Prussia x England: Crimson Vow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh bắt cóc ta.

Prussia cười khổ nhìn lên quốc gia trong bộ y phục đỏ đang rất bất mãn với anh.

Để tạo bất ngờ cho ngày sinh nhật y, Prussia đã đề nghị England bịt mắt và đi cùng anh đến điểm bí mật kia, cũng vì lo y mỏi nên anh còn chuẩn bị ngựa để y dùng, trong khi mình chỉ dắt bộ chú ngựa đen huyền thoại của xứ Phổ hùng mạnh này. 

- Em xem có kẻ bắt cóc nào tử tế như ta không? Dắt cả ngựa cho em luôn.

England không tìm được lời nào nữa, lúc nào Prussia cũng thắng, nên y im lặng, chuyển sang vỗ về chú ngựa đen khỏe mạnh, để cho Prussia mỉm cười trêu chọc mình. Ngựa đen Siegfried có vẻ rất thích England khi nó phản ứng lại với bàn tay của y nhẹ nhàng vỗ lên cổ mình.

- Ngươi nhìn đi, chủ nhân của ngươi bắt cóc ta đây này. - Y than thở với Siegfried.

Siegfried kêu lên một tiếng nhỏ đồng tình, còn hơi giật giật dây cương như muốn bảo Prussia cũng xấu tính với nó lắm làm Prussia đảo mắt một hồi, trong đầu anh nghĩ nên sớm tìm cô ngựa cái cho nó, không thể để nó thân thiết với England.

- Rồi rồi, ta là kẻ xấu, được chưa? Thế mà em không bỏ chạy khỏi tên bắt cóc này đấy.

- Thực tế lên đi Prussia, làm sao ta chạy được bây giờ?

Prussia vốn có thể chất vượt trội hơn England, anh ta còn có ngựa. Kể cả y có nhảy xuống chạy thật nhanh cũng không khác gì con mồi của chim diều hâu đen, một khi nó đã có mục tiêu, thì sẽ không bao giờ để mất.

- Đúng rồi đấy, vậy nên đừng nghĩ tới việc chạy trốn. Em bị ta nhìn thấy rồi.

England chợt nhận ra y vừa đi vào bẫy của anh, còn tự thừa nhận là không thể thoát khỏi Prussia khiến cho y càng ngại ngùng đi, y đã cố gắng giữ lại sự cao quý của mình vì y cũng là một quốc gia kia mà, y có những quy tắc cho mình. Nhưng tên diều hâu ranh ma này luôn có cách làm y mất hết hình ảnh của mình.

- Chúng ta đến nơi chưa vậy? - Y đổi chủ đề.

- Một chút nữa.

Y gật đầu rồi không nói thêm gì. Y ngửa mặt lên trên để hít thở bầu không khí trong lành của một sáng mùa xuân Phổ, có cảm giác cơ thể như được thanh lọc, y thấy sảng khoái hơn nhiều. Nghĩ lại thì không khí trong cung điện lúc nào cũng nặng nề khó thở cả nghĩa đen và nghĩa bóng. England nghe tiếng chim hót từ một điểm nó đó y không xác định được, âm thanh thánh thót hòa lẫn vào mùi hương đồng cỏ mát lành, cùng tiếng gió thoảng như thì thầm một lời ngọt ngào khi mùa xuân về. England thật khó diễn tả niềm vui lâng lâng trong lòng trong khoảnh khắc được tận hưởng nét đẹp của thiên nhiên.

Y nhận ra rằng khi mắt không nhìn thấy, những gì y cảm nhận được đều đến với y như một bất ngờ. Vì không thể thấy nên England chẳng lường trước được thứ gì, cứ để mình bị động trước thiên nhiên với tất cả những giác quan còn lại.

Bỗng tiếng nước chảy róc rách ngày một to hơn làm England phải để ý.

- Chúng ta đi ngang qua sông đấy à? - Y hỏi.

- Đúng vậy, có mấy hòn đá nổi, chúng ta sẽ sử dụng chúng.

- N... Này... Anh bảo Siegfried đi xuống nước đi. Chân nó dài mà! 

- Em nỡ lòng nào bắt Siegfried đi nguy hiểm như vậy? Nước quấn nó đi đấy.

England ngay lập tức phản bác. Anh tưởng y không biết độ chảy của suối hay sao? Prussia còn cố tình để lộ sự trêu chọc trong lời nói của mình. Anh thật muốn làm y tức mà!

