Chap 14: Chào ngài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Nam khó xử đưa tay sờ vào gáy của bản thân. Tặc lưỡi thầm than số phận.

"Đau thật đấy!"

Đột nhiên có ai đó từ phía sau nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gáy Việt Nam, trầm giọng:

"Tại sao anh lại có vết này?"

"À... Một chút sơ hở thôi!"

Việt Nam mặt lạnh quay lại nhìn người giống như đúc bản thân ở phía sau. Đôi mắt nhìn bình thản nhìn người kia đưa tay xoa nhẹ dấu cắn ở gáy. 

"Vậy sao... Đau không?"

"Đau chứ! Cậu ta cắn mạnh thế mà!"

Việt Nam xoay mặt nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đầy khó chịu và cau có.

"Phải giải thích với hai người kia thế nào đây?"

"Ha..."

Đột nhiên có một hơi thở phà thẳng vào gáy của Việt Nam. Cậu gằn giọng.

"Đông Lào, đừng nghĩ đến việc đặt lên đó một dấu khác của cậu. Tôi chịu đau đủ rồi, cũng chẳng muốn phải tốn thêm lời giải thích với hai người kia đâu!"

Đông Lào ngậm miệng lại, bực bội tách ra khỏi người Việt Nam rồi hóa thành một luồng ánh sáng chui vào người cậu. Việt Nam khó chịu đưa tay gãi đầu, bất đắc dĩ lấy ra một cuộn băng rồi quấn quanh cổ. 

"Chắc có lẽ... nên đẩy nhanh quá trình hồi phục! Không thì sẽ gặp rắc rối mất!"

Việt Nam xoay người rời khỏi căn phòng. Đi xuống nhà dưới, cũng là lúc cậu chạm mặt Việt Cộng cùng Ba Que.

"Bọn anh về rồi đây!"

"À vâng... Mừng hai anh đã về!"

Việt Nam cười tươi, bàn tay đưa lên che đi dải băng trắng quanh cổ khi Việt Cộng đã nhìn tới.

"Cổ em bị sao vậy?"

"Chỉ là em bất cẩn một chút nên bị thương thôi!"

Việt Nam đưa tay xoa nhẹ rồi tiến đến Việt Cộng, giật lấy túi thức ăn trên tay anh rồi xoay người tiến nhà phòng bếp.

"Dù sao cả hai anh đều mệt rồi! Nghỉ ngơi đi, bữa tối để em làm cho!"

Việt Nam vừa bước đi vừa lo sợ, khi mà ánh mắt ngờ vực của Việt Cộng vẫn cứ chíu thẳng vào cậu.

"Chết tiệt! Phải nhanh lên! Phải nhanh chóng đẩy nhanh quá trình hồi phục. Rắc rối lớn sắp xảy ra rồi!"

 cho bên ngoài cậu có ra bình thản như thế nào đi chăng nữa, thì bên trong tâm trí của Việt Nam đang rất hỗn độn. Cậu sợ, đó là điều hiển nhiên rồi. Ai biết được sau khi Việt Cộng thấy được vết cắn đó thì anh ấy sẽ như thế nào. Tức giận hay lo lắng.

Dù sao thì... nó cũng sẽ sớm lành thôi! Việt Nam chú tâm vào việc xử lí thức ăn. Đột nhiên có một bóng người từ phía sau ép sát lấy cậu.

"Rõ ràng ban nãy là em nói dối đúng không, hửm?"

Việt Nam cười nhẹ, cố gắng lấy bình tĩnh. Nhẹ nhàng lên tiếng:

"Không phải nói dối đâu! Đó là sự thật đấy! Mà có lẽ là giờ này nó đã lành lại rồi!"

Việt Cộng không nói gì, chỉ đưa cặp mắt lạnh nhìn chằm chằm Việt Nam. Đôi tay nhanh nhẹ tháo lấy dải băng trắng trên cổ cậu xuống.

"Ồ... xem ra là em không nói dối thật! Nhưng nếu lần sau mà có chuyện này xảy ra lần nữa, đừng làm gì mờ ám nhé. Không thì anh sẽ hiểu lầm mất!"

