anh muốn hoá thành vì sao nhỏ bé để dõi theo em mãi mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyện cùng men say chìm vào cơn mộng mị
Để có thể thấy anh một lần nữa
Dù đớn đau
Dù cho là lần cuối
Em ước một lần cùng anh chiêm ngưỡng những vì sao ngự trị trên bầu trời đen huyền ảo
Để ghi nhớ vào lòng, để biết anh đang ở đâu...
Để anh dựa đầu vào vai và ngân nga giai điệu

"Để cho quá khứ trôi đi đừng níu giữ
Ngày mai sẽ đến và ánh nắng sẽ toả dạng nơi đây
Hãy hi vọng
Hãy chờ đợi
Hãy tin tưởng
Đôi lúc lời hứa không thể nào có thể tiếp tục thực hiện
Đừng giận
Đừng oán trách
Hãy để thời gian cuốn trôi tất cả
Và một lần nữa được bên em
Dựa đầu và hát
Nơi đầu tiên bắt đầu thứ tình yêu sai trái này
Hoà mình vào cảnh thực
Để tâm hồn rơi vào chốn hư vô
Nơi tiềm thức
Chỉ 2 ta, anh muốn hôn em
Muốn cùng em hoà nhịp tạo thành giai điệu
Và nó sẽ trường tồn, sẽ tồn tại với thời gian vĩnh cửu
Như sợi chỉ đỏ giữa anh và em. Mãi mãi không thể đứt lìa"

'USSR-'

Nhẹ vuốt lấy mái tóc người thương, em hỏi nhỏ, giọng nghẹn lại vì kìm nén, nước mắt đã trực trào nơi khoé mi

'Hửm'

Gã đạp lại, giọng nhẹ tênh, mái đầu vẫn yên vị nơi gã cảm thấy ấm cúng và an toàn. Gã đã quá quen với mùi hoa lavender thoang thoảng mỗi khi vùi mặt vào lòng em đến mức hành động đó trở thành một thói quen khó bỏ. Như chất gây nghiện vậy.

'Anh phải đi thật sao?'

'Ừ-'

'Liệu...có thể khôn-'

'Anh phải đi, America'

'Xin lỗi, vì lời hứa anh không thể tiếp tục thực hiện'

Gã ngắt lời em, nắm lấy bàn tay của em. Một đôi bàn tay quá đỗi mềm mại so với những chàng trai bình thường khác, phải rồi, em đâu phải người bình thường, em là một quốc gia, à không, một siêu cường quốc điều đó khiến em đặc biệt hơn tất cả. Gã từ từ ngồi dậy, nhìn em. Nhưng lại không thể nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Đôi mắt trong xanh như bầu trời mùa thu, long lanh lên bởi nước mắt cố kìm nén, đôi mắt mang vị buồn day dứt vì những tội lỗi em mang trên mình, những tội lỗi đã làm đau khổ người em thương.
Gã vòng tay, ôm lấy em, một lần nữa vùi đầu vào mái tóc vàng óng chưa kịp chải chuốt của em để thưởng thức hương lavender thoang thoảng tràn vào sống mũi. Điều đó thật tuyệt. Ở bên em thời gian quanh gã như chậm dần và ngừng lại, gã có thể ôm em đến bất cứ khi nào, kể cả khi gã tan vỡ và biến mất vào trong không trung
Dựa vào lồng ngực ấm áp của gã, áp tai lên ngực trái để nghe tiếng trái tim của gã đang đập từ từ, chậm rãi. Em bỗng nghẹn ngào khi nghĩ tới khi trái tim này ngừng đập, người em yêu bỗng gục ngã, lạnh lẽo và tan biến vào không gian nơi đồi cao và hoá thành những vì sao ngự trên bầu trời đen cao vời vợi. Em sợ, rất sợ. Có lẽ đây là nỗi sợ to lớn nhất từng đến ngự trị trong tim em từ khi em bước lên trở thành một quốc gia và trải qua tất cả những điều khủng khiếp nhất.
Nghĩ rồi em bật khóc, tiếng rên rỉ như xé toạc không gian yên tĩnh để lại nỗi đau trong cả gã và em
Điều em luôn sợ hãi đã đến

'E-em xin lỗi...'

