Chương 005

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trung Hoa! "

Hắn nghe thấy được tiếng gọi tên mình, chưa quay đầu lại, người đã chạy đến bên hắn. Vui vẻ bắt chuyện.

" Nãy tôi quên béng mất việc rủ cậu đi cùng, cậu không giận tôi chứ? "

" Ồ không, tại sao chứ? "

Trung Hoa mỉm cười, ánh mắt mang sự dịu dàng khó tả. Hắn đưa tay, xoa đầu chàng thiếu niên chỉ thấp đến vai hắn. Trong cậu thoải mái, rõ không thấy sự khó chịu từ hành động này.

" Oh, Trung Hoa, hôm nay ngươi chăm chút bản thân quá nhỉ? Là để quyến rũ ai sao? "

Lời nói vừa có ý khen, lại vừa có ý mỉa mai. Trung Hoa không nhịn được mà đánh mắt nhìn người đứng phía sau Vietnam. Hắn không nổi nóng về lời nói châm chọc này, không nhanh không chậm đáp lời.

" Dung nhan ta vốn dĩ đã như thế này, muốn trách ta quyến rũ ai cũng không được "

" Ngươi đang ghen tị ta được Vietnam ưa thích hơn ngươi sao? "

Nụ cười trên môi người kia cứng lại, có hơi gượng gạo. Không lệch đâu được, Trung Hoa nói trúng tim đen của gã.

Lúc hắn thưởng thức vẻ mặt khó coi của gã, một bàn tay đẩy gã đấy sang một bên, vẻ mặt hưng phấn đi đến ngắm nghía hắn. Đôi tai mèo đung đưa trước mắt khiến Trung Hoa thực sự muốn sờ thử.

Chàng trai cao xấp xỉ Vietnam đi mấy vòng xung quanh hắn. Cảm giác bản thân bị nhìn đến rợn người, Trung Hoa liền lên tiếng mong muốn dừng lại.

" Nekomi, đủ rồi "

Trung Hoa đẩy cậu về kế bên Vietnam, chàng nhân miêu đuôi hơi cuộn tròn lại, môi treo lên nụ cười tươi.

" Tiền bối hôm nay thực rất đặc biệt nha, mùi hương của anh vô cùng thu hút.. "

Chàng khẽ liếm môi, chăm chăm nhìn vào Trung Hoa. Việc này không kéo dài lâu, đến khi Japan kéo áo cậu chàng nhân miêu đó lại trách móc thì mới dừng lại.

" Tiền bối "

Khi mà khoảng không gian trở nên im lặng, không ai biết nói gì. Chàng trai cao lớn nhất giữa nhóm người gọi tên hắn, bước lên ngỏ ý muốn nói chuyện riêng một chút.

Hắn cười nhẹ gật đầu, bước sang một bên cùng nói chuyện với anh chàng.

Anh cao lớn như một chú gấu, nhưng lại không giỏi trong việc giao tiếp. Lời nói mang vẻ lúng túng không biết bày tỏ. Thực sự là vô cùng buồn cười.

" Tiền bối Yugoslavia nhờ tôi đưa cho anh.. Anh ta kèm theo lời nhắn ' Rất mong chờ đến cuộc hẹn của đôi ta '... "

Một túi kẹo nhỏ được đặt vào tay hắn, không chừng là rất nhiều kẹo bên trong nên nhìn nó đầy ấp như muốn rớt khỏi túi kẹo.

Trung Hoa khẽ cong môi cười nhẹ, nhận lấy nó. Cũng không quên cảm ơn chàng gấu cao lớn.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đến đây là kết thúc, Trung Hoa ngó sang cậu, nhẹ giọng chào tạm biệt rồi rời đi trước.

Hắn cầm túi kẹo trên tay, ngắm nghía họa tiết bên ngoài. Những chú thỏ trắng nho nhỏ chiếm ưu thế nhiều nhất trong các họa tiết. Thực sự là có được sự yêu thích từ hắn. Phải chăng, Yugoslavia rất hiểu về sở thích của nguyên chủ.

_______________________

17 giờ 3 phút.

Trung Hoa ngồi trên ghế phòng khách, đối diện là huynh đệ hắn. Hắn từ tốn nâng tách trà lên thưởng thức, nhìn huynh đệ chăm chú quan sát món quà nhỏ của Yugoslavia dành cho hắn.

" Huynh và y từ khi nào đã hẹn hò với nhau? "

" Ta và y không hẹn hò, cả hai chỉ đơn thuần là bạn "

Nhìn sắc mặt huynh đệ càng trở nên khó coi hơn. Trung Hoa không biết bản thân đã nói sai ở đâu. Đột nhiên Taiwan đặt trên bàn một mẫu giấy ghi chú nhỏ được lấy ra từ túi kẹo. Nghiêm nghị nhìn hắn.

" Là huynh nói dối, bằng chứng rõ ràng như thế này, huynh còn chối được không? "

" Ba đệ đang làm quá mọi chuyện lên đấy "

Trung Hoa thở dài ngao ngán, lấy đi mẫu giấy mà Taiwan giữ trong tay và cả túi kẹo. Hắn mỉm cười nhẹ, không quên cảnh cáo họ.

" Huynh không phải không biết ý đồ của các đệ. Ngoan ngoãn yên vị ở nhà, đừng nuôi ý định phá hỏng cuộc hẹn của huynh và y "

Nói trúng tim đen, họ hậm hực rời đi dưới ánh nhín của hắn. Trung Hoa biết, bản thân có nói như thế, cũng đương nhiên không thể ngăn cản sự tò mò của mấy chàng thiếu niên này được.

Trung Hoa đứng dậy, quay về phòng riêng nghỉ ngơi. Sau khi kiểm tra chốt cửa đã ổn, hắn mệt lả người, lủi thủi đi vào phòng tắm.

Hắn dường như hóa thành nàng công chúa, ngủ say trong phòng tắm. Phải gần hơn 1 tiếng đồng hồ hắn mới rời khỏi. Vừa ra đã ngáp ngắn ngáp dài, ít nhiều việc nghĩ hắn ngủ trong đấy cũng là không sai.

Trung Hoa mặc trên mình một chiếc áo len oversize mang màu nâu nhạt khá ấm áp. Thật tình hắn thấy nó trong tủ đồ của Trung Hoa nguyên chủ, những quần áo như này không ít, còn có kiểu dáng khác. Có lẽ hắn đánh giá cao những chiếc áo như này.

" Ngài cảm thấy hôm nay như thế nào, thưa kí chủ? "

" Không tệ, có thể gọi là tốt, 137 "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net