Tập 3:Gia đình.(bất ổn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn,dù tôi đã nói nhiều về điều này ở thông báo, nhưng thành thật cảm ơn,tôi đã từng định hủy bỏ viết,dù tôi thử từ cách này sang cách khác,tôi vẫn không thể lấy được sự ủng hộ,khi bắt đầu làm lại lần cuối,tôi đã nhận được sự ủng hộ của hai bạn đầu tiên,tôi rất cảm kích.

Thôi,tôi nghĩ tôi nên vào câu chuyện.

Đại Nam:Việt Nam,dậy đi con,ra ăn tối này.

Tôi mở mắt, trước mắt tôi là khung cảnh bệnh viện,chắc là gia đình tôi mới đem tôi đến đây.

Đại Nam:nào,ngồi dậy.

VN:cha,con đâu ăn được,cha quên rồi?

Đại Nam nhớ lại và cạn lời.

VN:con đùa thôi,haha..

Đại Nam:con làm ta lo lắng quá nhiều,hah!*thở dài*Hà Lan đã gửi ta thư nói về sự mất trí nhớ của con,vậy ta hỏi con.

Tôi cứ ăn thôi,lo gì mấy câu đó.

Đại Nam:con có nghe không vậy?

VN:con nghe,cha cứ nói đi.

Đại Nam:con có nhớ chị con không?

VN:hừm,con có anh, không có chị.

Đại Nam:có chị, không có anh .

VN:vậy.. Trung Quốc?

Đại Nam:con còn nhớ! tuyệt,vậy ngoài chị nuôi Trung Quốc thì còn ai?

VN:Việt Minh.

Đại Nam:đúng!

Tôi thấy khuôn mặt hạnh phúc của ông,tôi cũng khá vui,nên tôi ăn thấy ngon hơn mới nãy.

Đại Nam:thế đủ rồi,ta nghĩ ta nên đi,tạm biệt, Việt Nam.

VN:tạm biệt.

Ông lấy lại các hộp đồ và về,tôi cảm nhận ông đang nói chuyện với ai đó.

Đại Nam:thằng đấy còn nhớ,sao mấy người không làm gì để nó quên hoàn toàn đi?!

??:chúng tôi sẽ làm,trên đường về,chúng tôi sẽ tìm cách khác.

Zoe:ngài nghĩ sao về việc này?

Tôi nghĩ em nên không can thiệp.

Zoe:booo!

Tôi biết,tôi cũng thấy chán đây.

Zoe không nói thêm gì nữa,tôi tiếp tục nghe cuộc trò chuyện.

??:vậy xong vụ này,chúng tôi sẽ nhận thêm chút nữa, được chứ?

Đại Nam:dĩ nhiên.

Tôi cảm thấy người kia rời đi,cha tôi bước theo sau hắn và biến mất.

VN:hah,tôi biết chính xác đây là đâu rồi,xong đêm nay sẽ mệt lắm đây.

Zoe:ngài cần em phục..

VN:tạm thời không,để lần khác,lúc cần.

Tôi thẳng thừng từ chối lời đề nghị và triển khai kế hoạch.

Zoe:vậy kế hoạch đó là sao ngài?

VN:đi ngủ, hahahaha................

Tôi đoán Zoe khá không vui,trò đùa tôi vốn rất nhạt.

Cả tui nữa Việt Nam

Tôi không để ý tạp âm đó,tôi nằm xuống một cách mệt mỏi và ngủ ngay sau đó.

Tick tok tick tok tick tok...chúc mừng em đã dậy.

Một cô gái cao lớn xuất hiện,ây,tao mới ngủ đó!

VN:chị là Ch...khoang,chị là ai,rõ ràng em nhớ mà,chị..

Tôi không thể nói như tôi nhớ rõ Trung Quốc,vì làm thế,tôi sẽ trải qua thời gian tồi tệ,tôi nghĩ vậy.

China:i guess you so Confused, right*Smiling*

VN:chị nói gì vậy?em không hiểu?

China:em cần học thêm Tiếng Anh đó,ad quên,chị là China,hay theo em là Trung Quốc.

VN:vậy em hỏi chị,sao em lại chết?

China:hm?sao em lại nói thế,điều này không phù hợp đâu.

Tôi chỉ thấy sự mờ nhạt về cảm xúc của gia đình tôi,chỉ còn người cuối cùng,anh Việt Minh.

