾ BẢO 1001

Quan Tồn : Cô bé, đã đến "nghìn lẻ một đêm" của em rồi! Còn nhớ rõ sao? Khi còn bé anh từng nói, anh muốn làm thần đèn trong aladin, thỏa mãn tất cả nguyện vọng của em.

Tôi: (Tòa nhà 1001, nơi này cũng từng là nhà của thân xác này sao ?)

Quan Tồn : Sau khi nhà em dọn đi, nghe nói có một nghệ sĩ đã mua lại ngôi nhà. Nhưng chưa được mấy năm, cô ấy hình như xảy ra chuyện gì đó.

Trời ơi, bạn kinh ngạc tột độ. Thì ra năm ấy căn biệt thự mà công ty thuê cho bạn lại là tài sản bị đem đi đấu giá của Nguyệt Thiền.

Thì ra sự tương giao giữa hai người đã phát sinh từ khi bạn chuyển đến nơi đây! Chẳng lẽ mối quan hệ giữa bạn và Nguyệt Thiền thật sự là thứ được gọi là vong luân hồi sao?

-Hết 1 chương-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net