Chương 4: Cuộc gặp vào một ngày trước Lễ hội văn hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, và thứ sáu đã đến, ngày 12 tháng 11. Một ngày trước khi lễ hội văn hoá bắt đầu.

Tất cả các lớp đã chuẩn bị cho lễ hội. Hôm nay sau giờ học là buổi tổng duyệt do hội học sinh phụ trách. Đó sẽ là một bài kiểm tra quan trọng cho màn trình diễn ngày mai.

Tất cả các mọi người, trừ một số ít, bắt đầu di chuyển ngay để bắt đầu chuẩn bị. Có tổng cộng bốn gian hàng được lớp Horikita quản lý. Đầu tiên là quán cà phê hầu gái, mặt hàng chính là trà, cà phê và các loại đồ uống khác ngoài các buổi chụp hình với các cô hầu gái. Phương thức bán hàng này đặc biệt tiết kiệm thời gian, có thể thu hút nhiều lượt khác để tăng thu nhập.

Thứ hai và thứ ba là các gian hàng ngoài trời bán thức ăn bột (takoyaki, okonomiyaki, v.v.) và các gian hàng mì ống và bánh mì kiểu phương Tây. Các quầy hàng tự tạo ra doanh thu và quán cà phê hầu gái cũng nhận đơn đặt hàng. Khi có đơn đặt hàng, một học sinh phụ trách giao hàng sẽ đến quầy hàng và mang đến cho khách hàng. Để tận dụng sự độc đáo của quán cà phê hầu gái, thực đơn đồ ăn hạn chế cũng được chuẩn bị, đây là một sửa đổi nhỏ so với thực đơn hiện có được cung cấp tại quầy bán đồ ăn. Và cuối cùng, gian hàng thứ tư là một cuộc thi đố vui ngoài trời dành cho trẻ em, đã được thêm vào.

"Hasebe-san và Miyake-kun vẫn không đến à?"

Maezono hỏi khi nhìn theo Haruka và Akito vừa rời khỏi lớp học.

"Không có ích gì khi buộc họ phải làm bất cứ điều gì. Chúng ta hãy coi đây là một cơ hội tốt để kiểm tra xem 35 người, không bao gồm Koenji-kun, Hasebe và Miyake có thể làm việc mà không gặp vấn đề gì không. "

Nhưng ba người đó không phải là những người duy nhất không sẵn sàng hợp tác.

Kushida hầu như không đóng góp vào bất kỳ hoạt động nào của lễ hội trong những tuần trước khi sự kiện diễn ra và cô ấy về nhà ngay sau giờ học mà không nán lại bất cứ giây nào. Cô ấy biết rằng mình sẽ phụ trách làm hầu gái để phục vụ khác hàng và đã đến Horikita vài lần để lên ý tưởng. Một số trong số chúng thậm chí đã được thông qua, mặc dù chúng là các yếu tố phụ.

Tuy nhiên, cô ta không tham gia bất kỳ buổi diễn tập nào nào với những hầu gái khác để đảm bảo rằng tất cả họ đều có thể sẵn sàng cho ngày mai.

"Chúng ta cần kiểm tra lần cuối cho sự kiện ngày mai và cũng là để đảm bảo mọi người đã nắm hết những gì cần làm. Đừng nói hôm nay cô lại vắng nữa nhá? "

Satou cố gắng nói với vẻ hùng hổ hằm khiến cô ta bị át vía. Kushida vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liền dừng lại và quay người ngay tại chỗ.

"Xin lỗi nha, Satou-san. Mình có một việc không thể bõ lỡ sau giờ học được."

Đây không phải là lần đầu tiên Kushida nói như vậy.

"Nghe này, tôi chán cái mấy cái lời thảo mai đó của cô lắm rồi. Khi nào thì mới nghiêm túc hợp tác? "

Bầu không khí trở nên căng thẳng Horikita định đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng bị Yousuke bên cạnh như thể đoán trước được điều này ngăn lại.

Tôi không biết ai đúng ai sai. Tuy nhiên, không thể tạo ra một lớp trơn tru nếu chúng ta can thiệp vào mọi thứ. Đôi khi mọi việc phải được giải quyết bởi những người liên quan. Có thể nói đây là một hành vi không bình thường của Yousuke, người thường chú ý đến lời nói của mình hơn bất cứ ai khác ... Có lẽ vì cậu cảm thấy việc Horikita đối xử đặc biệt với Kushida một cách không cần thiết cho cả lớp là một hành động xấu.

