Chương 1: Bài hát của nỗi cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ • ~ • ~

Mở đầu:

Ngày 24 tháng 12. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông.

Tôi thức dậy vào buổi sáng với một cảm giác lạnh người.

"...Thật là một giấc mơ kỳ lạ."

Khi tôi thì thầm điều đó, từ từ ngồi dậy.

Chỉ một chút thôi, nhưng có vẻ như tôi đã đổ mồ hôi khi ngủ.

Thông thường, tôi không thực sự cố gắng ý thức về những giấc mơ của mình.

Dù là giấc mơ đẹp hay giấc mơ xấu, dù kỳ lạ, giấc mơ là giấc mơ và không phải là thực tế.

Và con người về cơ bản là những sinh vật quên đi giấc mơ của họ.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu có những người trên thế giới ngoại lệ với điều đó, nhưng tôi cũng là một trong số những người đó.

Ngay cả khi bạn nhớ ra ngay sau khi thức dậy, thì đó cũng là thứ rơi ra khỏi trí nhớ của bạn trong nháy mắt.

"——Tự nhiên lại mơ về sensei mặc đồ thỏ bunny......."

Ngay cả khi tôi cố gắng nhớ và chống lại, điều đó nói chung là vô ích.

Đó có thể là những lời khiến bên thứ ba phải nghiêng đầu nếu họ đang lắng nghe.

Dù sao thì giấc mơ không chỉ đơn giản là về giáo viên chủ nhiệm lớp mình mặc đồ thỏ ...

Dù sao thì việc đào sâu vào giấc mơ của bản thần cũng chỉ là điều vô ích mà thôi

Tôi từ sớm đã từ bỏ việc nhớ lại giấc mơ đó

Vì không cần phải đến trường nên tôi có thể trải qua buổi sáng một cách từ tốn và chậm rãi

Bàn chải và cốc đánh răng được đặt ngăn nắp trên chậu rửa mặt

Từ ngày xa cach với Kei-người đã gắn bó trong một khoảng thời gian nhất định, cuộc sống "bình thường" của tôi đang dần trở lại

Tất nhiên nó không có nghĩa mối quan hệ giữa chúng tôi đã kết thúc

Nó kiểu giống như là 2 chúng tôi đang chiến tranh lạnh vì một số hiểu lầm

Tâm tình tôi cũng không dao động mấy khi chuyện này xảy ra

Dù sao thì tôi là người đã dẫn dắt mọi chuyện diễn ra như vậy và nó đang diễn ra đúng như những gì tôi mong muốn, tuy nhiên tôi cũng tự hỏi liệu mình có đang gây ra một sự xáo trộn nào đó trong mối quan hệ này không

"Chẳng biết nữa"

Sự thay đổi cảm xúc của một người là khi bạn nhận ra bản thân cần đối phương như thế nào

Nếu bạn cảm thấy bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, bạn sẽ không ngần ngại làm mọi cách miễn là nó có tác dụng. Tất nhiên, đối phương cũng sẽ làm điều tương tự

Tuy nhiên với tôi yêu không phải chỉ là một loại cảm xúc

Miễn là 2 người dành nhiều thời gian cho nhau, cả 2 người đều vun đắp cho mối quan hệ thì khoảng thời gian 2 người bên nhau luôn là những giây phút hạnh phúc

Bên cạnh đó, thời gian của con người là hữu hạn, vậy nên hãy sống thật hạnh phúc hơn là chìm đắm trong khổ đau. Chí ít thì đó là những gì tôi suy ra được từ đạo đức xã hội của con người

Dù vậy cũng không nên vì thí nghiệm của tôi mà khiến khiến cho đối phương xảy ra những bất ổn về mặt tinh thần

Tôi không mù quáng đưa mối quan hệ này vào chiến tranh lạnh mà là đã tính toán từ trước. Trước khi mối quan hệ giữa chúng tôi rơi vào thế không còn có thể cứu vãn, tôi sẽ hâm nóng nó lại bằng việc cùng nhau đi mua quà giáng sinh

Nó kiểu như là một kế hoạch nằm trong kế hoạch khác. Ban đầu tôi tính hẹn gặp Kei vào buổi sáng

Bên ngoài trời đang mưa, xem ra thời tiết xấu trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu vẫn tiếp diễn. Tôi có hơi thất vọng khi mong chờ hôm nay là một ngày tốt lành để hẹn hò với Kei

