Chương 5: Game Changer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ • ~ • ~

Mở đầu:

Sáng thứ 5, một ngày trước kỳ thi đặc biệt.

Bình thường tôi ngủ rất nhanh nhưng đêm qua tôi lại bị mất ngủ đột ngột.

"Thiếu ngủ thực sự có hại cho cơ thể...... à buồn ngủ quá ......"

Khi tôi thức dậy, có một tin nhắn từ Kitou trên điện thoại di động của tôi.

"Có vẻ như chieesn thuật của tiểu thư cuối cùng đã được hoàn thiện."

Dù hôm trước mới họp nhưng lần này cô ấy vẫn quyết đinh tập hợp mọi người lại lần nữa để thảo luận.

Trên danh nghĩa đây là một cuộc thảo luận, nhưng cô ấy sẽ không nói chi tiết về chiến lược.

Sakayanagi luôn là một học sinh suy nghĩ và hành động một mình.

Về cơ bản thì cô ấy chỉ truyền đạt những gì cần làm với chúng tôi như bộ não truyền tín hiệu cho tay chân

"Xem nào ......"

Ngoài tin nhắn của Kitou, tôi còn nhận được hàng tá tin nhắn. Đó là từ cô gái tôi đang hẹn hò.

Hôm qua, tôi nhớ đã trò chuyện với cô ấy đến tận khuya. Cuộc trò chuyện bất tận và vô nghĩa này không hề có dấu hiệu kết thúc nên tôi đã bỏ cuộc giữa chừng.

Nào là lần sau đi đâu chơi?

Muốn cái này, muốn cái kia.

Thích người này, ghét người kia

Rồi gì mà em cô đơn quá

Tóm lại tôi cũng chẳng quan tâm gì đến mấy thứ vớ vẩn đó

"Để coi...xin lỗi, nãy giờ mình ngủ quên, giờ dậy mới thấy cậu nhắn."

Tôi rep lại bằng những biểu tượng cảm xúc dễ thương. Nhưng trong lòng tôi chẳng có gì cả.

Không biết như thế này cô ta đã vừa lòng chưa nhỉ?

Nói thật nhiều khi tôi cũng muốn chia tay luôn cho nó rảnh nợ nhưng khổ nổi là còn vài thông tin tôi cần thu thập thông qua cô ấy

Bất kể lớp nào, dù mạnh mẽ và tầm thường đến đâu. Càng nhiều thông tin càng tốt.

Bỏ qua cô ta lúc này, hãy nghĩ về Sakayanagi.

Vấn đề này liên quan chặt chẽ đến việc tôi không thể ngủ được đêm qua.

Làm thế nào để nắm chắc chiến thắng trong kỳ thi đặc biệt?

Tôi nên chuẩn bị làm gì?

Càng đến gần kỳ thi cuối năm, nỗi bất an trong tôi càng lớn.

Thất bại trước Ryuuen trong một trận đấu trực tiếp sắp diễn ra và sẽ tạo ra sự thay đổi lớn về điểm lớp.

Đây là điều nhất định phải ngăn chặn.

Vì lý do đó mà tôi phải cố gắng hết sức để tìm ra lối thoát

Phần 1:

Thời gian và địa điểm không thể ràng buộc Sakayanagi.

Khi muốn tránh ánh mắt của người khác, một số người sẽ chọn cách ở trong quán karaoke hoặc phòng riêng trong ký túc xá.

Hoặc có thể đó là đâu đó trong toà nhà đặc biệt, hay phía sau nhà thể chất.

Nói tóm lại, họ sẽ tìm một nơi để có thể trò chuyện riêng tư.

Chà, đối với Sakayanagi thì đó không phải là bí mật nên có lẽ cô ấy không quan tâm.

Hôm nay cũng vậy, nó được tổ chức tại quán cà phê sầm uất nhất ở Trung tâm mua sắm Keiyaki.