VN:em xin lỗi*nũng nịu*

Tôi cố làm vậy nhưng chị lại không có hành động nào để ghẹo tôi cả,vậy last hope là đây sao.

Tôi ngay lúc này bất ngờ nhìn thấy được ý nghĩ Trung Quốc.

China:"cha mình đang quan sát,nếu mình thể hiện cảm xúc thật thì tiêu"

Ôi, thật sự không thể ngờ,vậy là Việt Minh sẽ đối ngược với China?Thì tôi phải làm sao đây?Tôi không biết.

VN:*ôm lấy tay China*Chị.. thật ấm áp*mỉm cười*

Trung Quốc không ngờ tôi cố chấp vậy,đành ngồi xuống cạnh tôi.

VN:sự thật thì,em không còn sống lâu hơn được nữa,em biết chị biết,điều đó không quan trọng nếu là cha,ông còn thấy hạnh phúc hơn chứ,còn chị, người em thương nhất,nếu chị giống cha thì em không phản đối, nhưng chị phải hứa điều này, được chứ?

China:vậy,em muốn chị hứa điều gì?

VN:bây giờ,cầm con dao này*lấy từ túi đựng*và giết em đi.

China:nhưng sao chị có thể?

VN:chị hiểu không,nếu là cha,ông ấy không do dự đâu,cảm ơn chị,em đã hiểu rõ hơn về chị rồi.

China:vậy thì,*cầm dao lên*vì em muốn,hah,chị không muốn em sống, cũng chẳng muốn em chết.

VN:làm đi,em không muốn chịu đựng thêm sự thật này.Làm ơn.

China:không,chị không thể.

Tôi có thể lưu lại ký ức của người nào đó về khoản khắc tôi hồi sinh,vậy China sẽ bảo vệ tôi,hahaha!

Tôi làm ra vẻ đau đớn,và tôi đã đúng,china không nỡ,dù thấy tôi vậy.

VN:*cười đau khổ*vậy,chị hãy nhắm mắt,kề dao tại đây.

Tôi đưa đạo đến trái tim tôi,và China nhắm chặt mắt.

VN:rồi,chị hãy đâm vào,làm đi.

China lấy cam đảm đâm sâu vào tim tôi, một cảm giác đau nhỏ ập đến.

VN:Cảm ơn chị,*ôm lấy đầu China* thật ấm áp,em cảm thấy bớt đau hơn rồi.

Cảm giác đau biến mất, tôi tiếp tục ôm China.

VN:Vĩnh biệt chị.

Tôi buôn tay, gục xuống.

Tôi lại tỉnh dậy,lần này là trước khi đi qua Công ty Đông Ấn Hà Lan.

China:"mong em ấy không sao...cái quái gì vậy?"

Tôi không rõ cảm giác ấy,tôi đâu phải chị đâu.

China:cha,chúng ta đừng cho em ấy đi.

Đại Nam:tại sao?

China:Để em ở chung với con,theo con thì để em ấy đi mình là quá nguy hiểm.

Tôi hiểu kha khá rồi,xem tôi ở đâu đã

Tôi ở ngôi nhà nhỏ,hình như là nhà của China

Vậy Đại Thanh vứt Trung Quốc ở đây à.

VN:eh?sao lại thế chứ?

China nhìn tôi một cách tiết đuối.

China:Đi mà cha.

Đại Nam:hah, được thôi.

VN:nhưng mà..

China:*lôi tôi đi*

Tôi bị china kéo về phòng,chị ấy bắt đầu hỏi tôi.

China:có phải em không Việt Nam?

VN:thì là em đây,chị bị sao thế?*đặt tay lên trán*

China:ý chị là em mới xuyên không về đây đúng không?

VN:không,đâu ai có thể xuyên không,chị nghỉ ngơi đi,em nghĩ chị bị bệnh thật rồi.

China:"vậy mình là người quyết định câu chuyện?Nếu em ấy chết thì mình phải quay lại và cứu em ấy".

Tôi không nghe thấy đâu,hehehe.

VN:hay là do chị đọc nhiều cuốn tiểu thuyết quá rồi ảo tưởng theo?em nhắc chị rồi,đừng đam mê quá đà mà không nghe,giờ toàn xuyên không với giả thuyết*thở dài*.

China:chị không ảo tưởng đâu,chị nói sự thật đấy,vậy chị hỏi,em là ai?

