Chương 3: "Cách dành thời gian với lớp Ichinose"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kei.

Tôi được hỏi khi nào sẽ quay lại, vì vậy sau một chút cân nhắc, tôi trả lời rằng sẽ là sau 8 giờ tối.

Nếu tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ về sớm, có khả năng Kei sẽ bỏ mặc bạn bè của cô ấy và coi như hết ngày.

Tốt hơn là để họ tận hưởng cả ngày mà không bị phân tâm.

"Chà..."

Không có ai khác ở gần đó vào lúc này, và dường như không có nguy cơ bị nghe lén điện thoại.

Tôi nhấc điện thoại di động và gọi cho Ichinose, thỉnh thoảng quan sát các học sinh ở đằng xa.

Tôi muốn đặt lịch hẹn vào ngày mai nếu có thể vì hoãn lại cũng vô ích.

Cuộc gọi vang lên bên tai tôi một lúc, nhưng Ichinose không trả lời.

Hoặc là cô ấy đang dành thời gian với ai đó và không để ý, hoặc cô ấy đang chợp mắt.

Ngoài ra, cô ấy có thể đã biết về cuộc gọi và cố tình tránh trả lời nó.

Có phải cuộc tiếp xúc của tôi với Ichinose vào đêm trước khi kết thúc chuyến dã ngoại đã thay đổi kết quả? Khi tôi đang xem lịch sử cuộc gọi của mình với nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu, tôi nhận được một cuộc gọi lại.

"Alo. Xin lỗi, mình không thể nghe điện thoại ngay được."

Những lời đầu tiên của người nhận nghe có vẻ lo lắng.

Không có dấu hiệu miễn cưỡng nào mà tôi có thể nghe được từ giọng nói của cô ấy.

"Cậu có bận không?"

"À, không. Vừa mới chuẩn bị ăn tối."

Tôi nhận ra rằng việc mình đang làm cũng khá là lạ.

Tôi hầu như không nhớ đã gọi cho Ichinose trong những giờ riêng tư này.

Tôi nghe thấy âm thanh giống như một cuộc trò chuyện yếu ớt ở đầu bên kia của điện thoại.

Tôi nghĩ đó là của người khác, nhưng khi lắng nghe kỹ hơn, hóa ra đó là âm thanh của TV.

"Mình không có ý muốn lấy nhiều thời gian của cậu đâu, nhưng nếu cậu rảnh vào ngày mai, chúng ta có thể gặp nhau không?"

Để đi thẳng vào vấn đề, tôi ngay lập tức nói với cô ấy những gì tôi muốn làm.

"Cái gì...? Chúng ta gặp nhau sao?"

"Không lẽ hôm hôm đó cậu có hẹn sao?"

"À không, mình... Nhưng... chỉ hai chúng ta thôi sao...?"

"Chỉ hai chúng ta thôi, nếu có thể."

Không cần phải nói vòng vo, vì vậy tôi đã truyền đạt thông điệp của mình một cách trực tiếp.

Ichinose không trả lời, và một sự im lặng khá nặng nề diễn ra trong vài giây.

"Mình không có bất kỳ kế hoạch nào... Mình có thể giúp gì được cho cậu không?"

Cô ấy có thể làm gì à? Tùy thuộc vào đó là gì, Ichinose có thể sẵn sàng gặp tôi. Nếu đó là một cuộc tư vấn hoặc một số loại vấn đề nào đó thì Ichinose sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Tuy nhiên, tôi không thể tiết lộ rằng tôi đã được yêu cầu bởi Kanzaki và những người khác điều tra mà không gây nghi ngờ.

Họ đã yêu cầu tôi tìm hiểu mà khiến cho Ichinose không hề hay biết.

"Không có gì quan trọng thì không thể gặp nhau được sao?"

"Không phải như vậy... Nhưng, ừm, chúng ta gặp nhau như vậy..."

"Mình muốn gặp cậu."

"...!?"

"Nhưng nếu điều đó khiến cậu cảm thấy khó chịu, có lẽ tốt hơn là không nên gặp nhau."

Tôi đã mạo hiểm cố tình lùi 1 bước.

Tôi cố gắng cảm nhận xem cảm xúc của Ichinose nằm ở đâu.

"...Đợi đã. Không... không sao đâu."

Tôi không nói rằng bản thân đã không thận trọng, nhưng có vẻ như tôi không muốn trốn tránh bất kỳ cảm xúc nào.