'Em...xin lỗi... Xin lỗi... vì đã giết anh'

Rồi như tất cả những nỗi niềm em giấu trong lòng bỗng hoá thành nước mắt, tuôn trào. Em bấu chặt lấy ngực áo gã, vùi đầu vào đó cố tìm kiếm nơi bình yên, hét thật lớn

'Em xin lỗi...'

'Xin lỗi anh...'

'Đừng đi... Ở lại với em'

'Xin anh...'

Gã im lặng, mặc em gào khóc. Gã cũng đau đớn lắm, cũng khổ tâm lắm. Nhưng gã không hận em, vì em đâu giết hắn, là hắn tự giết mình.

'Em không hề giết anh'

'Đừng khóc, America'

Giọng gã trầm ấm, nhẹ nhàng như làn gió lướt qua nơi đây. Nơi đồi cao này, nơi gã đã nói lời yêu và em đã đồng ý.
Ngày đẹp nhất và cũng là ngày đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được thứ gọi là tình yêu. Thứ vốn dĩ quá xa xỉ với một quốc gia như gã và hơn nữa em là kẻ thù của gã.
Tình yêu vốn đã sai trái giờ lại càng thêm sai trái.
Có người từng nói với em

"Tình yêu như một viên thuốc bọc đường. Ngọt nơi đầu lưỡi, đắng ở trong tâm"

Một lần nữa tất cả lại chìm vào khoảng lặng
Bầu trời dần tối và những ánh nắng hồng cuối ngày vừa nãy vẫn còn nhảy múa trên bờ vai, bãi cỏ, chơi đùa trên dải cát vàng và cưỡi trên từng gợn sóng biển dạt dào vỗ vào bờ như ôm lấy cát tung bọt trắng xoá. Sóng muốn đưa cát đi chu du nơi biển xanh vời vợi, muốn ôm lấy cát mà thủ thỉ những điều nó đã nhìn thấy và lắng nghe. Chỉ tiếc rằng nó không thể đem cát đi cùng vì không thể đủ sức và cũng tan biến quá nhanh.

Nắng tắt, nơi đồi cao lại được phủ lớp ánh sáng bàng bạc của trăng, khung cảnh vẫn lặng im, sóng vẫn vỗ, gió vẫn thổi, cành cây ngọn cỏ vẫn xào xạc đung đưa theo gió, con người vẫn vậy không ai nói câu gì cả, họ chỉ ôm lấy nhau tận hưởng hơi ấm cuối cùng của người mình thương.

Thời gian sắp hết rồi

Thân mình gã bỗng toả ra thứ ánh sáng vàng rực rỡ, từng bộ phận từ từ hoá thành các bụi nhỏ li ti mang ánh vàng chói loà. Em nhìn lên, sợ hãi, lo lắng.

Gã đang tan biến dần

Đó là kết thúc của một quốc gia

Gã buông em ra,

Tay em run run đưa lên vuốt ve khuôn mặt gã

Và em khóc

Nhưng miệng lại cố gượng cười

Đau đớn lắm, gã biết vì gã cũng giống em

Nhưng gã cũng chỉ cười, một nụ cười dịu dàng như đã sẵn sàng cho cái chết của mình. Đưa tay mình áp lấy bàn tay em đang vuốt ve khuôn mặt gã. Hôn lên mu bần tay em  lần cuối, hôn lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út mà ngày đó gã đeo cho em, tặng em đoá lavender và quỳ xuống thề nguyền. Điều chứng tỏ em đã là của gã mãi mãi. Và em nguyện là của gã, nguyện dựa vào vai gã mỗi khi mệt mỏi, đớn đau.
Khi bên gã em như trở thành một đứa trẻ thuần khiết không vướng bụi trần, vui vẻ ôm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi mà gã ban cho em. Như thế là đủ, vậy là tất cả.
Hoa nở rồi cũng sẽ tàn
Một cuộc gặp gỡ không thể nào tránh khỏi chia ly