Tất nhiên, Horikita hiểu điều này, nhưng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như này thì không thể không hành động.

"Đừng lo, mình đã biết phải làm gì trong lễ hội rồi. Mình sẽ không kéo mọi người xuống đâu"

"Nhưng Kushida-san, cô đã không luyện tập dù chỉ một chút. Tôi không thể nào tin tưởng cô thật sự lấy gì để đảm bảo rằng bản thân sẽ làm tốt được."

Buổi diễn tập hôm nay cần phải là buổi diễn tập hoàn hảo. Satou, người đã miễn cưỡng tham gia, dường như không thể lùi bước hôm nay. Tương tự như vậy, Kushida thậm chí còn miễn cưỡng hơn và có vẻ như hôm nay cô ấy sẽ không họp tác.

"Sao không loại mình luôn đi? Mà nghĩ lại thì các cậu chẳng thể tìm được ứng viên nào khác đâu nhỉ."

Một nhận xét có phần thẳng thắng nhưng không phải không đúng. Ngay cả khi xem xét ngoại hình của Kushida thì cô ta đủ tiêu chuẩn để trở thành một trong các Premium Meido.

"Hẹn gặp lại mọi người vào lễ hội ngày mai. Bye."

Mặc dù giọng nói của cô ấy giống như Kushida dịu dàng, nhưng hành động của cô ấy có thể được coi là lạnh lùng. Cô từ chối lời yêu cậu của Satou và rời khỏi lớp học.

Có phải cô ấy chỉ đơn giản là không muốn dành thời gian cho những người bạn cùng lớp, những người biết bản chất thật của cô ấy? Hay là cô ấy thực sự có thứ gì đó mà cô ấy không thể bỏ lỡ? Rõ ràng, bầu không khí trong lớp học xấu nên điều đó không thể tránh khỏi.

"Hey, Horikita-san. Ngày mai là lễ hội chính thức rồi, mình vẫn nghĩ sau cùng thì chúng ta nên loại bỏ Kushida-san..."

Matsushita không thể chịu đựng được vẻ mặt thất vọng của Satou, đã đến thẳng Horikita

"Tôi hiểu cậu định nói gì nhưng ý tôi đã quyết, không có tôi cho phép thì không ai được loại cô ấy."

"Nhưng chính cậu cũng thừa biết những gì cô ta nói lúc nãy là dối trá mà?"

Thật vậy, hành vi của Kushida cho đến nay khá khó hiểu. Không thể tránh khỏi việc cô ấy luôn giữ khoảng cách với những người khác kể từ kỳ thi đặc biệt nhất trí, nhưng ngay cả như vậy, thái độ bất hợp tác của cô ấy vẫn dễ thấy.

"Điều này cũng có khả năng. Tôi cũng không biết tại sao cô ấy không tham gia luyện tập ".

"Vậy nên..."

"Đừng lo. Cô ấy đang nghĩ về lễ hội và quán cà phê hầu gái theo cách riêng của mình. Chỉ cần tin tưởng vào Kushida-san. "

"Chà, mình đoán cậu muốn nói ta sẽ chẳng đi đến đâu nếu tôi không tin vào cô ta ..."

Matsushita có vẻ không tin tưởng, nhưng gật đầu và quay đi theo Satou.

Matsushita vì là một trong những người nghĩ ra ý tưởng này nên đã nỗ lực rất nhiều. Mặc dù đúng là việc Kushida không tham gia luyện tập là một điều đáng lo ngại, nhưng biểu hiện của Horikita không hề có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn. Thậm chí còn lộ ra sự tự tin chính đáng.

Đó có lẽ là lý do tại sao Matsushita chịu lùi bước.

Vì cô ta dường như không yêu cầu sự giúp đỡ, chúng ta hãy theo dõi và chờ đợi.

...

Đáng ngạc nhiên, nhiều nam sinh từ các lớp khác đã đổ xô đến gian hàng ngay khi nó mở cửa. Có vẻ như có nhiều người xem muốn nhìn thoáng qua các cô gái trong bộ đồ cosplay hơn là ăn uống. Đó sẽ là kinh nghiệm tốt các hầu gái tập sự này, những người không quen trở thành trung tâm của sự chú ý.