"Cậu thật sư muốn gặp mình chứ? Mình không có ý định ép cậu đâu."

"Mình không hề ép buộc bản thân mình... Mình cũng muốn gặp cậu..."

"Được rồi. Vậy thì hãy gặp nhau trước Keyaki vào ngày mai lúc 10:00 sáng nhé."

Tôi không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian, vì vậy tốt nhất là nên có nhiều thời gian nhất có thể.

"10:00 sáng phải không?"

"Ừ, hẹn gặp lại. Nếu điều này không thuận tiện cho cậu, hãy gọi cho mình bất cứ lúc nào.

Lẽ ra chúng tôi có thể nói chuyện lâu hơn, nhưng tốt hơn là nên tránh điều đó.

"Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai"

Với những lời đó, cuộc trò chuyện kết thúc hơi khó xử.

Như vậy, tôi đã có thể thiết lập một cuộc gặp với Ichinose ngay bây giờ.

Tất cả những gì còn lại là tìm hiểu thêm về trạng thái tinh thần của Ichinose vào ngày mai.

Sẽ thật lý tưởng nếu tôi có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì trong khi tôi làm việc đó.

Tôi nghĩ sau đó mình sẽ ghé qua một hiệu sách.

Tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để ở một mình vào ngày hôm nay

Nó khác với khoảng thời gian tôi ở một mình khi tôi không có bạn bè.

Đây cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà giờ đây tôi nhận ra rằng mình đã có một góc nhìn khác.

...

Sau khi tận hưởng cho đến tối, tôi ghé qua siêu thị để mua một bữa tối muộn, nói với Kei rằng tôi sẽ về nhà và rời Keyaki. Nhiệt độ đã giảm đáng kể và tôi đã ở trong môi trường nóng trong một thời gian dài nên sự chênh lệch nhiệt độ là khá dễ chịu.

Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên. Khi tôi đọc tin nhắn, Kei nói với tôi rằng cô ấy đi ăn tối với bạn và họ vừa mới chia tay. Tôi gửi lại cho cô ấy một tin nhắn rằng tôi rất vui vì cô ấy đã có một ngày tốt lành và đi bộ một mình trên con đường vắng vẻ đến ký túc xá của tôi.

Trên đường về, tôi thấy sau lưng một nữ sinh đứng lặng người.

Cô ấy dường như không đi bộ, và đôi mắt cô ấy dán chặt vào bầu trời.

Trời tối nên không rõ cô là ai. Tuy nhiên, khi tôi đến gần cô ấy, nghĩ rằng cô ấy trông hơi quen quen, tôi ngay lập tức nhận ra cô ấy. Không có học sinh nào xung quanh, và tôi chỉ có một mình.

"Cứ tưởng cô đã về nhà rồi chứ"

Himeno quay lại khi nghe thấy tôi.

"Ayanokouji à. Tôi cũng nghĩ cậu đã về nhà rồi cơ."

"Tội định đi mua mấy thứ rồi mới về."

"Ra vậy... dù sao thì đã quá muộn cho điều đó rồi, phải không?"

Rõ ràng, cô ấy đã nghe cuộc trò chuyện một cách nửa vời.

Tuy nhiên, đã gần bốn tiếng đồng hồ kể từ khi chúng tôi chia tay nhau nên điều này cũng không có gì lạ

"Vậy bây giờ cậu đang trên đường về nhà à?"

Himeno hỏi khi cô ấy nhìn thấy những chiếc túi nhựa từ siêu thị, và tôi gật đầu xác nhận.

"Cô đang làm gì đêm hôm thế này?"

"Hmm... Tôi hơi choáng chút. Tôi đã đi đến cửa hàng tạp hóa và đi đến rạp chiếu phim mà không có lý do gì"

Cô ấy có vẻ giống tôi.

"Có lẽ chúng ta nên cùng nhau tận hưởng thời gian ở một mình ha."

Cô nàng hơi ngạc nhiên trước câu nói đó của tôi, điều này không giống Himeno chút nào, nhưng cô ấy không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì để từ chối nó.

"Buổi tối lạnh thật ha?"

Cô nàng rùng mình như không để ý.

"Thực ra, sau khi tôi rời đi, Kanzaki-kun và những người khác hỏi tôi có muốn đi chơi với họ thêm nữa không."

"Ra vậy."

"Tôi nghĩ điều quan trọng là có cơ hội nói chuyện riêng với các bạn cùng lớp. Nhưng tôi đã nói không."

"Tại sao?"