'Sau khi tan biến, anh sẽ ngự trị trên những ngôi sao kia, tít ngoài vũ trụ bao la rộng lớn đó và mãi mãi dõi theo em'

Gã ghé tai thì thầm, xoa lấy bàn tay đã lạnh ngắt vì sợ hãi
Em khép nhẹ bờ mi, nước mắt vẫn kìm nén lâu nay trào ra cuốn theo tất cả những nỗi đau đớn tột cùng

'Tạm biệt...'

Đây là kết thúc.

"Cảm ơn vì tất cả
Cảm ơn vì đã cho em được một lần thực sự sống
Một lần biết vị của tình yêu.
Cảm ơn anh vì những ân cần đó
Không hề ôm hận thù với em,  kẻ tội lỗi."

"Đừng khóc, đừng yếu đuối
Hãy mạnh mẽ như em đã từng
Hãy luôn mỉm cười
Và tự tin, kiêu ngạo
Như người anh yêu vẫn còn đó
Như người anh vẫn luôn muốn dõi theo
Vượt qua em và chứng tỏ
Hãy tin anh, dựa vào anh
...
Cảm ơn em
Cảm ơn vì tất cả
...
Anh yêu em
Kẻ thù không đội trời chung
Kẻ anh vẫn luôn ghét bỏ và ôm hận thù giả dối
...
Nhưng anh chưa từng hối hận
Vì đã yêu em
Kẻ đứng trên đỉnh vinh quang giữa bao la đen tối
Toả sáng như một vị thần
Tự do, phóng khoáng..."

Giữa không gian bao la này, nơi quá đỗi quen thuộc. Từng hàng cây ngọn cỏ, vị gió và vị biển, tiếng gọi của đại dương và tiếng xì xào của những vị tiên vô hình.
Nơi đây anh mãi mãi hoà mình vào đất trời
Hoá thành bụi tiên, theo gió vươn lên những vì sao
Gã nguyện rời xa đất mẹ
Để dõi theo em mãi mãi
Trên bầu trời cao bí ẩn mà em và gã từng ao ước được khám phá

Em ôm lấy bộ quân phục sẫm màu của gã, lặng người một lúc rồi gào khóc. Gã mãi mãi trở thành vì sao sáng trên bầu trời kia, một vì sao thật chói chang mà hiền hoà

Kẻ đi, người ở lại

Kẻ mang tội lỗi chất đầy trong tâm

Người ra đi thanh thản, trả lại hạnh phúc nơi tim kẻ thù

Những giây phút cuối cùng của một quốc gia vĩ đại

Sẽ chẳng ai hay, chẳng ai biết

Nhân loại, thế giới nhớ về gã như một vị anh hùng

Trong tiềm thức em tồn tại gã - con người dịu dàng, ấm áp vô tình khiến em trở thành viên pha lê thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn cứa vào trái tim vốn đã chai sạn từ lâu

Đến phút cuối cùng còn tồn tại trên cõi đời, gã vẫn thầm thì bên tai em những lời ngọt ngào nhưng lặng lẽ trở thành sợi cước quấn lấy tim em, siết chặt đến rỉ máu.

'Anh muốn trở thành một vì sao nhỏ bé trong dải ngân hà rộng lớn, toả sáng và dõi theo em'

Cảm ơn mọi người đã đọc hết cái mớ hỗn tạp từ ngữ của tôi
Đây là lần đầu tiên tôi viết theo kiểu văn thế này. Mong được đón nhận những lời góp ý của mọi người.
Xin cảm ơn




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net