- Prussia! Anh đừng có mà cho nó đi trên đá!

Prussia đưa tay che miệng, cố không để lộ bản thân đang cười khoái chí trước hình ảnh England đầy lo lắng, y đang rối hết cả lên mà khẩn nài anh. Anh cứ để y như thế, còn mình dắt ngựa đi ngang sông. Anh đi trên đá, tay kia dắt Siegfried đang lội nước.

- Đấy! Sang an toàn rồi này!

Prussia vui vẻ thông báo ngay sau khi họ đặt chân đến bờ bên kia. England cũng thở ra.

- Em vẫn chưa hết sợ à?

- Ta... ta đâu có sợ gì chứ!

England cố gắng chối cãi khi cả anh và y đều biết sự thật.

Britannia đã từng ngã ngựa khi đi ngựa lên đá trên một dòng suối. Y từng rất nhỏ và yếu, Roman Empire còn chẳng quan tâm y học gì, chỉ cần y luôn có mặt khi Roman Empire cần và y an toàn, nhưng Britannia vẫn giấu mọi người, tự tập bắn cung và cưỡi ngựa.

Vào ngày hôm ấy, Britannia lệnh cho chú ngựa y dắt bừa từ trong chuồng của gia đình băng qua sông. Nhưng y dần nhận ra tâm lý đang bất ổn khi chú ngựa thiếu kinh nghiệm bắt đầu run rẩy, mà y cũng thế, y chưa từng qua sông bằng cách này.

Cuối cùng, chỉ một bước lệch chân trên tảng đá trơn nhẵn bóng, ngựa hí lên một tiếng rồi ngã xuống nước. Chủ nhân của nó cũng không tránh khỏi.

- Ah!

Y tiếp xúc với làn nước lạnh cóng người, nước ngập người y, tràn vào khoang miệng làm y hoảng lên. Y cố gắng vươn tay tới con ngựa, giữ lấy nó và thở.

- Britannia!

Y dần mở mắt lại khi nghe tiếng ai đó sợ hãi gọi tên y, tiếng nước bắn lên nhiều và càng gần hơn cho đến khi người con trai kia ngồi xuống bên y.

- Britannia! Có chuyên gì vậy? Em ổn chứ?! 

Quốc gia kia cố gắng lay y tỉnh lại và điều đó một phần khiến Britannia hơi khó chịu, y đưa tay véo má anh một cái rồi mới mở mắt để nhìn rõ đối phương.

- Germania?

- Ôi Chúa, Britannia. Em có đau đâu không? 

Germania vẫn đang xem y có bị thương không thì Britannia ngay lập tức ôm lấy anh, gào khóc vì hoảng sợ.

Và từ đó, England không bao giờ đi ngựa lên trên đá.

- Nhưng em vừa sang được đây an toàn đấy.

- Thật sao?

Prussia mỉm cười, cố ý nói dối England và điều đó làm y cảm thấy có gì vui hơn, mặc dù y vẫn phân vân anh có nói thật không.

Khi vượt qua được nỗi sợ, con người đều thấy chút tự hào vì nhận ra mình đã trưởng thành, nhận ra bản thân đã tiến bộ hơn mình của ngày hôm qua.

Y đã cố gắng rất nhiều để trở thành một quốc gia như ngày hôm nay nhưng England vẫn còn một chặng đường phía trước. Nhưng Prussia cũng sẽ ở đó, nắm lấy tay y và che chở cho y, làm mọi thứ cho y để England có thể yên tâm đứng vững.

- À, đến rồi.

Prussia vỗ nhẹ lên người Siegfried, ra hiệu cho nó ngồi xuống. Anh đỡ England đừng dậy. Khi y muốn biết đã có thể bỏ khăn mắt chưa thì anh lại trả lời là chưa. Một tay anh vòng qua, giữ y sát vào mình, tay kia nâng bàn tay nhỏ bé của England để dẫn y.

- Rốt cuộc là điều gì vậy, Prussia?

- Đừng vội, em đang ở ngay đó rồi.

Những gì England cảm nhận được chỉ là một cánh đồng cỏ nhờ mùi hương đất, nước sương của buổi sáng lẫn theo chút hương thơm trong lành của cỏ non đang hòa trong gió và sau đó là tiếng xào xạc lớn từ những chiếc lá va vào nhau từ phía trên. Hẳn phải có một cái cây lớn lắm.

