Chương 33 : Hàm ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Mí mắt nặng trĩu, toàn thân kin kít nhớp nháp. Gió điều hoà luồn vào quần áo rộng tuếch khiến y thoải mái đôi chút với cơ thể bẩn tưởi này.

Toàn thân đều mệt mỏi, China chỉ cảm thấy bản thân đã lao lực quá sức, thiếu ngủ trầm trọng.

Tóc bết quá. Da đầu thực sự rất ngứa. Rốt cuộc là nguyên chủ ở bẩn đến mức nào?

China dùng hết sức bình sinh cố gắng mở mắt, lại thấy xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ máy tính phát ra, trên đó hiện lên hộp thư điện tử mới gửi đi chương truyện tháng này.

Một trăm nghìn chữ.

Không gian lành lạnh mát rượi tối tăm thật dễ ngủ, nhưng y không muốn nghỉ ngơi với thân xác dơ nhớp này.

China quơ tay, quờ quạng với lấy công tắc điện bật lên.

Toàn bộ căn phòng rộng rãi sáng sủa hơn đôi chút, nhìn như bãi chiến trường hỗn loạn. Rác, chủ yếu là giấy vụn và vải màu, vứt lung tung lộn xộn khắp nơi. Màu vẽ vương vãi trên sàn, khô lại thành vệt lẫn lộn. Chỗ sạch sẽ nhất có lẽ là giường ngủ với ga trải trắng phau, chăn gối gấp gọn gàng. Chỉ là nguyên chủ hình như không hay ngủ trên giường mà nằm dài trên mặt đất, đến cả tóc rụng cũng chỉ rụng trên sàn, giường phủ bụi mịn.

Thật nể, hoá ra nghệ sĩ nảy sinh cảm hứng trong môi trường như vậy.

China đến chết cũng không chịu được bẩn, loạng quạng bước vào phòng tắm bên cạnh.

___

-"Thật sự quá kinh tởm rồi. Ngươi không có mắt nhìn sao? Chọn người cũng tuỳ tiện như vậy."

-"Đành chịu thôi. Ai bảo ta không phải hệ thống quyền năng chứ? Ngươi tốt như vậy lại nhìn trúng ta, vất vả rồi."

Japan mơ hồ chế giễu, ẩn trong ý cười còn có mỉa mai khó đoán.

Trong thế giới này, mối quan hệ gia đình của nguyên chủ không tốt lắm. Nguyên chủ thích tự do tự tại, theo đuổi ước mơ, muốn thoát khỏi vòng xoáy tranh quyền thừa kế của một dòng họ mang nặng tư tưởng cổ hủ nên đã dọn ra ở riêng, tuỳ tiện làm điều mình muốn.

Dẫu vậy, nguyên thân là con nuôi nhưng là người lớn lại tài giỏi nhất, đối với quyền thừa kế rất có ảnh hưởng, vẫn bị người khác tính toán, lập mưu hãm hại. Đỉnh điểm là khi có kẻ dám giả đơn kiện, tố cáo sản phẩm tinh thần của nguyên chủ là đi cướp, hại cậu đứng ra giải thích không thành công.

Mà người hãm hại hoá ra lại là Taiwan, con ruột chân chính của Qing. Nguyên thân biết được liền nổi điên, lén lút cho người thêm thuốc ức chế thần kinh vào đồ ăn hòng khiến tinh thần cậu bất ổn, cơ thể suy nhược dần, sau đó mất quyền thừa kế, trả thù nhẹ nhàng. Ai dè hình như quá liều, Taiwan trực tiếp điên, bị tống vào viện tâm thần. Dù được chăm sóc đặc biệt, nâng niu đến mấy thì cuộc sống trong đó cũng nát bét.

China không khỏi trào phúng.

Nguyên thân thực sự cũng không tính là độc địa thâm sâu. Mấy thứ tranh quyền đoạt vị y đã thuộc lòng từ khi còn là thái tử đương triều trong quá khứ. Sau khi hại Taiwan thê thảm thì quay ra dằn vặt, kết hợp danh tiếng bị bôi bẩn đã không chịu nổi, tự giày vò bản thân.

Nếu không phải sau khi chết chỉ sót lại một mảnh hồn tàn quá cường đại không thể tan biến, chịu số phận nhu nhược lần lượt bị các thế giới có thân thể không toàn vẹn hút vào thì y cũng đâu đến nước này.

Điều đáng quan tâm nữa, đó là y cướp xác của nguyên thân, nói thô thì là như vậy. Thế nên dẫu hồn là y, thì trí, tâm và thể đều không thuộc tầm kiểm soát.

Nói cách khác, y có thể ngu hơn, yếu hơn và dễ xúc động hơn.

Hay phế vật hơn.

___

Gia đình của nguyên thân cũng tính là có tiền, có thể gọi hai chữ giàu có.

- ''. . .Tâm lí của bệnh nhân thực sự không thể bình thường trở lại, nếu như đưa về, nói không chừng sẽ gây phiền phức. Tôi khuyên người nhà thật lòng, nếu đã nhất quyết thì cũng không ngăn cản. Phía bệnh viện luôn đưa ra phương án tốt nhất."

Y ngán ngẩm nhìn qua bệnh án chi chít chữ.

Nguyên thân chỉ dùng chiêu nhỏ là bỏ ít thuốc vào thức ăn, đơn giản là không thể một phát biến người thông minh thành kẻ điên. Hành vi này cũng không phải không thể phát hiện, ăn đến một mức, cơ thể xuất hiện thay đổi, chắc chắn sẽ nhận ra.