VN:hả,em là Việt Nam*hốt hoảng*.

China thấy cử chỉ quen thuộc đấy,đã khẳng định tôi không là người ấy.

VN:hah!em mong chị không làm điều gì khó hiểu

Tôi thở dài và hít một hơi sâu.

Được rồi.Bắt đầu!

VN:em không thể nào làm điều chị vừa nói,em cũng không thể hiểu tại sao chị nói vậy nhưng em muốn chị bình tĩnh, được chứ?

Tôi xả một hơi,China có vẻ hài lòng và vui vẻ gật đầu.

VN:vậy là được rồi,chúc ngày tốt lành,tạm biệt chị*tôi vẫy tay*

China từ từ bước ra khỏi phòng,tôi thấy chị dần đi ra cửa và biến mất.

VN:vậy,anh đợi gì nữa,em không hiểu sao cha nói anh là gái cơ đấy.

Việt Minh mở tủ đồ, bước ra ngoài gặp tôi.

VM:Thì nhìn anh đi,ngoại hình đánh lừa hết đấy.

Ây,khác mẹ gì câu mình nói với Indonesia đâu nhỉ.

VN:vậy,anh trốn trong đó có ý gì?

VM:không có gì,anh chỉ nghe lén thử china có ý đồ gì không?

Ôi,xạo trắng trợn thế.

VN:chị ấy có vấn đề về thần kinh đôi chút,chị rất quan tâm em,chị coi em như tốt thí để giành cho địa vị sau này.

Việt Minh không bất ngờ,nhìn ánh mắt hứng thú vào tôi

VM:vậy em định hi sinh tất cả vì China?

VN:em đoán vậy.

Tôi chính thức quay lại, Việt Minh bất ngờ với khuôn mặt quỷ dị của tôi.

VM:em,em sao vậy?

VN:hửm?

Tôi chỉ cười,nụ cười ghê tởm của tôi làm anh sợ.

Cùng lúc đó,tôi cầm dao thủ sẵn và tiến lên đâm hai nhát vào bụng Việt Minh.

VM:em!sao lại?!*hộc máu*hụ,tại sao chứ.

Tôi liếm dao,mùi máu tươi đính đó rất ngon,tôi không nghĩ đây là sự thật đâu.

VN:máu anh, thật sự rất ngon.

Tôi đã từng giết người,điều đó làm tôi ám ảnh, nhưng giờ thì khác.

VN:em yêu anh,yêu máu của anh.heh~

Tôi đột nhiên nói điều đó, Việt Minh không chấp nhận số phận.

VM:không, không,không*rên rỉ*

VN:Anh biết không,khi thấy anh,em muốn chiếm hữu anh cho riêng em,nhưng anh lại không đoái hoài đến em.

VM:anh xin lỗi,anh hứa sẽ quan tâm đến em,làm ơn tha cho anh.

VN:bây giờ là quá muộn,em đã có chị Na,em không cần anh quan tâm nữa.

Tôi cười trước sự bất lực của Việt Minh, cười cho sự vô tâm của anh và tôi,cười cho nỗi đau bị phản bội của hai ta.

VN:giờ thì*đâm vào tim*

Tôi trút nhát cuối,để anh tôi ngừng đau.

VM:anh không muốn chết,làm ơn em,anh cầu xin em..

Tôi phớt lờ ông ấy,dọn dẹp hiện trường và tống ông vào khoảng hư vô.

Zoe:cảm giác giết người như thế nào nà*mỉm cười*

Zoe xuất hiện trước mặt tôi.

VN:không hẳn tệ,nó khá lạ,mà thôi,tôi nghĩ tôi nên ngâm mình vào dòng nước.

Zoe tan biến.Tôi bước đi vào nhà tắm.

VN:tẩy rửa,vết máu ta đã vấy bẩn..

Skip đi,bí ý tưởng rồi.

China:Việt Nam,chị về rồi đây.

Tôi đã dọn dẹp xong,vì thế trong tôi khá xộc xệch.

VN:chị về rồi*tôi nũng ra*chị...

China:"dù gì cũng có sao đâu" *nhéo má*

Tôi cảm nhận tình thương của China với tôi,tôi yêu thích điều đó.

VN:*nắm tay China*em thích nhất là được cưng chiều,cảm ơn chị.

China:"cảm ơn chị..thành thật cảm ơn.."*hoài niệm.