Prussia nhẹ để y dựa vào cây trong sự khó hiểu của England. Y tự hỏi món quà bất ngờ của anh là gì mà họ lại ở tư thế này. Y biết anh đang đứng ngay trước y, hai tay anh nắm lấy tay y và anh không nói gì.

- Em nhớ ngày trước ta vẫn đi chơi cùng em không?

Y khẽ gật đầu. Mặc dù kí ức ngày nhỏ ấy đã không còn rõ ràng nhưng y làm sao có thể quên những ngày họ cùng chơi đuổi bắt tại nước Phổ này, trên cánh đồng Phổ rộng lớn, tự do, thơm mùi hương của cây cỏ và đầy hoa dại.

Germania - tên mà Roman Empire đặt cho anh - là một trong những quốc gia được dạy bảo nghiêm khắc nhất của Roman Empire bởi anh có một trí thông minh vượt trội, tầm nhìn chiến lược tốt và khả năng sử dụng linh hoạt các loại vũ khí, Roman Empire đã muốn huấn luyện anh. Nhưng Germania lại tìm cách trốn học mà đi chơi với Britannia.

Khoảnh khắc xưa cũ tràn ngập sự thơ ngây và niềm vui, háo hức khi mỗi ngày tỉnh dậy lại có thể nhìn thấy đối phương là những phút giây tràn ngập nắng ấm của tuổi thơ, là chiếc nôi của những ước mơ và là mở đầu cho các câu chuyện lứa đôi. Chúng kết thúc khi Roman Empire đưa Britannia cho Danish Empire.

- Có một ngày, chúng ta nhặt được hạt giống cây trong phòng làm việc của Roman Empire. - Prussia kể - Em... hẳn không nhớ đâu nhỉ.

England chỉ mỉm cười thay câu trả lời.

Y hồi tưởng lại cảm giác canh cánh lo sợ khi đề phòng Roman Empire sẽ vào phòng đúng lúc hai cậu con trai đột nhập, y phát hiện những hạt gì rất nhỏ trên bàn ông và đã lấy đi một cái. Họ chạy đi ngay sau đó rồi gieo hạt trên một cánh đồng không có tên, nó chỉ đơn giản là một nơi rộng lớn như bao địa điểm khác trên xứ Phổ ngày ấy.

Còn lại, y chẳng còn chút nhận thức gì nữa. Thời gian ở cùng Danish Empire, được ông dạy cho những thứ khác hẳn cách Roman Empire muốn ở Britannia đã làm Danelaw thay đổi, ngay cả bây giờ, England nhớ nhiều về Danish Empire hơn là Roman Empire. Nếu Prussia không nhắc lại, y cũng không nhớ về cái cây đó. 

- Chúng ta trồng nó ở Phổ, Prussia.

Y nói điều gì để an ủi anh khi phát hiện ra nỗi buồn nhen nhóm trong tông giọng của Prussia, như thể anh chấp nhận sự thật này nhưng vẫn không khỏi thất vọng vậy.

Prussia gật đầu, hai tay tìm đường đến eo y, kéo về phía anh.

- Em biết đấy. Cái cây đó lớn lên.

- Vâng, lẽ tự nhiên thôi.

Anh nâng bàn tay của England vừa đặt lên vai anh và hôn lên mu bàn tay nhỏ bé. England bật cười, dùng bàn tay ấy tìm đến khuôn mặt góc cạnh điển trai kia.

- Nó là món quà sinh nhật ta muốn dành tặng em.

Prussia gỡ chiếc khăn trên mắt y.

England mất ít thời gian để thích nghi với ánh sáng dù Prussia đã che cho y. Y quay về phía sau, quá ngạc nhiên và sững sờ trước một thân cây sần sùi, thô ráp với những nét màu nâu của thiên nhiên. Trong kí ức của y, nó vẫn chỉ là một hạt giống được họ gieo xuống. Y nhìn lên để thấy một tán cây rộng, những cành cây khỏe mạnh vươn dài như đang cố gắng che phủ được nhiều hơn nữa cùng những chiếc lá xanh mởn căng tràn sức sống của mùa xuân. England phải lùi lại thì mới nhìn được hết.

Giữa một cánh đồng đón gió rộng lớn mát mẻ, có cả dòng suối nhỏ mềm mại, lại thêm bóng cây tạo bóng râm như thế này thì quả là một địa điểm chỉ có trong mơ.