Khi tôi đến thì cô ấy, Kamuro và Kitou vẫn đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã.

"Xin lỗi tiểu thư, tôi đến hơi muộn."

Tôi ngồi về phía chiếc ghế trống trong khi không quên gọi Sakayanagi là Tiểu thư.

"Nghe nói dạo này cậu đã có bạn gái nhỉ?"

"...... Hả, sao biết hay vậy?"

Trước đây năm ngoái chỉ cần chú ý đến việc rình rập của học sinh lớp A, nhưng từ năm thứ hai trở đi, tôi còn phải để mắt đến đám kouhai nữa. Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?

Không, nếu một học sinh năm nhất xuất hiện ở hành lang năm hai, chắc chắn sẽ bị để ý.

Nếu nói theo cách này ......

Không lẽ là cô ta âm thầm nuôi một con chó săn nào đó à?

Sakayanagi chủ yếu sử dụng Kamuro, Kitou hoặc tôi. Nhưng thực ra cô ấy thường xuyên liên lạc và nhận tin nhắn từ ai đó qua điện thoại di động. Tôi đã gián tiếp hỏi Sakayanagi về điều này trước đây, nhưng cô ấy không trực tiếp nói đó là ai. Có thể người đó đã nhìn thấy mọi chuyện

Không cần phải hoảng hốt nếu bị học sinh trong lớp nhìn thấy. Nhưng nếu không phải ngẫu nhiên mà là cố ý giám sát thì tình thế đã thay đổi.

"Tôi khá dè dặt trong chuyện tình cảm nên hãy nhớ giữ bí mật nhé."

"Đừng lo lắng, mình sẽ không nói đâu."

"Vậy thì, chủ đề hôm nay của chúng ta là gì?"

"Không cần phải vội, Masumi-chan."

"Này, đã bảo đừng gọi tôi bằng tên. "

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi quen rồi."

"Ý cậu "quen rồi" là sao? Tôi không nhớ là được cậu gọi nhiều lần như thế"

"Trong thâm tâm, tôi luôn gọi cô là Masumi-chan."

"Kinh tởm."

Kamuro có vẻ rất khó chịu với những gì tôi vừa nói và kiên quyết từ chối được gọi là Masumi-chan.

Tất nhiên rồi. Nếu bị ai đó gọi bằng tên thì tôi cũng chẳng vui tí nào.

Tuy nhiên khi tôi đóng vai một chú hề, cách gọi tên đó rất có ích trong việc tạo ấn tượng.

"Vậy thì bắt đầu thôi, tiểu thư. Về bài kiểm tra đặc biệt phải không?"

"Bài kiểm tra đặc biệt? Không, Hashimoto-kun, cậu nhầm rồi. Hôm nay chỉ là một bữa tiệc trà đơn giản thôi."

Sakayanagi mỉm cười khi tôi bác bỏ ý tưởng đó.

Tôi nhẹ nhàng làm động tác trượt khỏi ghế để đáp lại.

"Nếu chỉ để uống trà thì tiểu thư không cần phải kéo bọn tôi ra đâu"

"Mình chỉ muốn công khai cho mọi người thấy thôi."

"Nhưng nếu học sinh các lớp khác biết rằng Lớp A đang tổ chức một cuộc họp, họ nhất định sẽ chia sẻ thông tin và mọi thứ sẽ nhốn nháo hết cả lên. Họ sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng bằng bất cứ giá nào. Đúng không? ?

Công khai cái gì chứ? Đừng làm tôi cười.

Hôm kia cô ta bảo tôi phải chờ nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

"Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi nhưng lợi ích của việc này là gì?."

"Tất nhiên là có. Đó là một cách tốt để tận dụng sức mạnh của ba lớp còn lại phải không?"

"...... Đó cùng được tinh là lợi ích sao?"

Đúng như những gì Kamuro đã nói. Thay vì được thì lại là mất.

