Chương 003

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có chuyện gì vậy, Hong Kong? "

" Huynh trưởng lạ lắm, không giống thường ngày "

Hong Kong chưa thoát khỏi cơn hoang mang đáp lời. Trung Hoa huynh trưởng dường như đang tạo khoảng cách đối với y, hoặc là cả họ.

Làm gì có chuyện một người chỉ sau một đêm lại thay đổi nhiều như vậy được. Chắc chắn không phải vị huynh trưởng đáng ghét của họ.

Lúc hắn từ trên tầng bước xuống, âm trầm hướng ánh mắt về những huynh đệ của Trung Hoa nguyên chủ đánh giá. Không khác biệt mấy về ngoại hình, chỉ là một số chi tiết bị thay đổi. Dường như những nhân vật phụ này không được chăm chút nhiều.

Hắn không giữ ánh mắt kì lạ đó quá lâu. Bước đến bàn ăn, ngồi xuống từ từ dùng bữa.

Thật tình thì tính cách của họ, Trung Hoa chưa nắm bắt bao nhiêu là cam nên cần phải tìm hiểu. Trong những lần tiếp xúc tiếp theo, hắn cần né tránh việc gây xung đột với họ thì tốt nhất.

Trung Hoa không ăn nhiều, nên một chốc đã xong rồi. Huynh đệ ra bên ngoài chờ đợi hắn từ trước. Hắn không muốn để chúng đợi lâu, nên cũng bước ra ngoài.

Ngồi lên chiếc xe mang sắc đen thực rất sang trọng. Nó thập phần rộng rãi ở hàng ghế sau, hắn liền đi đến một chỗ, tách biệt khỏi những huynh đệ. An tĩnh ngồi ở đó mà chờ đến trường.

" H—huynh trưởng.. "

Nghe tiếng gọi tên, Trung Hoa vốn dĩ phân biệt được người đó là ai. Nên cũng không buồn quay đầu lại. Đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

" Chuyện tối qua— Thật sự đệ dùng lực không ít, bây giờ để lại di chứng sao? "

Hong Kong lo lắng lên tiếng, chắc chắn là vậy. Hong Kong nhớ như in cái khoảnh khắc huynh đệ họ xảy ra xô xát. Trong lúc nóng giận không kiểm soát được, Hong Kong đã đẩy ngã Trung Hoa một lực không nhẹ. Nó nghe âm thanh va đập vang lên trong khoảnh khắc đó.

Hong Kong có thể thấy trên gương mặt thanh tú của hắn nhăn nhó vì đau. Nhưng huynh trưởng nó không chửi mắng nó, chỉ loạng choạng đứng dậy, một mạch bước về phòng không quay đầu.

Sau buổi tối đó, Trung Hoa tựa hồ khác lạ như vậy.

" Đệ nhắc đến chuyện gì? "

" Là ta cãi nhau Trung Hoa "

" ... "

" Ta không sao "

Trung Hoa im lặng một lúc lâu mới chầm chậm đáp lời. Hong Kong nhận được câu trả lời. Thay vì nhẹ lòng, nó cảm thấy lo lắng hơn nữa. Đành phải nhờ sự trấn an từ Macau và Taiwan để yên lòng đôi phần.

Không hẳn là trấn an. Nhưng cũng chẳng trách gì được, cũng là do Trung Hoa nguyên chủ cả.

Hắn chóng cằm, tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Hành động lạ lẫm nhiều như thế này, ắt là sẽ bị nghi ngờ không ít. Và như thế, tiến trình sẽ bị gián đoạn. Vậy nên hắn sẽ phải tìm cách, để hạn chế nhất có thể.

Trung Hoa lơ đãng không lâu đã bị tiếng ồn ào từ bên ngoài quấy nhiễu. Phải rồi, cuối cùng cũng đến trường.

Khung cảnh trước mắt không khác những cuốn sách mà chàng nhân miêu Nekomi từng cho hắn xem qua, huynh đệ không ít nữ sinh vây quanh. Trung Hoa đương nhiên không phải ngoại lệ.