Việt Cộng kề môi sát tai Việt Nam thì thầm, cậu cười nhẹ hé miệng.

"Vâng!"

Việt Cộng nhận được câu trả lời liền nở nụ cười hài lòng rồi xoay người rời khỏi căn phòng. Sau khi Việt Cộng đã rời khỏi Việt Nam liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa cái gáy mịn màng không còn vết cắn.

"Hên quá! Vừa kịp lúc!"

Cậu gỡ dải băng xuống rồi lại tiếp tục vào công việc của mình. Bữa tối diễn ra trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có vài ba câu nói cùng tiếng cười rồi kết thúc bữa ăn. Việt Nam lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Sau khi đã làm xong cậu liền trở về phòng.

Nằm trên giường Việt Nam gác trán, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Bên tai cậu là tiếng chuông reo liên tục. Dù vậy cậu vẫn chưa có ý định bắt máy. Nhưng khi nghĩ đến người bên kia vẫn đang kiên nhẫn gọi lại cho cậu, Việt Nam đành ngồi dậy, đưa tay với lấy điện thoại.

"Alo... Xin lỗi cậu nhé Russia! Ban nãy tớ có tí việc!"

Việt Nam cười nhẹ lên tiếng. Phía bên kia nhanh chóng truyền lại tiếng nói.

"Ngày mai cậu nhanh chóng chuẩn bị đi nhé! Tôi sẽ tới đón cậu! Như lời mà ông ấy đã dặn"

Việt Nam im lặng không lên tiếng. Khuôn mặt trầm lại để bóng tối bao phủ gần hết, điện thoại vẫn sáng lên và phát ra tiếng nói.

"Này Việt Nam, cậu có ổn không đấy?"

"À không sao! Tớ vẫn ổn! Cậu cứ nói tiếp đi!"

"Ngày mai tôi sẽ tới đón cậu! Việc cậu cần làm chỉ là ngồi yên ở nhà, chuẩn bị đồ đạc cho đến khi tôi tới rồi chúng ta sẽ xuất phát. Cậu cứ việc sắp xếp thời gian hợp lí, được chứ?"

"Được chứ! Đều ổn thỏa cả! Tớ có việc rồi nên cúp máy trước đây! Tạm biệt cậu nhé!"

"Ừ!"

Nhận được sự đồng ý, Việt Nam không hề chần chừ cúp máy. Cậu nằm phịch xuống giường rồi nghiêng người, co lại. Tự ôm lấy chính bản thân rồi chìm vào giấc ngủ.

"Ngày mai... sẽ là một ngày bận rộn!"

Mí mắt Việt Nam dần nặng trĩu và rồi bóng tối sụp xuống. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ đầy bình yên.

Quả thật ngày hôm sau Russia đã đến, đến để đón Việt Nam đi. Việt Nam xoay người, cười nhẹ nhìn Việt Cộng cùng Ba Que.

"Hai anh đừng lo lắng! Em sẽ sớm trở về thôi!"

Việt Nam bước lên xe Russia rồi ngồi đấy. Chiếc xe dần dần lăn bánh rồi biến mất trong tầm nhìn của Việt Cộng cùng Ba Que. Bầu không khí trong xe đang rất ngột ngạt. Thế nhưng cuối cùng cũng đã đến được căn nhà đó, nơi mà Việt Nam cần đến.

Việt Nam xuống xe, cùng Russia bước vào bên trong. Cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Hình như những người còn lại đi vắng hết rồi phải không?"

"Ừ, chỉ còn ông ấy với tôi thôi!"

Russia gật nhẹ đầu, đôi mắt như có như không liếc nhẹ nhìn người đang đi bên cạnh. Cậu lại đưa mắt, nhìn người đang đứng ở phía xa.

Việt Nam cười nhẹ, đứng trước mặt người kia. Đưa tay chạm nhẹ ngực rồi cúi xuống.

"Đã lâu không gặp, hân hạnh chào ngài Boss!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net