- Em nói đó là lẽ tự nhiên - Prussia lên tiếng, thu hút sự chú ý của y - Nhưng ta cũng đã chăm sóc cho nó.

Anh bước tới trước tầm nhìn của England.

- Ngày nào ta cũng tới đây, cầu mong nó lớn lên khỏe mạnh - Anh vừa nói vừa chạm vào thân cây - Cũng như ta đã luôn vun đắp cho tình yêu của chúng ta.

Đối với Prussia, cái cây này là thứ đầu tiên họ cùng tạo nên và thật quá trùng hợp khi nó lại ở trên đất Phổ của anh. Anh cảm thấy nghĩa vụ của bản thân là phải nuôi dưỡng nó, một cách rất tự nhiên, không ai ép buộc nó lên anh, chỉ có anh tự nhận ra.

Vì vậy, anh đã đến đây mỗi ngày, trong suốt cả nghìn năm ấy, tưới cây, thêm chất bổ dưỡng, uốn nắn và thậm chí là lập một dàn che cho nó khi cây còn nhỏ. Kể cả khi Britannia đã không còn, rồi y sau đó trở thành Danelaw, Angleterre, England, những kí ức của y không còn nguyên vẹn, anh vẫn chẳng từ bỏ.

Bởi vì mỗi khi hình bóng của tình yêu đầu tiên và là tình yêu suốt đời của anh hiện lên, anh cũng nghĩ về buổi sáng hôm ấy, anh nhìn thấy cái cây ấy và viễn cảnh tương lai Prussia hằng mơ ước hiện ra.

Anh muốn ở bên y.

Anh khao khát được nắm tay y.

Anh mong y sẽ, một ngày nào đó, dưới gốc cây này, nói lời yêu anh suốt kiếp.

- Ôi, Prussia.

England bỗng xúc động, y phải đưa tay lên che miệng trong khi kiềm chế cảm xúc của mình. Y tiến vào lòng anh. Prussia dựa vào thân cây, đón lấy y.

- Ta xin lỗi. Ta không nhớ ra.

Prussia vỗ về tấm lưng nhỏ khi nhận ra sự run rẩy trong giọng y.

- Shh... Ta hiểu. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra với em.

- Anh luôn làm mọi thứ vì ta.

- Ta có thể làm tất cả và hơn thế, chỉ cần đó là em.

Prussia khẳng định như thế. Anh không thiếu tiền, quyền lực và sức mạnh thì đủ khiến châu Âu khiếp sợ, vật chất Prussia không hề lo đến. Anh chỉ sợ anh thể hiện không đủ, không thể làm y hiểu được tình yêu của anh. Nhưng anh sẽ học được, chỉ cần y còn ở bên anh.

England mỉm cười ngước lên, tìm đôi môi ấm mỏng của anh và đặt vào đó một nụ hôn. Prussia kéo sát y vào lòng để cảm nhận hương thơm của những đóa hồng kiêu hãnh nhất đã, bằng phép màu nào đó, hiện ra trên đời này và đến với anh.

Anh bất ngờ quay người lại, để England tựa vào thân cây. Có lẽ, chính suy nghĩ như thể England không hề đến từ thế giới này khiến Prussia phải giữ vị trí chủ động của mình bằng mọi giá.

- Ta yêu anh. Ta yêu anh. - Y nói vội giữa những nụ hôn.

- Em là của ta. - Anh đáp lại.

England đưa tay gỡ đi chiếc bịt mắt hình diều hâu Phổ đang che đi con mắt phải của anh. Anh đã giấu nó đi từ khi là Germania.

- Cha đã không thích nó. Cha nói nó thật kì lạ. - Prussia kể lại.

England hiểu tại sao Roman Empire nói như thế, đến y cũng thấy vậy nhưng thứ "lạ" của y khác hẳn Roman Empire. Y nghĩ nó lạ nhưng là sự lạ lùng khiến anh khác những quốc gia khác, là thứ làm anh đặc biệt.

Hơn thế, England yêu con mắt mang màu huyết đỏ này của Prussia, y không hề, một giây phút nào, sợ hãi hay ghét bỏ nó.

- Cha đã không còn nữa. Chỉ có ta thôi. - Y đưa tay lên gần con mắt ấy - Mà ta thì không muốn anh che nó đi chút nào.

- Em thích sao?