Trung Hoa một dáng vẻ mị hoặc xuất hiện trước mắt họ, khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười nhẹ hiếm thấy. Họ thấy Trung Hoa khác thường hơn hôm qua thực tế rất nhiều. Nhưng không thể không nói, họ cảm thấy yêu thích Trung Hoa trước mắt.

Chỉ cần nghe giọng nói của hắn, liền mấy người không tự chủ được mà đỏ mặt.

" Anh phải về lớp rồi, chúng ta gặp lại sau nhé? "

Hắn đưa tay tùy tiện xoa đầu một nữ sinh đối diện. Hắn có nghe, những tiếng ghen tị phát lên. Nhưng phải nói rằng hắn cảm thấy vô cùng khó thở, hắn khéo léo, thoát khỏi vòng vây phiền toái kia.

Rời đi, đến một đoạn đường chẳng thấy ai nữa. Trung Hoa gọi một tiếng hệ thống. Nó xuất hiện, giải đáp thắc mắc lớp học của nguyên chủ ở đâu cho hắn. Còn tận tình chỉ đường cho hắn.

" Cảm ơn ngươi, 137 "

Đưa tay véo nhẹ má hệ thống đang nằm ở trên vai của hắn.

Khi đứng trước cửa phòng học, Trung Hoa thoạt nhìn đã thấy được chiêu trò không gì ấn tượng, hắn nên vui vì món quà đặc biệt đầu tiên ở nơi đây. Nhưng hắn thành thật không dám nhận, người như hắn thế này, đó là chào mừng quá hào phóng rồi.

Thời gian tương đối còn nhiều, nhưng đứng mãi chờ giáo viên thì quá đỗi lâu. Hắn quay đầu, đánh mắt nhìn quanh.

...

Tìm thấy rồi.

Trung Hoa không nhanh không chậm bước đến đối diện một người, hắn chỉnh sửa lại cảm xúc một chút. Rồi mới nhỏ giọng nhờ vả người.

Người có vẻ nhiệt tình, nhanh chóng đồng ý lời nhờ vả nhỏ nhặt của hắn. Trung Hoa mỉm cười ngọt ngào, cảm ơn người.

Trước khi mở cửa phòng học, Trung Hoa tiếp tục ngỏ lời có thể giữ tay người trong một lúc không. Nó không to tát, nên người đồng ý.

Khi người mở cửa, không ngoài dự đoán từ trên cánh cửa, một xô nước bẩn đổ ập xuống người. May mắn Trung Hoa kéo tay người lùi lại kịp lúc, nên người không bị ướt mấy phần.

Trong lớp, tưởng chừng như họ có một trận cười. Nhưng khi nhìn lại mới thấy, người xém bị một xô nước bẩn đổ vào người không phải là hắn. Hơn nữa, người này là thành viên trong hội học sinh.

Một mảng im lặng bao trùm lớp học, họ nghe tiếng Trung Hoa hắn rối rít xin lỗi người kia. Thông qua cửa sổ phòng học, họ thấy anh ta cười khổ, xoa đầu hắn trấn an.

" Cảm ơn anh vì lúc nãy, tiền bối Yugoslavia. Thật sự em vẫn còn rất áy náy, em có thể đền bù lại cho anh bằng một cuộc hẹn được không? "

" Tất nhiên là được, vinh hạnh của anh.. "

Người giọng ôn nhu. Ánh mắt đắm chìm nhìn vào gương mặt thanh tú của Trung Hoa. Nó kéo dài đến khi tiếng chuông vào học reo lên. Cũng là gián đoạn đi việc cả hai nhìn nhau.

" Tối thứ 6, 7 giờ. Em sẽ gửi cho anh địa chỉ sau, anh nhớ kiểm tra tin nhắn nhé, tiền bối Yugoslavia "

Trung Hoa sau lời nói, hơi cúi đầu chào người. Yugoslavia cũng gửi lời chào tạm biệt cho hắn. Hắn có thể thấy, trước khi rời đi hẳn, người liếc mắt nhìn vào lớp học, dường như muốn ghi nhớ lại tất cả để báo cáo chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net