Dự báo thời tiết bảo là hôm nay sẽ mưa cả ngày nên có thể nói Giáng sinh năm nay sẽ giảm bớt chút náo nhiệt. Tất nhiên thời tiết nằm ngoài sự kiểm soát của con người nhưng đó không phải là điều duy nhất

Tôi nhìn vào tấm lịch để bàn, dấu trái tim được đánh dấu vào 2 ngày 24 và 25 của tháng 12

Mọi chuyện xảy ra vào đêm ngày kết thúc học kỳ 2

Tôi đã liên lạc với Kei để hẹn gặp nhau vào Giáng sinh nhưng không được phản hồi ngay

Mất một lúc sau, tôi quyết định gửi tin nhắn nhưng cũng chưa có dấu đã xem

1 giờ sau, trong khi tôi đang suy nghĩ đã có chuyện gì xảy ra thì cô nàng hồi đáp lại và thứ tôi nghe được đầu tiên là tiếng ho.

Theo y học thì cúm là 1 loại bệnh dịch cảm lạnh có sức lây lan nhanh bất chấp tuổi tác và giới tính và thường gia tăng vào thời điểm tháng 11 và 12 nên cũng không có gì lạ ở đây cả. Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân không may mắn mà thôi. Kei vẫn kiên quyết muốn thực hiện lời hứa mua quà giáng sinh với tôi đến cùng cho dù có phải ra khỏi phòng bằng các lết như một con sâu. Dù thế như đã nói, cúm có sự lan truyền một cách mạnh mẽ vậy nên nếu một người mang bệnh đến khu vực đông người qua lại như Keiyaki thì chắc chắn vô cùng nguy hiểm.

Có vẻ như cũng nhận ra được mình nói không đúng, Kei buồn bã xin lỗi và trách mình vì đã không chăm sóc bản thân thật tốt. Tôi cũng không thể trách bạn gái mình vì bị cúm được nên cũng chỉ nhắc cô ấy nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân để sớm khỏi bệnh. Ngoài ra tôi cũng đã nói rằng cả 2 đứa sẽ thực hiện lời hứa đó vào một ngày khác

Tất nhiên Kei sẽ có thể nói với tôi không cần phải giữ lời hứa này với cô ấy nữa thì cuộc hẹn giữa chúng tôi có thể sẽ kết thúc nhưng điều đó sẽ không xảy ra như vậy

Nếu tâm lý của cô nàng có gì đó thay đổi thì chắc chắn đó là có sự tác động từ bên thứ 3, Kei là một người có bản chất phụ thuộc mạnh mẽ, vậy nên rất khó có thể dễ dàng bị người khác tác động.

Tuy nhiên vì vẫn còn hy vọng hàn gắng mối quan hệ này, cô nàng vẫn muốn bám lấy cọng rơm cứ mạng cuối cùng này bất chấp cơ thể đang mang bệnh trong người. Có thể từ giờ cho đến cuối năm, cô nàng sẽ có nhiều thứ muốn tự mình xác nhận và một trong số đó sẽ là mối quan hệ của chúng tôi

Sau khi đã xác nhận về bệnh tình, Kei bảo tôi không cần lo lắng vì đã nhờ bạn mua hộ những thứ cần thiết để dưỡng bệnh, vậy nene về cơ bản cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì. Tôi rất vui vì cô nàng có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa như vậy vì chuyện khu vực đó có lệnh giới nghiêm chỉ là sớm muộn

Và đó là những gì xảy ra vào đêm qua...

Cho đến sáng nay, tôi mới biết là cũng có nhiều học sinh khác cũng mắc cúm từ tất cả cả các khối lớp. Vì không tiếp xúc gần với Kei trong mấy ngày qua nên về cơ bản thể chất của tôi vẫn bình thường. Vẫn đề bây giờ là phải làm gì trong ngày hôm nay. Toàn bộ kế hoạch hâm nóng tình cảm đêm giáng sinh của tôi chưa triển khai đã bị phá sản

[Ayanoukouji-kun, chào buổi sáng. Mình nghe bảo là Kauizawa-san bị cúm. Cậu ấy vẫn ổn chứ?]

Tôi nhận được tin nhắn từ Ichinose trên điện thoại, chứ kịp rep thì tin tiếp theo lại đến

[Mình nghe nói có rất nhiều người bị dính cúm. Ayanokouji-kun vẫn ổn chứ?]