"Thành thật mà nói, tôi không thích môi trường này và muốn trốn tránh nó. Không phải là tôi muốn rời nhóm hay gì đâu. Tôi chỉ không thích ý tưởng đi theo nhóm thôi."

Mặc dù Himeno đang học cách hòa đồng với những người khác, nhưng cô ấy vẫn có thể đấu tranh để hòa đồng với một số lượng lớn người.

"Tôi cứ vòng vo nghĩ, 'Mình thấy thoải mái khi ở một mình', và rồi thì trời đã tối."

"Thì ra là thế."

"Nhưng càng ở một mình, tôi càng nghĩ về nó nhiều hơn. Đặc biệt là những gì cậu nói với tôi. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu".

Có vẻ như cô ấy lo lắng về những gì bản thân đã nói ra tại cuộc họp ở phòng karaoke.

"Tôi nhận ra rằng bản thân đã không hoàn thành bất cứ điều gì so với những gì mình tưởng tượng. Tôi đã tự tin một cách vô căn cứ rằng mình đang làm được điều gì đó đặc biệt khi hợp tác với Kanzaki-kun, và rằng tôi thật tuyệt vời khi nhận ra rằng Ichinose-san đang gặp rắc rối khi không ai khác nhận ra được. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn chẳng thể làm được gì ra hồn. Cảm giác như ai đó đã đấm gãy mũi của tôi vậy."

"Tôi xin lỗi về điều đó."

"Cậu không cần phải xin lỗi vì điều đó. Dù sao thì cậu đâu có nói sai."

Thở ra một hơi thở trắng xóa, Himeno quay sang tôi và cười cay đắng.

"Cứ tưởng làm việc lớn không phải gì khó...Nhưng mà ai ngời khó thật..."

"Điều đó đúng với tất cả mọi người. Dù là Ichinose hay tôi đều như vậy"

Tôi không có ý định an ủi cô ấy, nhưng tôi không muốn cô ấy lo lắng quá nhiều nên tôi chỉ nói như vậy.

"Tôi đang cố gắng tìm một con đường phía trước, nhưng tôi không chắc liệu mình có thể cải thiện bằng cách hợp tác với Kanzaki-kun và Hamaguchi-kun hay không."

"Không có gì sai khi nghi ngờ cả. Đó không phải là một vấn đề có thể được giải quyết bằng cách đứng yên."

"Tôi biết, nhưng... tôi nghĩ mình đang bắt đầu cứu lớp, nhưng những bánh xe vô hình đang bắt đầu đi chệch hướng từng chút một. Tôi không thể không cảm thấy như vậy."

Các bánh răng vô hình đang bắt đầu hoạt động...?

Khi bạn cố gắng làm điều gì đó chưa từng làm trước đây, sự lo lắng sẽ xuất hiện.

"Tôi không nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên, khi được hỏi liệu các bánh răng đã quay tốt cho đến nay chưa, cậu không thể thành thật nói là có, phải không?"

"Chà... đúng vậy."

Hoạt động của lớp đã ổn định nhưng kết quả đạt được chưa như mong muốn.

Nói cách khác, các bánh răng không hoạt động bình thường.

"Có một thực tế là lớp học của mấy người sắp có một sự thay đổi."

Tôi vẫn không biết câu trả lời về việc họ sẽ kết thúc thế nào, thành công hay thất bại.

Đó không chỉ là sự hiện diện của Kanzaki và những người khác, mà còn là sự từ chức của Ichinose khỏi hội học sinh.

Tôi không kiểm soát được nhiều thứ, và tương lai thì bấp bênh và không rõ ràng.

Nhưng có hai kết quả. Sống hay chết. Lớp của Ichinose phải tự cứu mình hoặc họ sẽ không được cứu.

Tuy nhiên, diễn biến của quá trình đó bắt đầu bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc mà không ai có thể đoán trước được.

Tháng ba, cuối năm thứ hai, sẽ sớm đến.

Đến lúc đó, đôi mắt của Himeno sẽ có thể nhìn thấy kết quả.

"Ayanokouji-kun, cậu có nghĩ rằng chúng taôi vẫn có cơ hội lên Lớp A nếu lớp bọn tôi chịu thay đổi không?"

"Cô muốn tôi đưa ra ý kiến khách quan sao?"

"Phải. Nếu có thể..."

"Nếu tôi có thể trả lời câu hỏi đó, tôi sẽ đồng ý... với 1 điều kiện."