Nó giống như kiểu bố mày ngồi đây này, muốn làm gì thì làm thử xem nào

"Là để tận hưởng chiến thắng hay thất bại? Đây là một phần mở rộng của trò chơi, giống như lễ hội văn hóa và chuyến dã ngoại gần đây à?"

Ngay cả khi tỷ lệ thắng bị hạ xuống và trở nên bất lợi, vẫn phải ưu tiên việc tận hưởng.

Cho đến nay, Sakayanagi đã thống trị Lớp A với tư cách là leader theo cách này.

Lý do tại sao các bạn cùng lớp có thể chấp nhận điều này một cách khoan dung là vì cô ấy có thể đưa lớp đến chiến thắng

Nói cách khác, khi kết quả biến mất, giá trị của Sakayanagi sẽ nhanh chóng tụt dốc.

Tôi tự hỏi còn ai ngoài tôi có thể nhìn thấy một tương lai không chắc chắn như vậy ......

Sau khi kết thúc bữa tiệc trà thực sự, tôi vào nhà vệ sinh gần lối ra phía đông.

Không thực sự sử dụng nhà vệ sinh. Cũng không có một cuộc trò chuyện bí mật với ai đó.

Chỉ là một thói quen mà tôi không thể bỏ được. Tôi bước vào phòng trong cùng và khóa cửa lại.

Không cởi quần, tôi chỉ ngồi lên nắp bồn cầu.

Các buồng vệ sinh đơn ở Trung tâm Mua sắm Keiyaki luôn sạch sẽ và không gây khó chịu.

Chà, mức độ bụi bẩn và mùi hôi nhất định không làm phiền tôi.

Nhạc nền trong trung tâm thương mại thật dư thừa khi tôi nhắm mắt lại, đặt tay lên đầu gối và hơi cúi đầu về phía trước.

Đó là nơi để tĩnh tâm.

Trong một ngôi trường không có lối thoát thì đây chính là nơi tôi được cứu rỗi.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ ngừng dựa vào nhà vệ sinh khi đến đây học nhưng thói quen này thực sự rất khó bỏ.

Tôi ở đây khoảng 30 phút và không hề rút điện thoại ra lấy một lần.

"Quay lại thôi"

Kể cả lúc rửa tay, tôi cuingx chộp lấy khoảnh khắc xung quanh không có ai xung quanh, đứng dậy, xả nước, rửa tay, lau khô và rời khỏi nhà vệ sinh.

"Mày bị tiêu chảy hay gì mà cắm chốt trong đó lâu thế?"

"Mé mày, tao yếu tim đó. Thế đến lúc nào thế?"

Ryuuen dựa vào bức tường cạnh lối vào, tay nắm chặt điện thoại di động, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Tao có chuyện cần nói. Đi với tao."

"Tha cho tao đi. Ngày mai chúng ta có một bài kiểm tra đặc biệt phải không? Tao sẽ bị buộc tội nếu ai đó nhìn thấy chúng ta cùng nhau ở một nơi như thế này."

"Nếu mày thật sự vô tội thì đã đéo sợ điều đó rồi."

"Thôi lằng nhằng quá, nói thằng vào vấn đề luôn đi."

Mặc dù tôi không ghét tiếp xúc với mọi người nhưng thật khó chịu khi bị gọi bất ngờ thế này

Đặc biệt là Ryuuen. Bạn không bao giờ biết hắn sẽ nói gì.

Tuy nhiên, suy cho cùng biết đâu tôi có thể thu được nhiều thông tin hữu ích thông quan cuộc nói chuyện nguy hiểm này thì sao?

Ngay cả khi có một cơn sóng chấn động phía trước, tôi vẫn phải vượt qua nó.

Phần 2: 

Vào ngày nghỉ, hôm nay tôi dành cả ngày với Kei tại Trung tâm mua sắm Keiyaki từ sáng.