Có vẻ như bằng mạng lưới thông tin rộng khắp của mình nên cô nàng nắm tình hình khá nhanh

"Mình có hơi mệt, mình định sẽ ngủ một chút"

[Mình thật sự lo cho cậu lắm đó. Nếu có gì cần giúp thì cứ nói với mình nhé]

"Cảm ơn"

Sau một hồi trò chuyện thì cô nàng có hỏi tôi về dự định hôm nay. Ban đầu kế hoạch của tôi là dành cả ngày hôm nay với Kei ở Keiyaki nhưng... Tuy nhiên tôi vẫn có một số việc cần phải đến đó nên về cơ bản kế hoạch đến Keiyaki sẽ không đổi

"Mình định sẽ đi tập gym"

Tôi nghĩ rằng mình có thể dành thời gian yên tĩnh một mình ở đó nên đã đưa ra câu trả lời như vậy

[Thật sao? Thế cậu định đi lúc nào?]

"Dù sao hôm nay mình cũng rãnh nên mình sẽ đi khoảng giữa trưa"

[Mình cũng định sẽ đến phòng tập cũng vào khoảng đó nhưng có vẻ mình phải suy nghĩ lại xem có nên đến hay không rồi]

"Tại sao thế?"

[Ừ thì...chẳng phải nó giống như kiểu chúng ta đang hẹn hò sao? Dù mình biết chỉ là trùng hợp thôi nhưng mà...]

Chúng tôi chỉ "vô tình" có kế hoạch đi tập gym hôm nay và thời gian cũng trùng khớp với nhau. Tất nhiên tôi vẫn phải cân nhắc đến Kei nữa nhưng với tình hình hiện tại thì điều này không cần thiết

Nếu cứ cố gắng khiến mọi người không hiểu lầm thì đôi khi còn gây ra hiểu lầm lớn hơn

"Không có gì phải lo cả. Cứ đi như bình thường thôi. Khi nào đến nơi thì mình sẽ liên lạc với cậu"

Tin nhắn vừa mới gửi đi được đọc ngay lập tức và tôi nhận được một cái sticker ra dấu Okay từ đối phương

Giờ thì tôi sẽ thay quần áo, chỉnh lại tóc tai và sẵn sàng đến phòng tập

Mới hơn 9 giờ thôi à?

Tôi quyết định sẽ giết thời gian bằng cách dọn dẹp phòng và giặt giũ

Phần 1:

Vào buổi sáng tại Keiyaki, không khí chuẩn bị cho đêm Giáng sinh đang đạt cao điểm nhất.

Nhiều đồ trang trí lộng lẫy hơn ngày hôm qua được trang trí ở mọi góc của trung tâm mua sắm.

Có lẽ đó là một hiệu ứng tâm lý, nhưng tỷ lệ cặp đôi trong số những người mua sắm dường như rất cao.

Như tôi đã nói với Ichinose, tôi sẽ đến phòng tập thể dục mà tôi đã tham gia sớm hơn một chút.

Tôi tham gia chưa lâu nhưng tôi sẽ cố gắng đến nhiều lần nhất có thể vì tôi phải trả phí hàng tháng.

Sẽ không có ai đi vào giờ này, phải không?

Tôi đã nghĩ về nó khi trả phí vào cửa.

Tôi thay quần áo tập luyện và bước vào phòng tập, nhưng nó không trống như tôi nghĩ.

Nhìn thoáng qua, có cả các học sinh và người lớn.

Người đang chuẩn bị sử dụng máy tập ngực đặc biệt đáng chú ý.

Mashima-sensei, giáo viên của lớp 2A.

Thầy ấy có một thân hình cường tráng và vạm vỡ và nó đã được phô ra tối đa bằng bộ quần áo bó.

"Xin chào, Mashima-sensei"

" Ayanokouji? Em cũng là đi tập gym à?"

"Em cũng chỉ vừa mới tập thôi."

"Ồ, vậy hả. Cố lên nhé."

Không hiểu sao Mashima-sensei lại gật đầu tỏ vẻ vui mừng như bắt được vàng nữa.

Chẳng phải chỉ là một học sinh bình thường đi tập gym thôi sao?

"Không biết lý do gì khiến em tham gia luyejen tập thế?"

"Em cảm thấy sức khỏe của mình không còn sung mãn như trước nên quyết định tập luyện nhằm lấy lại phong độ."