Ngay cả Matsushita, người thường rất bình tĩnh, cũng hơi cử động cứng nhắc và trông có vẻ lo lắng. Chuyển động của Satou và Mii-chan có vẻ chậm chạp hơn nhiều so với lúc luyện tập.

Ngay sau đó, tiếng nhựa dội xuống nền nhà lan ra khắp lớp học. Nguyên nhân là do Mii-chan làm trượt cốc nước trên khay. Mọi người sững sờ không biết làm gì. Giữa tất cả những điều này, Matsushita là người ngay lập tức tiến tới.

"Thật sự xin lỗi."

Sau khi nhẹ nhàng vỗ vai Mii-chan với giọng điệu bình tĩnh, Matsushita hướng dẫn cô ấy cách chạy bàn. Sau đó cô ấy mang giẻ lau sàn nhà.

"Làm tốt lắm, Matsushita-san, tôi không thể tin rằng đây là lần đầu tiên cô làm hầu gái đấy."

"Cảm ơn."

Horikita đứng nhìn và cũng rất ấn tượng trước màn thể hiện xuất sắc của Matsushita.

"Ngày mai cậu cũng tham gia với tư cách là một hầu gái, phải không?"

"Về cơ bản, với tư cách là một nhà quản lý. Tôi cũng sẽ phục vụ khách hàng tùy theo tình hình, nhưng thành thật mà nói thì tôi không chắc lắm ".

Không giống như mọi khi, Horikita trả lời có phần rụt rè.

"Chà, muốn phục vụ khách hàng thì phải tỏ ra niềm nở một chút chứ. Cố gắng cười xem nào."

Tôi chắc rằng cô ấy không lo lắng về gian hàng của lớp và việc nở một nụ cười có thể là một thách thức.

"Cậu trông khá thoải mái ha."

"Có vẻ như công việc ở đây sẽ được hoàn thành vào ngày hôm nay."

Kiểu như 90% chuẩn bị và 10% hành động ấy, và tất cả những gì chúng ta phải làm vào ngày mai là chỉ là tập trung làm việc mà thôi.

"Có lẽ tôi cũng nên phân công cậu làm thu ngân nhỉ."

"Đừng phân công chỉ vì sở thích cá nhân vậy chứ."

Horikita muốn đùa một chút nhưng rồi cô ấy cũng nhận ra là bản thân đã mói mấy điều kỳ cục

"Hiện tại, có vẻ như Matsushita-san sẽ ổn thôi, tôi sẽ rời đi một chút."

"Cậu định quan sát à?"

"Tôi muốn tận mắt chứng kiến sẽ có những loại gian hàng nào".

Khoảng một giờ sau, Horikita quay lại quán cà phê hầu gái.

"Tôi về rồi đây, mọi thứ sao rồi?"

"Có một vài sai sót nhỏ, nhưng bây giờ bọn mình đã ổn định và làm quen với mọi thứ."

"Mọi người làm tốt lắm."

Nếu không có buổi diễn tập này, chúng tôi có thể đã gặp nguy hiểm nếu bước vào làm thật. Tôi biết rằng việc luyện tập mà không có người tham dự hoàn toàn khác với việc thật sự phục vụ khách hàng. Matsushita, người đã làm việc hết công suất kể từ khi mở cửa đã đến gặp tôi.

"Làm tốt lắm, Matsushita-san. Mình thật sự rất ngạc nhiên về khả năng của cậu."

"Không đâu, mọi người đều cố gắng mà. Chúng ta có thể yên tâm bắt đầu mở cửa vào ngày mai."

Matsushita nói vậy, mặc dù biểu hiện của cô ấy hơi cứng nhắc.

"Có chuyện gì sao?"

"Mình nghĩ có thể sẽ xảy ra nhiều vụ phá hoại, vậy nên mình hơi lo lắng."

"Phá hoại?"

"Khi cả lớp của Ryuen-kun đến quán cà phê hầu gái, mình sợ Ishizaki-kun và những người khác sẽ nói rằng có vật thể lạ trong cốc hay thứ gì đó ..."

Horikita và tôi liếc nhìn nhau một lúc, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại Matsushita.

"Đừng lo lắng về điều đó. Việc can thiệp vào giai đoạn thử nghiệm này không mang lại lợi ích gì. Bên cạnh đó, lần này không chỉ có học sinh trong trường tham gia nên không có gì để phải nơm nóp trong lòng cả."