"Heh... Tôi nghĩ cậu sẽ nói điều đó là không thể. Nhưng điều kiện là gì?"

"Cuộc chiến của các học sinh năm hai không dễ dàng đến mức bạn có thể vào được Lớp A chỉ bằng cách thay đổi suy nghĩ của họ. Trên thực tế, khoảng cách giữa lớp của Ichinose và lớp A đang trở nên nghiêm trọng. Để bù đắp cho sự khác biệt, sẽ cần rất nhiều chịu đựng những nỗi đau đớn và giác ngộ điều đó. Nếu cả lớp không có quyết tâm, mấy người sẽ không thể đạt được nó."

"Nỗi đau và giác ngộ...? Chính xác ý cậu là gì?"

"Tôi xin lỗi, tôi không thể trả lời ngay bây giờ."

"Cậu không thể trả lời điều đó, huh? Tôi không mong đợi một phản ứng như vậy. Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói rằng cậu không hề nghĩ về điều đó hoặc đó chỉ đơn giản là mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên."

"Đó là những gì mọi người thường nghĩ."

"Bởi vì đối với cậu, đó là vấn đề của lớp khác—. Chúng tôi càng đau khổ, lớp của mấy người lại càng sung sướng phải chứ?"

"Đúng vậy."

Tuy nhiên, cậu vẫn chọn giúp bọ tôi. Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi háo hức muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với lớp của Ichinose để có thể đưa quyết định xem đây đây là bạn hay thù."

"Cậu muốn thấy gì chứ...?Vậy tương lai mà cậu thấy như thế nào vậy?"

Không ai có thể thấy trước tương lai, nhưng chúng ta có thể dự đoán và chuẩn bị cho nó.

"Vì vậy, trong thời gian này, tôi sẽ giúp một tay. Hy vọng cô không phiền vì chuyện đó."

"Tôi chắc rằng Kanzaki-kun sẽ hài lòng. Tôi cũng cảm thấy rất yên tâm."

Himeno-người có vẻ đã cảm nhận được lòng tốt của tôi làm dấu chiếng thằng bằng cả 2 tay.

"Tôi hy vọng một ngày nào đó cô sẽ có thể công khai thể hiện sự tự tin đó."

"Cái gì? Tự nhiên cậu nói thế làm tôi xấu hổ chết đi được..."

Nói xong, cô ta cho hai tay vào túi quần và mắt nhìn đi chỗ khác.

...

Khi tôi cùng Himeno đi bộ về ký túc xá, tôi thấy Kei đang ngồi trên băng ghế và bấm mạnh vào điện thoại di động của cô ấy.

"Hẹn gặp lại."

Himeno, đọc được tâm trạng lúc này, rời khỏi chỗ tôi và bắt đầu bước nhanh.

Cô khẽ cúi đầu chào Kei khi ngồi xuống băng ghế và quay trở lại ký túc xá.

"Cậu đang làm gì ở đây? Mình cứ tưởng cậu đã trở về phòng rồi."

"Mình đang làm gì à? Ừ ha, mình ngồi đây nãy giờ để làm gì nhir?"

"Đang đợi một ai đó."

"Chính xác. Vậy thì, người mình đang đợi là ai? Một, Ike-kun; hai, Minami-kun; ba, Kiyotaka."

Với mỗi lựa chọn, cô ấy giơ một ngón tay và hỏi tôi.

"Đó là một câu hỏi cực kỳ khó. Một dường như là câu trả lời có khả năng nhất..."

"Cậu mà trả lời sai thì sẽ bị phạt đó nhá."

"Vậy thì trước khi trả lời, cho mình biết hình phạt là gì nào."

"Để xem nào, mình sẽ dùng bút dạ viết lên mấy chứ "Iu Kei-chan 3000" lên trán cậu và rồi cậu sẽ để như vậy mà đến trường này mai."

"Được rồi, đáp án là 3."

"Nà ní, thế cậu không có ý định bị phạt à?"

Kei tức giận đứng phắt dậy khỏi băng ghế và đứng cạnh tôi.

"Xem nào. Cô gái vừa nãy là Himeno-san phải không? Đề nghị bị cáo khai báo thành thật, tại sao sao bị cáo lại đi cùng cô ta?"

Cô ấy nở một nụ cười trên khuôn mặt, nhưng bá khí mà cô nàng tỏa ra là vô cùng lớn.

"Thì mình đã bảo cậu là đi gặp nhóm của Kanzaki đúng không, Himeno là một trong những người đó."