"Thầy không nghĩ một học sinh như em sẽ tham gia vì lý do đó"

"Em cũng không biết rằng mình có thể kéo dài nó được bao lâu"

"Thú thật ban đầu thầy cũng định tập chơi cho vui thôi nhưng mà giờ thầy lại trở thành khách hàng thường xuyên của phòng tập rồi đó. Dù sao thầy cũng rất vui khi có thể được tập luyện cùng với học sinh của mình"

Mashima-sensei có vẻ hào hứng hơn thường lệ và chào đón tôi với vòng tay rộng mở.

"Thầy rất vui vì em đã đến phòng tập thể dục vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông."

"Sensei, đêm Giáng sinh hôm nay thầy có kế hoạch gì chưa?

"Hả? À, thật không may, thầy quyết định ở đây cả ngày hôm nay để tập thể dục."

Thầy ấy trả lời mà không có chút ngần ngại......

"À thì..."

Dù sao thì đây là vấn đề riêng của Mashima-sensei, nhưng tại sao thầy ấy lại có thể dễ dàng nói điều đó với tôi như vậy

"Có vấn đề gì sao?"

"À không, không có gì. Tại em mới tập nên không biết phải bắt đầu từ đâu"

"Thế à."

Trên thực tế, tôi không gặp vấn đề gì với việc vận hành và sử dụng thiết bị thể dục. Vậy nên việc nhờ người khác hướng dẫn không phải điều cần thiết

Tuy nhiên một "người mới" nên cư xử như một người mới, và sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu bạn cho người khác suy nghĩ rằng mình không biết gì cả.

Dù sao thì cũng đến lúc tôi bắt đầu luyện tập rồi

"Được rồi!"

"Được rồi?"

"Dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có, em hãy quan sát thầy tập mà học hỏi nhé."

"Hả? À, vâng."

Tôi vừa định bắt đầu thì đã bị ngăn lại.

Mashima-sensei ngồi xuống ghế, di chuyển thanh tạ đến vị trí ngang với tầm nhìn của mình và từ từ đẩy nó lên vài lần. Sau đó, thầy ấy điều chỉnh các thanh an toàn ở bên trái và bên phải cao hơn ngực.

"Hãy chú ý đến chốt an toàn này, nó sẽ giữ em không gắp vấn đề gì trong trường hợp thiết bị bị sập".

"Em hiểu rồi"

Tôi không thể nói rằng tôi đã biết, nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục quan sát trong im lặng.

Nhưng nếu bạn không trả lời bất cứ điều gì, bầu không khí sẽ trở nên không tốt, vì vậy cần phải nói gì đó.

"Thầy có thể nâng bao nhiêu kg?

"Để xem nào...... Lần này là 80kg. Nhưng không phải là không thể đạt được 100kg, chỉ có 1% người có thể nâng được 100kg thôi."

Mặc dù trông không tự hào, nhưng giọng điệu thì tràn đầy tự tin. Có vẻ như thầy ấy đang muốn khoe thành tích của mình

Nhưng tôi chưa nghe nói về nó, kiến thức này liệu có đúng không?

"Nếu ép buộc cơ thể mình quá sức thì sẽ chỉ làm hại bản thân thôi. Giống như trên các chương trình TV, để có tác dụng thì em sẽ phải chia ra nhiều set tập thì mới hiệu quả."

Tôi không biết liệu thầy ấy có học được điều này một cách tuyệt vọng từ TV và bắt đầu tập luyện ngoài đời thực rồi truyền đạt cho tôi hay không.

Tôi nhìn sensei đang đổ mồ hôi đầm đìa trong khi toát lên khí thế của một người đàn ông

Mashima-sensei đứng dậy sau khi hoàn thành 3 set.

"Phù. Về cơ bản là tập như vậy đó"

"Vâng, rất bổ ích."

"Tốt. Trong kỳ nghỉ đông, thầy dự định sẽ đến 6 ngày một tuần trừ thứ 5. Thầy có thể đến vào ban đêm khi học kỳ thứ ba bắt đầu, nhưng kế hoạch này sẽ không thay đổi, vì vậy nếu em cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cứ gọi cho thấy nhé."

Tôi cảm thấy mình đã được tiếp thu một cách cụ thế, ngoài ra thì tại sao lại trừ thứ 5 ra?

"Nếu cần thiết, thấy có thể làm PT kèm 1-1 ..."

"Không, không sao đâu. Em chỉ mới tập nên có lẽ sẽ ưu tiên các bài tập nhẹ trước."

Tôi muốn ra khỏi đây trước khi quá muộn.