Mặc dù thỉnh thoảng tỏ ra lo lắng về bài kiểm tra đặc biệt ngày mai nhưng Kei vẫn tương đối bình tĩnh.

Chúng tôi trò chuyện về những chủ đề không quan trọng và cùng nhau trở về ký túc xá.

Trên đường đi, điện thoại di động của tôi reo lên và trên màn hình là dòng chữ Kanzaki

Kei nhìn sang xem ai đang gọi, nhưng khi tìm thấy cái tên đó, cô nàng lập tức mất hứng thú và lấy điện thoại di động của mình ra.

Cả hai chúng tôi gần như dừng lại cùng một lúc và tôi nhấc máy.

"Chuyện gì vậy?"

"Cậu ở đâu? Tôi đang đợi ở phòng cậu nãy giờ đó. Cậu ra ngoài rồi à?"

"Tôi đang trên đường về nhà. Có chuyện gì thế?"

"Nếu được thì bây giờ chúng ta nói chuyện được không? Watanabe đang ở cùng tôi. Không sao đâu, phải không?"

Thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau và trò chuyện, nhưng hiếm khi bọn họ đến thăm mà không hẹn trước.

"Tôi sắp về rồi. Hãy nói với Watanabe thế nhé."

"Tôi hiểu rồi. Gặp nhau trước của phòng cậu"

Tôi đồng ý và kết thúc cuộc gọi. Kei cũng cất điện thoại di động vào túi.

"Kanzaki-kun muốn gì ở cậu? Và còn có cả Watanabe-kun, mình nghe thấy hết nhé."

"Ai biết được, đối phương đang chờ ở trước cửa phòng, tựa hồ có chuyện muốn nói. Xin lỗi nha."

"Không sao đâu, nhưng hai người đó có thân với Kiyotaka không?"

"Watanabe và mình ở cùng một nhóm trong chuyến dã ngoại và gần đây có liên lạc một chút."

"Này, có vẻ như cậu ngày càng có nhiều bạn hơn nhỉ."

Niềm vui xen lẫn chút ngạc nhiên, Kei gật đầu liên tục.

Chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy và lên đến tầng bốn, ngay khi cánh cửa mở ra, chúng tôi đã nhìn thấy Watanabe và Kanzaki. Watanabe nhận thấy và vẫy tay chào chúng tôi.

"Vậy chúng ta sẽ liên lạc sau, Kiyotaka. Ah, các cậu cứ dành thời gian trò chuyện nhé, không sao đâu"

Bạn nam thì được, không vấn đề gì. Thậm chí đôi khi Kei còn mỉm cười và chào đón họ.

Có vẻ như sau nhiều chuyện xảy ra, Kei đã có thể duy trì được sự bao dung bên trong của mình.

"Xin lỗi vì sự ghé thăm bất ngờ. Lẽ ra cậu phải có một thế giới của hai người phải không?"

Kanzaki vừa hỏi vừa xin lỗi.

"Đừng lo lắng về điều đó. Việc hai người đến thăm cùng nhau là điều bất thường. Mời vào."

Tôi mở cửa và mời khách vào trong. Căn phòng đầy màu sắc và nữ tính, hai người nhìn quanh phòng khách với chút ngạc nhiên. Tôi bảo họ ngồi xuống và hỏi họ muốn uống gì, sau đó tôi đứng dậy và đi vào bếp, ngay sau đó Kanzaki cũng đi tới.

"Vì tôi không biết liệu nó có phiền cho cậu hay không nên hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật. Khi tôi nói với đầu bên kia rằng tôi đã gặp Ayanokouji, họ nói muốn đến đây gặp cậu. Có hơi đột ngột nhưng thêm hai người nữa cũng không sao chứ?"

"Thật ra thì cũng không vấn đề. Ai sẽ đến vậy?"

"Ichinose và Amikura."

Thêm nhiều người thì không sao, nhưng tôi hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra với nhóm bốn người này.