- ''Không sao. Bác sĩ không cần ngại, chúng tôi đều đã biết.''

Vị bác sĩ im lặng, nhìn thanh niên trông uy tín trước mắt, thở dài rồi quay vào sắp xếp hồ sơ.

.

.

.

- ''Nhận ra anh không, thân ái?''

Đối mặt với gương mặt của Taiwan quá đỗi quen thuộc, China không biết nên mở lời thế nào với một tên tâm thần, buột miệng dùng giọng điệu ở thế giới trước.

Nhưng thiếu niên trước mặt gầy gò xanh xao, ánh nhìn rỗng tuếch, dưới mắt thâm quầng, như thể đã bị tra tấn tâm lí đến bơ phờ, nhợt nhạt. Đôi môi khô khốc muốn mấp máy vài lời. Cậu ngước lên theo bản năng, gật nhẹ.

- ''Chúng ta về nhà nhé, bé cưng?''

Về rồi sẽ tính toán.

___

Sáu người, sáu cỗ khí chất.

Bọn họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, bày đầy những sơn hào hải vị, mĩ thực đắt đỏ. Ngồi cạnh Qing hai bên trái phải là China và Hongkong, tiếp đó là Taiwan và Macau.

Cuối cùng, kì quái thế nào lại là Ecnarf.

China nhàn nhạt liếc nhìn nụ cười như có như không của cậu ta, thầm chắc mẩm Ecnarf đã định sẵn bám riết y không buông tha. Nhất định chuyện không phải trùng hợp, hay thế giới trước đã xảy ra chuyện, khiến cậu cũng bị đẩy đến đây?

Nhưng mà, thường thì chỉ có xuyên không giả mới có thể đi lại giữa các thế giới lỗi mà không bị Đa Thế Giới để mắt, loại trừ. Hay Ecnarf vốn là xuyên không giả ngay từ đầu, phá tan tành thế giới thứ nhất để hoàn thành nhiệm vụ?

Chẳng lẽ từ thế giới thứ nhất, cậu đã nhận ra điều gì? Nhưng cậu còn có thể nhận ra điều gì mà chính y không biết, để rồi bản thân bị nhắm trúng?

- ''Hoa Hoa, có lẽ con chưa biết. Đây là Tiểu Chí. Cha đứa bé cũng tính là thân cận với ta, để lại nó ở nhà chúng ta một vài hôm."

Giọng nói ôn tồn không lộn xộn. Qing hơi hướng về China mà nói, y cũng gật đầu nhẹ.

Tiểu Chí.

Chí.

Rốt cuộc là tên ai, lại có chữ 'Chí'?

Giữa bàn ăn bày vô vàn món ngon chờ người động đũa. Chỉ riêng quanh Ecnarf bày những đĩa nhỏ nhỏ, như thể việc cậu ngồi trên bàn chỉ là danh nghĩa, vẫn không thể ăn cơm chung.

Cách sắp xếp trên bàn ăn lớn, trừ người hầu tự quyết định, bằng không sẽ là Qing tự bày trí. Mọi người luôn theo vị trí ngồi sẵn có, vậy nên việc gửi gắm hàm ý rất thuận lợi.

Món chân giò hầm táo đỏ bổ dưỡng nhất, cũng cách xa Taiwan nhất, lại rất gần y.

Y hơi suy nghĩ.

Nếu đã biết y đón Taiwan về, sao còn như vậy? Nói là người hầu đặt cũng không phải, thế nào mà món gần Taiwan và đồ riêng của Ecnarf lại có bảy phần giống nhau, thanh nhạt đến vậy?

-"Đài, con vừa ra viện, ăn thanh đạm một chút, quá nhiều dưỡng chất sẽ khiến cơ thể không hấp thụ nổi."

Taiwan im lặng nhai nuốt, không khác một con rối vô hình là bao. Qing thấy lời nói bị phớt lờ cũng không nổi giận, cười cười nhìn y.

Cho nên là, phụ thân, người đang hàm ý điều gì?

___

- ''Anh, anh có phải khó chịu với người lạ kia không?''

- ''Không hề, bé nghe ai nói vậy?''

- ''Bình thường anh rất để tâm đến thay đổi trong nhà mà. Hôm nay chỉ liếc một cái đánh giá từ trên xuống dưới rồi thôi, còn đẩy anh ba anh rất ghét ngồi gần nữa.''

- ''. . .Đồ ngốc, thế mà em cũng nghĩ ra.''

China không tự chủ nói chuyện rất ngọt ngào, xem ra nguyên chủ rất thân với mấy đứa em.

- ''Anh hai, hôm qua có bài kiểm tra, cô giáo bảo xin chữ kí phụ huynh để sáng nay nộp lại.''

Nói rồi Macau chìa bài kiểm tra trước mặt y. Điểm không cao không thấp, nhưng ánh mắt thực đáng mong chờ.

- ''Không phải em nên đưa cho cha sao?''

- ''Chữ của anh đẹp hơn.''

.

.

.

Y thật sự mong Qing không lọt tai câu này. Kì thực chữ của Qing không xấu, chẳng qua có chút rồng bay phượng múa, trong mắt trẻ con cứ như vẽ mấy cái loằng ngoằng thôi.

À mà, chữ kí của nguyên chủ thế nào ấy nhỉ ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net