"Được rồi. Nếu bạn có bất kỳ vấn đề gì, hãy cho thầy biết. Thầy sẽ đến phòng tập thể dục nhiều nhất có thể trong kỳ nghỉ đông."

Sau khi nghe những lời đó của sensei, tôi đã tập luyện một mình.

Sau đó, khi tôi tập được khoảng 30 phút, không khí trong phòng tập thay đổi đột ngột.

Một số học sinh đang nhìn vào thiết bị đồng loạt hướng mắt về một chỗ.

Nhìn về hướng họ đang nhìn, tôi đảo mắt và nhìn thấy một nhân vật mà tôi quá quen mặt, Kouenji.

Mặc dù thu hút nhiều ánh nhìn, nhưng đối phương không có vẻ gì là quan tâm và miệt mài tập.

Tôi đã nghĩ rằng cậu ta bị chú ý vì làm mấy thứ lạ lùng, nhưng có vẻ như không phải vậy.

Giọng nói của mấy đứa con trai lớp khác gần đó cũng khẽ lọt vào tai tôi.

"Thằng Kouenji đó văm thật."

"Chứ sao? Mới cao trung thôi mà đã build được body như này rồi thì rõ ràng là không bình thường ......"

Khả năng thể chất trông không giống trình độ của một học sinh cao trung của tên đó đã gây được sự chú ý trong phòng tập, nơi mà những người có thể chất vượt trội luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Thực sự rõ ràng trong nháy mắt có thể thấy cơ thể đó có độ hoàn thiện cao như thế nào.

Các cơ bắp lớn được vận động đầy đủ và sự mềm mại.

Không có động tác vô ích nào, và vẻ ngoài thường thấy của một kẻ lập dị đã biến mất và thay vào đó là một con người nghiêm túc không thể tưởng tượng được.

Tôi có ấn tượng rằng Kouenji luyện tập cơ thể của mình mà không có bất kỳ sự phân tâm nào.

Khi bạn nghĩ về nó theo cách này, việc cậu ấy đến phòng tập thể dục không phải là điều khó tin, đúng hơn là không quá khi nói rằng tên này là người đàn ông phù hợp nhất với phòng tập thể dục.

Mashima-sensei nhìn Kouenji, rồi cũng dừng lại và bắt đầu quan sát.

Khách quan mà nói, Kouenji đặc biệt xuất sắc trong việc chăm sóc thân thể

Cậu ta được ban tặng một vóc dáng hoang dã và tập luyện chăm chỉ ngày này qua ngày khác để duy trì cơ thể của mình.

Ngay cả khi còn đi học, Kouenji vẫn theo đuổi việc tập thể dục bất kể thời gian và địa điểm, điều mà tôi một lần nữa được tận mắt chứng kiến.

Không giống như Mashima-sensei, người có mức độ tập luyện mạnh hơn một chút so với người mới bắt đầu, việc tập luyện của Kouenji dường như rất nặng nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ.

Và đối phương không cảm thấy lo lắng, khó chịu hay lo lắng dưới con mắt của người khác, mà ngược lại, tên đó có thể thực hiện các động tác của mình một cách đẹp mắt.

"Kouenji đúng là vẫn giữ vững phong độ".

Tuyên bố này cũng chứng minh rằng sự hiện diện nổi bật của Kouenji không chỉ có ngày hôm nay.

"Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun."

Sau đó, có một người gọi tên và nhanh chóng đến bên cạnh tôi.

"Chào buổi sáng."

"Hôm nay trời mưa to nhỉ. Nhân tiện, cậu đã đến đây bao lâu rồi, Ayanokouji-kun?

"Khoảng 30 phút trước."

"Vậy à. Thật ra thì mình cũng định đến tầm giờ đó. Mình đến muộn vì có một cuộc nói chuyện nhỏ với một người bạn."

Ichinose, người đã nói vậy, đứng gần tôi và ngước nhìn tôi.

"Hôm nay là Giáng sinh rồi nên...."

"Ừm, không sao cả. Mình đã nói là không có gì phải lo mà."

"Mấy bạn nữ sẽ không nghĩ đơn giản như vậy đâu."

"Đó là sự thật, mình không thể phủ nhận điều đó."

Là một người đàn ông, tôi không biết phụ nữ bị ám ảnh bởi những ngày đặc biệt như thế nào.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Ichinose mời tôi chạy trên máy chạy bộ với cô ấy.