Tôi thấy,Chị đang nhớ lại kí ức cũ,nó thật sự đáng buồn.

VN:sao chị buồn vậy?*vẻ mặt lo lắng*.

China:không có gì,chị hoài niệm kí ức cũ,khi chị và em mới gặp nhau thôi.

VN:ồ,em nhớ,em chưa từng cảm thấy được yêu thương như chị đã làm,em hạnh phúc lắm*cười hiền*

Tôi không biết china nghĩ tôi là loại người gì, nhưng tôi biết,chị rất thương tôi, không như họ,gia đình tôi.

China:vậy,em cho chị vào đi,chị muốn vào.

Tôi quên mất,tôi tránh ra và đi về phòng China.

VN:thật sự thì chị có thể tin tưởng em không?

China:có chứ,nhưng tùy theo từng trường hợp.

VN:vậy chị có tin ai khác không?

China:thì tùy,chị đâu biết.

Tôi kết thúc câu chuyện ngớ ngẩn này, bước về giường và ngủ.

Tôi chả quan tâm nữa,mục tiêu bây giờ là nghỉ ngơi thôi.

Tôi vừa nằm xuống và nhắm mắt thì tôi thức dậy ngay,thời gian trôi qua,cỡ 2 tiếng,bên cạnh là China,chị ngồi đó đợi tôi dậy.

VN:*ngáp*chị?

Tôi thấy Bóng dáng người khác nữa, một cô gái xinh đẹp.

Không, không, không!

VN:Zoe?!

Zoe:!em không tham gia đâu.

Trời ạ,tôi tưởng cô chơi liều chứ.

China:Zoe?chị chưa từng nghe qua tên này.

Tôi xin lỗi China và ngồi dậy.

VN:vậy chị đợi điều gì vậy?

China:chị đợi ai đó dậy thôi,nào,đi xuống với chị.

VN:vâng,em đi liền.

*Ngáp* thật tình,tại vì tôi bơ em nên em mới làm vậy đúng không?

Zoe:em xin lỗi.

Không sao,dù gì tôi cũng không quan tâm lắm.

Tôi đi theo China,đến phòng ăn thì chị mới hành động.

VN:hah?*bất ngờ*

China:chị không thể đợi chờ thêm được nữa,hehehe..*đẩy tôi vào góc tường*.

Ây khoan,rõ ràng đây làm phạm pháp,phải nói ngay.

VN:chị ơi,em chưa sẵn sàng cho chuyện này,dù em có thể không kể ai nhưng điều này phạm pháp,em không muốn điều đó.

China:em chứ thư giãn,đừng làm quá vậy,em chỉ cần từ từ cảm nhận,chị không làm chuyện ấy ngay bây giờ đâu.

VN:dù thế..*run rẩy*

China:tức là em không thương chị sao?heh~?

Tôi không thể trả lời khác được.

VN:em rất yêu chị,điều này không được cho phép,chị hiểu chứ

China:nào,nhắm mắt lại,em sẽ không còn lo lắng.

VN:vâng..em..à không.*nhắm mắt*

Tôi cảm thấy chị dần lại gần tôi,hôn tôi

FBI open the door!

:)))

China:*ngoáy động*

Tôi im lặng,cảm giác ấy rất khác,tìm tôi đập liên hồi,cảm giác nồng dân lên từ lòng ngực tôi

China:*đưa môi ra*em thấy sao?

Tôi mở mắt,nhìn vào ánh mắt ấy,tôi nhận thấy sự ham muốn của chị.

VN:em cảm thấy..tim em như loạn nhịp..sự hưng phấn nữa.

Ôi trời,tôi tệ quá,đáng lẽ tôi nên giữ Việt Minh sống chứ,để ông ta hiểu cảm giác được yêu thương của tôi,hạnh phúc của tôi.

China:vậy thì tốt,em ngồi xuống đi,chị làm liền

Tôi nghe theo China, bước đến ghế và ngồi xuống, không gây bất cứ tiếng ồn nào.

Tôi im lặng đợi China bưng đồ ăn ra,đợi một lúc,china kêu tôi đến giúp bưng đồ ăn.

Khi xong,chị ép tôi đến cạnh chị ăn,tôi không cải nữa,ngoan ngoãn tuân theo.

China:em đứng dậy đi.

VN:vâng?

Tôi đứng dậy, không kém sự bối rối,chị kéo khoá quần tôi xuống,vì thế *cậu* ra ngoài hít thở không khí trong lành.