"Ryuuen không thể sử dụng chiến thuật thông thường của mình trước sự chứng kiến của quá nhiều con mắt tại triển lãm. Không cần phải lo lắng."

Tôi tiếp lời Horikita.

Nụ cười trở lại trên khuôn mặt của Matsushita khi cô ấy gần như đồng thời nói với cả hai chúng tôi rằng không có gì phải lo lắng cả.

"Dù sao thì nghe hai cậu nói thế mình cũng thấy nhẹ nhõm phần nào."

Cô ấy vỗ ngực nhẹ nhõm như trút được toàn bộ nỗi lo

"Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."

"Mình cũng tính làm như vậy."

Matsushita bắt đầu bước hơi loạng choạng rời khỏi lớp.

"Cậu không để ý sao?"

"Huh?"

"Không, không có gì đâu."

Có lẽ bởi vì đó là một sự khó chịu nhỏ, Horikita, người ở gần đó, dường như không nhận thấy bất cứ điều gì đặc biệt.

Tôi cũng hy vọng mình chỉ đang tưởng tượng

"Thế tình hình sao rồi? Các lớp khác làm gì?"

"Mình không biết liệu sẽ có một lễ hội khác vào năm sau hay không, nhưng bản thân mình đã học được rất nhiều điều."

Horikita xem xét căn phòng đã hoàn thiện trước khi rời đi để kiểm tra tình trạng của nó.

"Nó trông ổn đấy. Trong một giờ nữa, mọi người sẽ bắt đầu dọn dẹp mình muốn đi xem hết một lượt coi thế nào ".

"Trông cậy vào cậu đó."

Được sự cho phép, tôi quyết định đi trinh sát toàn trường. Kei lập tức từ đâu xuất hiện ôm lấy tôi như thể cô nàng chỉ chờ khoảnh khắc này.

"Nè nè, chúng ta hãy cùng nhau oanh tạc lễ hội văn hoá này đi."

"Mình không nghĩ là cậu có thể đi theo mình mà không bị thu hút bởi các gian hàng đâu."

"Không có chuyện đó đâu."

"Cậu đi theo mình cũng không sao nhưng nhớ rằng chúng ta đang đi trinh sát đó."

"Ưm, ưm~"

Trong khi Horikita lần nào cũng đáp lại một cách nghiêm túc thì Kei có vẻ thoải mái từ đầu đến cuối. Chà, không phải ngày nào bạn cũng có cơ hội như thế này. Trên thực tế, ngay cả khi nhìn vào quán cà phê hầu gái, có vẻ như hầu hết những người khác đang thưởng thức lễ hội văn hóa một cách bình thường.

...

"Oh, là Yukimura-kun và những người khác!"

Kei chỉ về phía Keisei, Sotomura, và người khác đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội. Có lẽ vì họ đã từng nướng đồ ăn trong ký túc xá nên dường như cả bọn làm điều đó với một mức độ khéo léo nhất định.

Tốt nhất là lúc này không nên làm phiền đến họ.

"Hay là chúng ta thử chơi tung vòng đi?"

"Mình muốn thử! Con thú bông này dễ thương ghê. Mình cũng muốn một con."

Kei hét lên và chỉ tay từ phía một học sinh đang chơi thử trò đó. Giải thưởng một con gấu đầy màu sắc dễ thương

Tuy nhiên, thật không may thì đây chỉ là trải nghiệm chơi thử. Ngay cả khi họ tung vòng thành công, họ sẽ không nhận được bất kỳ giải thưởng nào. Mặc dù hội học sinh đã chi ra ngân sách cho việc tổng duyệt lần này, nhưng số lượng giải thưởng có hạn.

Nếu hôm nay học sinh mang giải thưởng về nhà, sẽ rất khó để bổ sung.

Mặt khác, trò chơi bắn súng mà lớp 1B có vẻ như phần thưởng là đồ ngọt, và họ sẽ tặng chúng nếu khách thành công. Giải thưởng khá rẻ, thấp nhất là 10 điểm, và thậm chí giải thưởng đắt nhất trị giá khoảng 200 điểm. Tôi đoán ngày mai sẽ có thể có nhiều phần thưởng hơn là mấy món đồ ngọt này nhưng sau cùng thì mô hình này hoạt động rất tốt.

"Thử trò này đi, Kiyotaka!"

Cô ấy thúc giục và đẩy nhẹ tôi đến trước một cái bàn, nơi đặt năm khẩu súng thằng 1 hàng.