"Himeno là người trong nhóm đó? Ok, tòa tạm tin. Thế mấy người còn lại trong nhóm Kanzaki đâu rồi mà lại không đi cùng."

"Bọn mình đã chia tay từ trước đó rồi. Chỉ là trên đường đi mình vô tình gặp cô ấy và đã có một cuộc trò chuyện nhỏ"

"Hửm? Hửm? Thật đang nghi làm sao nhưng mà do mình là bạn gái của cậu nên mình sẽ tạm thời tin cậu lần này

Tuy nói vậy nhưng dường như cô ấy không mảy may nghi ngờ gì cả.

"2 người có vẻ rất hợp nhau lắm đó."

"Mình hơi quan ngại về việc cậu có thể đánh giá chính xác khi trời tối thế này."

"Ừm... ừ thì cũng có thể, nhưng mà... Mình cảm thấy vô cùng khó chịu đó! Mou, thôi quên đi cho nhẹ người!"

Cô ấy quàng tay quanh tay tôi như thể muốn đánh dấu chủ quyền.

"Chúng ta hãy nói về một cái gì đó thú vị đi."

"Được thôi."

"Hãy cùng nhau đến Keyaki vào ngày mai. Giáng Sinh sắp đến rồi."

Cô ấy mời tôi đi cùng và mỉm cười với tôi. 'Cậu hiểu ý mình mà, phải không?' Đó là những gì biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy nói với tôi.

"Vì lời tỏ tình của Sudou đã thất bại nên cậu phải tặng quà giáng sinh cho mình, có nhớ không?"

"Đúng vậy. Một món quá giáng sinh thì sẽ tuyệt hơn nếu được tằng bất ngờ nhưng mà việc đi mua nó cũng người mình yêu cũng không phải ý tồi."

So với việc phải suy nghĩ xem nên mua gì thì hình thức này chắc chắn khiến tôi hài lòng hơn rất nhiều.

"Mình cũng muốn đi cùng cậu lắm nhưng tiếc là ngay mai không được rồi. Chúng ta có thể làm điều đó vào tuần tới được không?"

"Cái gì? Cậu có hẹn với ai sao?"

Kei đã được thông báo trước rằng tôi sẽ gặp Kanzaki và những người khác.

Vì Kei không có liên hệ với Kanzaki và những người khác và không quen với mối quan hệ của tôi với họ, cô ấy tò mò nhưng không chú ý đến điều đó...

"Không lẽ cậu không thể sắp xếp được sao? Thật ra ngày mai có chuyện gì quan trong thế chứ?"

Dành thời gian với Ichinose. Thật dễ dàng để tránh nói với cô ấy và lừa dối cô ấy.

Tuy nhiên, bất lợi của việc giữ bí mật cũng lớn như bất lợi khi kể về Kanzaki và những người khác.

Chỉ riêng sự hiện diện của Ichinose thôi cũng đủ thấy rõ, và nếu tôi ở cạnh cô ấy, sẽ có những tin đồn đáng lo ngại.

Bên cạnh đó, Kei có rất nhiều bạn bè, và những học sinh đó sẽ là tai mắt của cô ấy.

"Gặp Ichinose."

"...Gặp Ichinose-san?"

Kei dừng bước với một phản ứng khác biệt rõ rệt so với khi cô ấy được thông báo rằng Kanzaki sẽ gặp tôi.

"Còn ai ở nơi ấy nữa? Kanzaki-kun hay Himeno-san?"

"Không có ai khác, chỉ có Ichinose."

"Chỉ là Ichinose thôi à. Này, đừng có giỡn mình nữa mà. Cậu nghĩ sao mà lại dành ngày nghĩ của mình với một người con gái khác chứ?"

Tôi có thể thấy rằng tâm trạng của cô ấy rõ ràng đã trở nên khó chịu, nhưng tôi cho rằng điều đó cũng dễ hiểu.

Trong tình huống ngược lại, một chàng trai bình thường cũng sẽ phản ứng như vậy.

"Đó là sự thật."

Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của Kei và bắt gặp ánh mắt trừng trừng của cô ấy với chính mình.

"Thế..."

"Thế?"

"Nếu là thường ngày cậu sẽ nói mấy lời kiểu như đây chỉ đơn giản là công việc, mọi thứ không như mình nghã đâu' Làm bạn gái lo lắng là không tốt đúng không?"

"Có một số lý do để gặp Ichinose. Một trong số đó là Kanzaki và những người khác yêu cầu mình."