Kanzaki đang trong vai trò một nhà cách mạng với mục đích thúc đẩy Ichinose thay đổi.

Mặt khác, Ichinose là một người bảo thủ muốn duy trì hiện trạng.

Mặc dù Ichinose dường như nhận thức được ý đồ của Kanzaki nhưng cô ấy chỉ im lặng quan sát.

Có lẽ tôi đang diễn giải quá mức. Rốt cuộc, Himeno và Hamaguchi từ phe Kanzaki cũng không đến đây hôm nay.

"Chiến thuật được vạch ra trong kỳ thi đặc biệt của lớp tôi đã có rồi có điều Ichinose bảo là cô ấy có một điều cần xác nhận với Ayanokouji. Nhưng có lẽ đó là một cuộc trò chuyện sẽ không mang lại lợi ích gì cho cậu cả"

Trong khi bày tỏ lời xin lỗi, có thể cảm thấy rằng cậu ấy không quan tâm đến vấn đề ngày hôm nay.

"Không sao đâu. Vậy tại sao Watanabe và Amikura lại đến?"

"Watanabe hoàn toàn là một tai nạn. Cậu ấy vô tình gặp tôi trên đường đến phòng cậu."

"Ừ, coi bộ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi."

Vấn đề này tôi không quan tâm và không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Sau đó, tôi bật TV và chúng tôi trò chuyện suốt thời gian.

Gần 15 phút sau, chuông cửa vang lên.

Nghe thấy nó, tôi mở cửa để xem thì thấy Ichinose và Amikura. Có vẻ như họ cũng mua đồ ăn nhẹ từ Trung tâm mua sắm Keiyaki.

Sau khi chuẩn bị đồ uống cho cả nhóm, tôi cũng ngồi xuống để trò chuyện

"Mình nghĩ cậu đã nghe Kanzaki-kun nói rồi. Mình có điều muốn nói với Ayanokouji-kun về bài kiểm tra đặc biệt ngày mai. Mình xin lỗi vì yêu cầu đột ngột như vậy."

Tôi không nghĩ nó là đột ngột mà là đã được lên kế hoạch chu đáo

"Mình không phiền đâu. Nhưng mình không phải là leader của lớp. Nếu cậu muốn biết hoạt động nội bộ của lớp mình hoặc tò mò chiến lược các thứ, cậu nên đến nói chuyện với Horikita."

"Không sao đâu. Đúng hơn thì mình chỉ muốn cho cậu nghe ý kiến của bọn mình."

"Đợi một chút. Trước khi nói chuyện với Ayanokouji, hãy trả lời tôi một điều."

"Hả? Gì vậy?"

"Nếu cậu muốn cầu hoà hay điều gì đó tương tự, tôi sẽ phản đối."

Kanzaki đã cảnh báo trước.

Có vẻ như đây không đơn giản là vấn đề hợp tác giữa 2 lớp

Không cần suy nghĩ nhiều thì cũng dễ hiểu Kanzaki đang ám chỉ điều gì.

"Cậu lo lắng mình đang muốn 4 lớp hợp tác với nhau."

"Chính xác."

"Tại sao cậu không đề cập đến chuyện đó trong buổi họp lớp?"

"Ngay cả khi tôi nói không, chỉ cần đó là lời của Ichinose, hầu hết các học sinh khác cũng sẽ làm theo. Tôi không muốn tốn công vô ích. Trừ khi mọi thứ đang diễn ra một cách bí mật mà tôi không hề biết, không thì tôi nhất định sẽ cố hết sức để dừng chuyện này lại"

Đó là lý do tại sao cậu ta đã tránh nói về nó cho đến tận bây giờ. Kanzaki có thể chọn nêu lên sự phản đối của mình ở một nơi riêng tư hơn... Tôi đoán là cậu ấy có những cân nhắc của riêng mình.

Cậu ta có vẻ muốn tôi tham gia phe mình để nếu tiếng nói vì suy cho cùng tôi cũng là người gợi ý cho ý tưởng làm cách mạng này.