England bật cười, y kiễng chân để hôn dưới con mắt đỏ. Con mắt ấy nhìn y với tất cả sự yêu chiều, bảo vệ, chứ không phải như những kẻ thù ác khác luôn nguyền rủa nó và ví nó như một con mắt kì dị.

- Nhưng tiếc quá, đây là quốc kì của ta.

- Anh cố tình nghĩ ra cờ như vậy để trêu ta.

England giả vờ giận anh trong khi y vẫn đang mỉm cười. Y đẩy anh ra để chạy đi. Nhưng chỉ cần mấy bước dài và Prussia đã có thể đuổi kịp, anh vươn tay ôm lấy England, kéo người ngã vào lòng anh.

- Á! Prussia!

- Chính miệng em nói là không thể chạy thoát khỏi ta đâu mà.

Prussia tựa cằm lên vai y, lặp lại câu nói lúc sáng như muốn làm England, dù bất cứ lúc nào, cũng không thể quên được trong khi England khẽ hôn lên bên má của anh.

- Hm, vậy giờ mình chơi như thế này đi.

Y đeo miếng che mắt có hình chim diều hâu đen đang kiêu hãnh giương đôi cánh lớn lên con mắt đen xám của anh.

- Anh thử nhìn ta với con mắt còn lại.

Không hiểu tại sao mà ai cũng bị chậm tạm thời do phải sử dụng thứ gì mình không thuận, giống như người đang đeo kính quen, khi bỏ ra, bỗng thấy phản ứng không tự nhiên. Và England muốn xem Prussia sẽ như thế nào.

Quả nhiên là Prussia có chút ngập ngừng đi, dù anh đã tự nhiên nhất có thể. Điều đó khiến England bật cười.

Nhưng y chẳng biết Prussia chỉ cố tình trông như thế. Còn thực chất, anh thuận mắt phải, con mắt đỏ kia mới đích thực là mắt diều hâu với ánh mắt sắc của loài chim săn mồi đầy tự tin, mạnh mẽ.

England bước phía trước, thỉnh thoảng lại quay về nhìn anh. Gió làm áo choàng y bay và ánh nắng rọi vào đôi mắt đỏ. Cả hai đều có sắc đỏ trong con ngươi nhưng Prussia luôn thấy thứ đỏ của England rất dịu hiền và luôn có ánh sáng, nó không phải là màu đỏ máu chói lòa hay thậm chí là chết chóc mỗi khi anh nghĩ về con mắt của mình. Nhưng England lại yêu con mắt của anh, có lẽ, Prussia nên học cách yêu nó nhiều hơn.

Họ cứ đi xung quanh cái cây lớn, đi trong im lặng nhưng họ đều mỉm cười, dưới bóng cây mà cả hai đã gieo trồng.

- Anh nghĩ khắc tên lên cây có khiến nó đau không?

- Nó sẽ ổn thôi. Lại đây.

Prussia kéo England vào lòng anh, họ đứng đối diện với thân cây và anh đưa cho y một con dao anh giữ để phòng thân. Nhưng khắc được chữ trên thân cây thật chẳng dễ dàng. Nét y cứng và nhọn, dù England có cố gắng, y cũng không thể viết được nét cong nào hoàn thiện. Y đưa một tay giữ lên cây, tay kia dùng lực mạnh để đâm dao vào lớp vỏ già gồ ghề. Lớp vỏ ngoài rơi xuống.

Prussia muốn giúp lại lo y vướng tay, anh ôm ngang bụng y, quan sát, rồi thỉnh thoảng lại hôn vào má England.

- Được rồi. - Y khoe với anh sau khi hoàn thành xong.

Anh ngay lập tức đáp lại bằng một lời khen thật lòng, không thể kìm được mà mỉm cười trước dòng chữ: P & E trên thân cây. Có rất nhiều cảm xúc người con trai xứ Phổ muốn nói ra, nhưng rồi lại chẳng có ngôn ngữ nào phù hợp.

- Chúng ta ngồi đây một lúc nữa được không? - Y kéo tay áo anh, hỏi.

Prussia gật đầu. Có thứ gì anh không thể đồng ý với y? Anh bỏ áo choàng mình xuống và dìu y ngồi xuống đó, họ dựa lưng vào thân cây vững chắc, với Enland ngả vào vai anh. Và họ nói chuyện, hầu hết là những kỉ niệm cũ của tuổi thơ chạy nhảy trên cánh đồng tự do.

~~~~~~~~~~~~~\\~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net