Tôi cũng khá hứng thú với trò bắn súng này vậy nên thử chút cũng không sao

Bạn được cho 5 viên đạn mỗi lần chơi. Súng được dùng ở đây là loại súng cót với đạn là nút chai. Mỗi khẩu súng xếp trên bàn dường như được chế tạo nặng nề hơn tôi tưởng. Tuy nhiên, những viên đạn đã bị bóp méo hình dạng khiến người ta nghi ngờ rằng chúng có thể được bắn chính xác. Tôi chưa bao giờ cầm súng trên tay kể từ khi tôi được sinh ra. Tôi có một hình ảnh mơ hồ về nó từ các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, nhưng tôi không chắc liệu nó có thực sự đúng với thực tế hay không.

Tôi thậm chí không thể biết cách sử dụng vì không có học sinh nào khác tham gia cả. Vì vậy việc duy nhất tôi có thể làm là tưởng tượng, tôi chộp lấy khẩu súng ở giữa bàn và giơ nó lên.

"Nhắm vào món đắt nhất ấy."

Để có thể lấy phần thưởng thì tôi cần phải bắn rơi một quả nặng. Tôi tự hỏi nó thực sự mạnh đến mức nào. Phải thử mới được.

Phát súng đầu tiên được bắn trong khi nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của Kei. Với một âm thanh "bốp" nhẹ, viên đạn nút chai được bắn ra và đến gần mục tiêu mà tôi chọn.

Tuy nhiên, viên đạn xuyên qua bên trái giải thưởng vài cm trong tích tắc. Thôi đã tính toán rất kỹ để có thể chắc chắn đạn sẽ đi trung vào mục tiêu nhưng khi vào thực tế thì mọi thứ lại khác hẳn. Sau đó, tôi dịch chuyển họng súng sang phải vài cm và bắn phát thứ hai. Tôi nghĩ rằng tôi đã điều chỉnh quỹ đạo một cách hoàn hảo, nhưng lần này nó đi theo đường chéo sang phải và trượt.

"Khó thật đó..."

Khi tôi đang nạp viên đạn thứ ba, các học sinh khác bắt đầu tham gia. Tôi quyết định theo dõi các học sinh khác và cố gắng điều chỉnh quỹ đạo hơn nữa.

Tuy nhiên các học sinh khác cũng gặp khó khăn trong việc bắn súng không hơn gì tôi.

Một trong số các học sinh đã bắn một viên đạn trúng quả nặng từ lần bắn đầu tiên. Nó không rơi xuống nhưng chí ít viên đạn đã khiến nó lung lay.

Tiếp tục quan sát xem có mánh lới gì không, tôi phát hiện ra rằng đó không phải do kỹ năng của mình mà do mỗi khẩu súng giống nhau lại có sức bắn khác nhau. Sự khác biệt từng milimet trong quy trình sản xuất và chất lượng của bản thân nút đạn. Nhiều thứ khác nhau kết hợp để tạo ra một quỹ đạo bất ngờ với mỗi lần bắn. Điều này thật sự tạo nên một trò chơi thú vị nhưng tôi cũng hiểu rằng nó không dễ dàng

Kết quả là cuối cùng tôi cũng có thể tính được quỹ đạo để có thể bắn trúng mục tiêu nhưng sau cùng nó vẫn không đủ lực và kết thúc trong thất bại. Tuy nhiên tôi cũng đã dần quen với khẩu súng.

Bây giờ, nếu tôi chỉ có thể dự đoán quỹ đạo của viên đạn khi bắn dựa trên hình dạng của nút chai sau nhiều lần thử ...Nhưng khi muốn thử lại thì mới nhận ra mỗi người chỉ được chơi một lần nên đành thôi.

"Bất ngờ thật đó, không ngờ Ayanokouji xấu xa lại là một tay súng tồi"

Ngay khi tôi bỏ súng xuống, Housen từ sau quầy hàng bước ra, trên mặt cười một nụ cười khinh bỉ. Các gian hàng lớp 1D năm nhất của Housen chuyên về "game".

"Ngạc nhiên thật đó, tôi không ngờ lại gặp cậu ở nơi thế này."

Ý tưởng dùng mấy trò như bắn đạn hơi và ném vòng lấy thưởng là một ý tưởng thú vị để khơi dậy bản tính trẻ con bên trong những người lớn.