Tôi đã đồng ý. Vì vậy, hai chúng tôi đã chạy cùng nhau.

Trong 30 phút tiếp theo, chúng tôi không nói chuyện phiếm, mỗi người điều chỉnh theo tốc độ của mình và bắt đầu tập thể dục.

"Chà, đúng là tập cùng người khác thì có động lực hẳn."

"Đúng vậy. Có vẻ cậu đã đúng khi bắt đầu việc luyện tập này với Amikura"

Ichinose mỉm cười và lấy khăn lau mồ hôi trên trán.

Sau đó, tôi dành thêm một giờ nữa ở phòng tập thể dục với Ichinose.

Mãi sau khi Amikura xuất hiện, tôi mới thông báo với Ichinose rằng sẽ không làm phiền 2 người họ. Cô ấy quyết định nói chuyện với Amikura lâu hơn một chút, vì vậy chúng tôi chia tay nhau tại đây.

"Về rồi à?

Mashima-sensei, người nhận thấy rằng tôi đang đi về phía cửa ra, đã dừng bài tập của mìnhvà nói chuyện với tôi.

Phải nói là tôi đã ở đây gần hai giờ, vậy là đủ lâu rồi.

"Em cảm thấy hơi đuối chút, dù sao em cũng đã ở đây gần 2 tiếng rồi mà"

"Hai tiếng sao? Ồ, đúng là thời gian trôi nhanh thataj đó"

Tôi đoán thầy ấy mải mê tập luyện nên không để ý.

"Mashima-sensei nên nghỉ ngơi đi. Thầy đã tập luyện gần 3 tiếng đồng hồ rồi. Sự mệt mỏi tích tụ vô hình có thể dẫn đến chấn thương."

Là một người "nghiệp dư", tôi chỉ đơn giản là đưa ra lời khuyên. Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị đối phương phản bác

Nhưng thay vì tức giận, Mashima-sensei đã giơ hai tay lên trong sự ngạc nhiên.

"......Đúng vậy. Thầy đã từ bỏ bản thân vô dụng của mình và dành tất cả niềm đam mê của mình để trở thành một giáo viên giỏi. Nhưng nó đã phản tác dụng rồi nhỉ."

Tôi không nghĩ rằng bất cứ ai xung quanh Mashima-sensei đã từng cho thầy ấy lời khuyên như vậy.

Thầy ấy muốn đạt được kết quả càng sớm càng tốt, ở đây là có được một cơ thể cường tráng càng sớm càng tốt.

Thầy ấy mải mê tập luyện đến nỗi bỏ qua sự mệt mỏi của mình.

"Được rồi. Hôm nay dừng ở đây thôi."

Mashima-sensei nghe theo lời khuyên của tôi và nói như vậy.

"Vậy gặp lại sau, Sensei."

Tôi gật đầu và chào, nhưng Mashima-sensei đã đuổi theo tôi ngay lập tức.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

"Vâng."

Tôi đã định nói về phòng thay đồ, nhưng thầy ấy kéo tôi sang chổ khác.

"Không lẽ lúc luyện tập em đã làm gì khiến thầy không hài lòng sao?"

Tôi không hiểu lý do bị gọi nên cố gặng hỏi.

"Làm sao có thể chứ? Không phải chuyện đó đâu, đừng lo. Em hoàn toàn không làm gì sai cả"

Cứ như thể thầy ấy đã theo dõi mọi hành động của tôi vậy. .......

Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, Mashima-sensei cụp mắt xuống.

"Được rồi, thú thật thì nãy giờ thầy chăm chú tập quá không để ý xung quanh luôn ".

Mashima-sensei dường như nhận ra rằng mình đã bị nhìn thấu và cau mày xin lỗi.

Ngay cả giáo viên cũng có kỳ nghỉ đông. Thầy ấy có quyền tự do tận hưởng ở đây và không có nghĩa vụ phải giám sát học sinh của mình. Thầy ấy xin lỗi vì đó là trách nhiệm và bổn phận của một người trưởng thành.

"Vậy thì chuyện cần nói là......"

Tôi thuyết phục Mashima-sensei đừng lo lắng về việc xin lỗi nhưng thầy ấy vẫn liên tục đảo mắt để chắc chắn rằng không có ai xung quanh.

"Thực ra, có một điều thầy muốn nhờ em."

"Vâng"

Mashima-sensei đứng thẳng dậy và định nói gì đó thì có người xuất hiện.

Đó là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net