Tôi chắc chắn đó là điều cậu ấy đang nghĩ.

"Ngày mai là kỳ thi đặc biệt rồi. Bây giờ bắt đầu thảo luận về bốn lớp để làm hòa thì đã quá muộn rồi phải không?"

Amikura-người đang ngồi cạnh Ichinose, ám chỉ với Kanzaki rằng đó chắc chắn không phải là chủ đề kiểu này.

Điều hợp lý để nói, từ góc độ lẽ thường, là đã quá muộn để hành động ngay bây giờ.

"Nói chung thì điều đó đúng. Nhưng đối với Ichinose, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy chơi lá bài này trước phút chót để tránh nguy cơ bị đuổi học hay chính xác là để bảo vệ những người bạn cùng lớp của mình"

"Nếu bốn lớp có thể hợp tác cùng nhau để vượt qua kỳ thi thành công thì sẽ có cách thảo luận về đề xuất này. Ngay cả khi chúng ta phải mất điểm lớp thì về cơ bản cả 4 đều mất nên xem như là công bằng. Như Kanzaki-kun đã nói, mình vẫn đang xem xét liệu đề xuất này có khả thi hay không."

"Tôi hiểu ý của cô nhưng, ...... nhưng điều đó có nghĩa chúng ta cũng sẽ mất cơ hội đứng đầu."

Kanzaki cố gắng vặn lại, đó chính xác là điều cậu ta lo lắng nhất sẽ diễn ra.

Ichinose nói một cách lịch sự.

"Không thành vấn đề. Mình không đến gặp Ayanokouji-kun để đưa ra yêu cầu nghị hoà. Nếu mình thực sự muốn nói về điều đó, mình nên nói chuyện trực tiếp với Horikita-san."

Ichinose trấn an Kanzaki. Tuy nhiên, trái tim của Kanzaki có thể không hề bình yên.

Cho dù không có ý định tìm kiếm hoà bình thì việc đặt ưu tiên không có ai đuổi học lên hàng đầu và tuân thủ hoàn toàn điều đó sẽ khiến cơ hội chiến thắng trở nên rất nhỏ.

Để che giấu sự rối loạn nội tâm của mình.

Bất chấp sự vụng về của mình, Kanzaki vẫn cố gắng tỏ ra rằng mình ổn với việc đó.

"Được rồi, xin lỗi vì đã cắt ngang. Tôi xin lỗi vì những gì mà bản thân đã nói ra lúc nãy."

Sau khi nghe điều đó, tôi cũng nói rằng không cần quá lo lắng.

"Kanzaki-kun, cậu và Ayanokouji-kun đã trở nên khá thân thiết rồi đấy."

"...... Thật sao?"

"Đúng. Kanzaki-kun mà mình biết sẽ không dễ dàng tiết lộ hoạt động bên trong của lớp như vậy. Nếu là Hirata-kun hoặc Kaneda-kun ở đây, cậu sẽ phản ứng theo một cách hoàn toàn khác, phải không? "

Kanzaki nghiêng đầu, tỏ ra không hiểu ý Ichinose. Nhưng nó vô ích. Không lâu sau khi Kanzaki và Himeno bắt đầu đi cùng nhau, Ichinose cảm nhận được điều gì đó bất thường.

"Không cần nói về tôi nữa, chuyển sang chủ đề tiếp theo thôi"

Ichinose mỉm cười gật đầu, điều chỉnh lại tư thế ngồi quay sang tôi.

"Lý do mình đến gặp Ayanokouji-kun trước thay vì Horikita-san là vì──"

Tôi đã chuẩn bị cho nhiều chủ đề khác nhau. Nhưng cuộc trò chuyện thực sự không có gì nghiêm trọng cả. Kiểu như muốn cùng đồng đội giành chiến thắng, quyết tâm không thua. Tôi nghĩ điều này cũng không rắc rối đến mức phải kéo của những người như Kanzaki đến đây

Kanzaki đã lắng nghe với vẻ mặt thờ ơ, nhưng đã dần dần hạ thấp cảnh giác.