VN:chị..

China nhìn tôi,tôi không nỡ cải lời.

VN:không có gì.

Chị cầm lấy thằng em tôi,bắt đầu đưa vào ra từ từ.

China:nào,em thấy sướng không?

Tôi biết cảm giác này,Zoe đã từng làm nhưng không sướng bằng.

Tôi đứng không vững,chân tôi nhón lên.

China:sướng đến vậy sao,chà chà..

Tôi không thể kiểm soát cơ thể, cặc tôi co giật,chị tiếp tục,tôi không thể giữ lâu.

Ây, tôi yếu sinh lý à?

N.N.S:không,do China sục bình xăng nhanh quá nên cậu bị kích thích, không liên quan đến sự yếu sinh lý đâu.

Ra vậy,cảm ơn..ủa?

N.N.S:lo tận hưởng đi,nói chi nữa.

Vâng.

Tôi cắn môi,cảm giác thoả mãn cực đại.

China:nào,em hãy ra đi,nhanh lên nào,hehehe..

Tôi xuất ra dòng tinh dịch,thông qua cảm giác,tôi thấy đâu.

China:may vừa kịp.

Chị hứng dòng tinh trùng của tôi,bát cơm chị nhớp nháp và hăn mùi tinh trùng tôi.

VN:vậy sao chị ăn ạ?

China:em đừng lo,Nam à,đây là điều chị mong đợi.

Chị cười khúc khích,tôi khó hiểu điều gì đã làm China thay đổi vậy.

Bắt đầu ăn trong âm thầm,tôi kết thúc bữa ăn nhanh chóng,nhìn sang chị,tôi thấy chị nhìn tôi nãy giờ.

China nhìn tôi nãy giờ?ăn gì nhanh vậy?

Tôi khá bất ngờ kèm bối rối với sự thật này.

China:Nam,em lên lầu nằm ngủ đi,chị còn nhiều việc làm lắm.

VN:em đã hiểu.

Tôi nhanh chóng đi lên phòng và nằm xuống, không có gì xảy ra,tôi nhắm mắt và mở ra, không có gì cả?

Không skip thời gian được rồi.

Tôi nằm yên vờ ngủ,vài phút sau,tôi vẫn kiên nhẫn, không hiểu sao,khả năng cảm nhận sự hiện diện đã không còn,nhưng tôi tin chúng chỉ tạm thời.

Tôi đang suy nghĩ về những gì xảy ra,từ việc giết Việt Minh đến sự ngáo đá của China.

Ây khoan,đợi chút,China có vẻ khác thường,hình như có ai đó tác động tâm lý tới chị ấy.

N.N.S:thì tôi giúp cậu một tay, thích thế mà chê.

Ai vậy?..ông là ai?

N.N.S:S,tên tôi là thế,cậu được tôi để ý là tốt rồi,tôi sẽ thay đổi một số tình tiết để cậu cảm nhận được sự thỏa mãn.

Vậy tôi phải làm sao đây?

N.N.S:nằm yên,tôi chỉ nói cho cậu hiểu,tôi không xuất hiện khi không cần thiết đâu,tạm biệt.

Tôi không Biết S là ai,nhưng tôi cũng có một phần cảm thán sự giúp đỡ của tên S này.

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng động,đấy là tiếng mở cửa,tôi tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.

China:chà~có vẻ em mệt lắm nhỉ*chạm vào má*

Tôi cảm thấy những ngón tay mát lạnh đấy,tôi phải mở mắt,đây là phản xạ tự nhiên.

VN:*mở mắt và giật mình*chị à..

China:hehe*rút ngón tay*em ngủ đi,lát nữa chị mới ngủ.

Tôi nhắm mắt lại,đợi vài phút,tôi lại tỉnh dậy.

??:hehehe,em ngủ thật dễ thương, không hiểu sao chị không thể cưỡng lại ham muốn của chị.

Một cảm giác ấm áp,tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên ngực tôi,và cơ thể chị cuốn lấy tôi

China:chị tin rằng em sẽ không phản bội chị,nên tất cả những gì chị có,em phải có.

Tôi nghe xong,china buôn tôi ra,tôi tiến thêm bước,đến ngày tiếp theo.

.Kết thúc.

Thì đến thế thôi,từ từ tui làm tiếp,đừng vội :))).

.Chỉ vậy thôi,tạm biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net