"...Kanzaki-kun và những người khác yêu cầu?"

Cô nàng hơi nhẹ nhõm khi nghe tên của Kanzaki được đề cập ở đây.

"Dù vẫn chưa công khai, nhưng Ichinose đã từ chức khỏi hội học sinh. Hiện tại xung quanh cô ấy đang có rất nhiều tin đồn."

"Đợi tí. Như vậy thì sao? Mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra."

"Cậu cũng thắc mắc phải không? Kanzaki và những người khác muốn biết sự thật. Cô ấy là một người cực kỳ năng nổ khi tham gia công tác tại hội học sịnh, nhưng từ sau khi cả lớp xuống D thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô ấy nhưng không rõ là gì."

Ngay cả với lời giải thích này, Kei có thể hiểu được sự lo lắng mà Kanzaki và các bạn cùng lớp cảm thấy.

"Nhưng Kanzaki và những người khác ngại hỏi trực tiếp Ichinose tại sao vì họ không thể chịu được khi nghe leader của mình nói rằng cô ấy đã từ bỏ ý định nhắm đến Lớp A."

"Vậy... thay vào đó cậu sẽ hỏi cô ấy?"

"Đó là những gì mình sẽ làm."

"Mình hiểu tình hình, nhưng... tại sao cậu lại tham gia vào chuyện của lớp Ichinose-san? Tại sao cậu không để họ tự lo lấy? Cậu giúp họ bây giờ thì có khác nào giúp đối thủ của mình đâu."

Thật tự nhiên khi thắc mắc tại sao tôi lại tham gia vào chuyện của lớp Ichinose. Đây không phải là điều mà Horikita và những người khác có thể nghe thấy.

"Mình không thể nào trả lời câu hỏi này của cậu được."

"Không thể...? Vậy thì ai mới có thể hả?"

"Không, mình không có ý đó. Mình biết cậu rất kin miệng, cậu sẽ không hé răng với bất cứ ai về những gì mình đang và sẽ làm."

Biểu hiện của Kei hơi căng thẳng trước giọng điệu nghiêm khắc và bất cần của tôi.

Nhưng Kei là Kei, và việc cô ấy không thể chấp nhận là điều đương nhiên.

Trong một khoảnh khắc, cô nàng cố gắng kìm nén, nhưng rồi những suy nghĩ của cô ập đến.

"Mình biết cậu toan tính rất nhiều thứ. Mình biết cậu có lý do nên mới chấp nhận tìm hiều về Ichinose-san giúp Kanzaki-kun và những người khác. Nhưng, cậu biết đó... dù đó có là thật hay giả thì... tại sao lại phải gặp nhau trong ngày nghỉ chứ? Thiếu gì lúc như ra chơi hay nghĩ trưa để gặp nhau mà."

Môi Kei bĩu ra và cô ấy quay đầu sang hướng ngược lại như thể đang hờn dỗi.

Sẽ dễ dàng hơn nếu tôi nói với cô ấy rằng tôi xin lỗi và rằng cô ấy là người duy nhất quan trọng với tôi.

Tôi đã học được rằng điều quan trọng trong một mối quan hệ là nói với ai đó rằng đừng khiến đối phương lo lắng.

Vậy nếu làm ngược lại thì sao? Ngay cả khi bạn có ý tưởng về câu trả lời, bạn không thể nói rằng bạn hiểu nó trừ khi bạn thực sự cố gắng tìm hiểu về nó.

"Vậy cậu tính làm gì? Nhân lúc mình với Ichinose gặp nhau rồi chạy ra phá bĩnh à"

"Chuyện đó..."

"Cậu sẽ không làm chuyện đó, đúng chứ? Cậu chẳng được lợi gì để làm điều đó cả. Sau khi mọi thứ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau đi mua quà Giáng sinh vào tuần tới, coi như mọi thứ chưa có gì xảy ra."

Bầu không khí có thể thay đổi rất nhiều ngay lập tức chỉ bằng cách không nói những lời tử tế.

Kei vui vẻ đợi tôi dưới tiết trời giá lạnh đã biến mất.

"Được thôi, muốn làm gì thì tùy. Đây cũng chẳng muốn quản nữa."

Không chỉ biểu cảm trên khuôn mặt mà ngay cả cảm xúc của cô ấy cũng khác xa với thường này.

"Mình đi qua cửa hàng tiện lợi chút. Cậu cứ vào phòng chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net