Chương 14: Hình như

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

China đang chán nản. Đơn giản vì mọi chuyện đang rối tung rối mù.

Hết Taiwan ốm lại đến Hongkong cảm. Cũng chẳng biết bên kia mê hoặc cái gì, ngày nào Qing cũng lon ton qua thăm Đại Nam. Không chơi cờ thì lại đối thơ, còn không sẽ có trò khác. Về phần hai đứa kia thì hành tung không rõ, quăng quật nơi đâu chẳng thể biết.

Thật quá gắn bó rồi. Có chuyện là ''huynh trưởng'', hết chuyện là ''Trung Hoa ca ca''.

Tuy nghi ngờ y hại Việt Ánh, đứa nhỏ vẫn chưa lún quá sâu. Nhưng China chính là muốn dìm nó xuống nỗi ngờ vực kia.

_______________

- ''Trung Hoa, ngươi nói xem, ngươi là ai?"

-"Là trưởng tử của gia tộc, là huynh trưởng của các đệ đệ, là người thừa kế của người."

-"Vậy bây giờ nếu ngươi là con thứ, ta lại coi trọng trưởng tử hơn ngươi, ngươi có hài lòng không?"

-"Không hài lòng. Nhưng đó là lẽ thường, ta không nên tơ tưởng quá nhiều."

-"Bản thân ngươi nói ra có thấy dối lòng không? Huynh đệ trong nhà khó tránh bất hòa vì thiên vị. Bấy lâu nay vẫn luôn biết ngươi để trong lòng, hiện tại ta liền giải thích. Đệ đệ ngươi thiệt thòi vì không phải trưởng tử, ta lại yêu thương nó hơn một chút, vậy là công bằng rồi."

-". . ."

-"Lần sau có không bằng lòng cũng đặt mình vào người khác trước."

_______________

- ''Nói ngươi nhường nhịn các đệ đệ một chút, ngươi liền cảm thấy bất công rồi ?"

- ''Không bất công, phải nhường nhịn."

- ''Miệng nói như vậy, hẳn đang rất ấm ức?"

-"Không muốn khóc. Người đã chết đến nơi rồi còn vì ta hoang phí thời gian huyên thuyên giảng đạo lí, thật quý hóa quá."

_______________

'Rốt cuộc thì, người vẫn không thể từ bỏ ta đấy thôi.

Bọn chúng cuối cùng đều không thể làm vừa lòng người, nên mới không buông ta ra, phải không phụ thân?

Người cũng chỉ là kẻ xét tình sau ích.'

________________

Lại suy nghĩ linh tinh rồi. Trước đây cũng đâu có nhớ tới chứ.

China ngẩn ngơ một hồi, không nghĩ tới Hongkong đang nhìn chăm chăm. Ánh mắt sắc lẹm đưa tới, cậu liền giật mình.

- ''Dạ?''

-'' Ăn cháo.''

China đưa bát cháo gừng cho Hongkong, lúc nấu sợ cậu không chịu được vị cay của gừng nên đã bỏ thêm đường mạch nha. Phần cũng vì y có thói quen cho nhiều hương liệu, theo thường lệ bỏ thêm gia vị bên ngoài.

Hongkong nhìn bát cháo hồi lâu rồi múc một thìa lên ăn. Có lẽ còn do dự, nhưng cũng không dâm thể hiện ra bên ngoài.

Tay nghề của y rõ ràng không hề giảm sút. Đã bấy nhiêu năm không động đến bếp núc nhưng lạ kì là hương vị vẫn vẹn nguyên.

- ''Thực phẩm giàu protein khiến cơ thể nạp quá nhiều năng lượng, tác động tiêu cực đến việc hạ sốt.''

-"?"

-''Chịu khó mộ chút. Sau khi khỏi ốm sẽ ăn được đồ ngon.''

___

- ''Mai ta lại qua, nhớ uống thuốc trên bàn. Đêm tới có sốt cao hơn cũng đừng vội uống thuốc, gọi điện cho ta trước.''

- ''Huynh không ở lại sao? Vội vã đi về như vậy làm gì? Ngoài trời gió to tuyết lại lớn, huynh di chuyển sẽ rất khó khăn.''

- ''Trăm công nghìn việc còn đang đợi chờ. Bọn chúng chắc tối muộn mới về. Ngươi xem nghỉ ngơi sớm, ta còn công chuyện chưa kịp hoàn thành.''

Y bất giác ôn nhu xoa đầu đứa nhỏ.

Hình như, đã rất lâu rồi, y không tiếp xúc da thịt với bọn họ.

.

.

.

Hình như, đã rất lâu rồi, bản thân quên mất mình còn có một chỗ nương tựa.

Hình như, đã rất lâu rồi, bản thân quên mất chỗ nương tựa đó không còn tồn tại.

Hình như,

Hình như.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net