"Cho mày biết, tuổi thơ của tao đã nam chinh bắc chiến làm không biết nhiêu quầy hàng phải khóc tiếng máng vì bị tao vét sạch thưởng đấy."

Cái thể loại tuổi thơ gì vậy trời...

"Nói thật tao muốn lập sòng kéo xì zách cho nó sôi nổi nhưng trường đéo cho chơi đỏ đen nên đành thôi. Nhưng mà nghĩ lại thì cái trò bắn súng này cũng chả khác gì đỏ đen cả. Cái trò này được thiết kế để nhà cái có thể thắng mọi lúc. Với lại cái lễ hôi văn hoá này diễn ra có một lần nên mấy con gà không biết việc mình bị lùa đâu."

Tên này lấy chiếc bật lửa của mình ra và đặt nó trên giá, sau đó đến bên này của chiếc bàn và nhặt khẩu súng thứ hai từ phía ngoài cùng bên trái. Viên đạn bắn ra từ khẩu súng lúc cậu ta bóp cò bay thẳng hơn tôi tưởng tượng và trúng bật lửa. Nó rung chuyển, nhưng không có dấu hiệu đổ xuống.

"Mày có bắn giỏi đằng trời thì cũng đéo lấy được giải thưởng đâu."

"Nhưng mà chẳng phải điều đó sẽ khiến cho khách chán mà rời đi sao?"

"Nah, chỉ cần giải thưởng đủ sức thu hút thì bọn nó sẵn lòng xuống xác ấy chứ."

Vậy ra Housen đã có kế hoạch. Nếu như không có giải thưởng hấp dẫn người ta sẽ bỏ đi ngay. Phần thưởng được chuẩn bị nhiều đến mức đầy cả giỏ. Họ đã chuẩn bị một số lượng lớn ảnh học sinh, cả nam và nữ, sử dụng máy in và ép chúng thành nhiều mẫu khác nhau để làm giải thưởng.

"Đó cũng là một cách hay để đám người lớn lấy về làm chứng cho việc mình đã từng tham gia lễ hội văn hoá ỏ cái trường này."

Thực tế là nhiều người có liên quan đến chính trị gia sẽ tham dự có nghĩa là một số người sẽ thông báo việc họ tham gia lễ hội như một loại hoạt động từ thiện hoặc cộng đồng.

Thông báo rằng các học sinh đã được tặng các bức tranh về lễ hội cũng sẽ giúp tạo ra một ấn tượng tích cực. Sau khi chia tay Housen, người đang suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện một cách đáng ngạc nhiên, tôi quay lại Kei, người đang đợi tôi.

"Xin lỗi nha, mình không thể thắng được."

Kei vui vẻ cười toe toét và lấy cùi chỏ chọc vào vùng bụng tôi.

"Trông cậu có vẻ hạnh phúc dù không nhận được giải thưởng nhỉ."

"Đúng là không thu được gì thì cũng tiếc nhưng mà nhờ vậy mà mình có thể nhìn thấy mặt dễ thương của Kiyotaka."

"Ý cậu là sao, dễ thương á?"

Tôi không thể làm được gì lúc đó

"Mình thật sự rất vui vì cậu đã không thể nào bắn trúng ngay từ phát đầu tiên giống như trong mấy bộ phim. Dù sao thì chí ít mình cũng một lần nhữa nhận ra Kiyotaka cũng không thể làm mọi thứ."

Cũng đúng. Cách tôi tiếp cận mọi vấn đề đều là dựa trên kinh nghiệm. Trừ khi tôi có một số kinh nghiệm trong quá khứ của mình để áp dụng, không thì chả có cách nào tôi sẽ làm tốt ở những thứ mà mình chưa từng trải nghiệm.

"Dễ thương à? Mình cứ tưởng cậu thích bạn trai mình phải lạnh lùng với ngầu chứ."

"Mấy cái đó là dành cho mình."

Cô ấy không trách tôi, nhưng đúng hơn, cảm xúc của Kei dường như rất vui khi tôi không đoạt giải.

Khi tôi đi dạo xung quanh để tìm kiếm những món quà thú vị khác, tôi phát hiện ra Ishizaki.

"Yo, Ayanokouji!"

"Có vẻ như một thứ gì đó bất thường đang diễn ra nhỉ."

"Ờ thì, cũng không hẳn là sai. Dù sao đây là ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net