Sau khi chủ đề chính kết thúc, chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Không còn cuộc nói chuyện nào về bất kỳ vấn đề đặc biệt nào liên quan đến kỳ thi nữa.

Có Watanabe sôi nổi xung quanh, cuộc trò chuyện trở nên cởi mở và thoải mái hơn. Nó kết thúc như một cuộc tụ tập bạn bè.

Đã hơn 6 giờ và ngoài cửa sổ bắt đầu tối. Kanzaki cho rằng như vậy là đủ rồi nên bữa tiệc kết thúc.

Ichinose và Amikura ra ngoài trước, tiếp theo là Kanzaki và cuối cùng là Watanabe.

"Trời ạ... Mình tự hỏi hôm nay sẽ thế nào... quả là một ngày tuyệt vời..."

"Bởi vì cậu có thể nói chuyện với Amikura mà không có bất kỳ sự hạn chế nào, phải không?"

Tôi ném cho Watanabe một câu như thế và cậu ấy đáp lại bằng một nụ cười.

Cùng với lời từ biệt, cánh cửa phòng đóng lại, trong nhà bỗng chốc bình yên trở lại.

Âm thanh của chiếc tivi vừa nãy không được chú ý bỗng nhiên trở nên rất lớn và tôi lập tức tắt nó đi.

Khi tôi đang định dọn dẹp những chiếc cốc còn sót lại trên bàn thì chuông cửa reo lên.

Chưa liên lạc với Kei nên khó có khả năng cô ấy sẽ đến đây.

"Ai đó?"

Tôi hơi bối rối nhưng vẫn mở cửa.

Tôi phát hiện ra rằng chính Ichinose đang đứng một mình

"Mình xin lỗi, Ayanokouji-kun. Hình như mình quên điện thoại rồi......"

Tưởng có chuyện gì đó, nguyên nhân nhanh chóng được tiết lộ. Có vẻ như đó chỉ là một trường hợp đơn giản là quên thứ gì đó.

"Điện thoại di động? Nó ở đâu? Để mình đi lấy."

"Ừm, có lẽ nó ở dưới gầm bàn. Mình thực sự xin lỗi."

Việc Ichinose quên điện thoại không phải là chuyện bất thường mà là chuyện bình thường. Chúng ta sử dụng điện thoại di động từ lâu như một nhu cầu thiết yếu của cuộc sống nên thường quên mất mình để chúng ở đâu.

Nhưng trong khi điện thoại di động luôn bị lãng quên thì mọi người lại dễ dàng nhận ra rằng họ đã quên chúng.

Kei thường xuyên để quên điện thoại trong phòng tôi và hoảng hốt quay lại lấy.

"Đợi mình chút."

Tôi bảo Ichinose đợi ở cửa rồi đi xuống gầm bàn kiểm tra.

Ngay lập tức, tôi phát hiện ra quả thực có một chiếc điện thoại di động ở chỗ Ichinose vừa ngồi.

Sau tổng cộng khoảng mười giây tìm kiếm, tôi đưa lại chiếc điện thoại cho Ichinose.

"Cảm ơn. Một lần nữa cho mình xin lỗi vì làm phiền cậu."

"Ừm, không có vấn đề gì, tạm biệt."

"...... Nhân tiện, chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút được không?"

Mặc dù ngày hôm nay chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều nhưng con gái là những sinh vật có thể trò chuyện liên tục.

Tôi gật đầu đồng ý, hiểu nhiều hơn là ngạc nhiên.

"Sẽ là một sự hiểu lầm kỳ lạ nếu hai chúng ta ở một mình, tại sao chúng ta không khóa cửa lại?"

Ichinose tự nhủ rồi quay lại để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net