Chương 1 : Xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm nay thật đẹp"

Một suy nghĩ lướt qua tâm trí Vietnam . Từng chiếc lá vàng rơi đầy trên phố đi bộ Hà Nội . Nhìn thật đẹp . Cậu khẽ cười , đây có tính là thành quả cho việc cố gắng đưa đất nước càng ngày càng phát triển không ?

"Nói mới nhớ
Nếu MTDTGPMNVN ở đây , chắc anh ấy vẫn thích ngắm mùa thu lắm"

Nụ cười trên môi vụt tắt . Cậu rất thích mùa thu , cũng rất ghét nó . Vì nó làm cậu nhớ đến người anh yêu quý của mình , nhớ cả nụ cười tựa nắng chiều thu đó nữa
Cậu uống hết tách cà phê rồi đi đến quầy thu ngân thanh toán . Rảo bước đi dạo trên con phố đi bộ nhộn nhịp vào những chiều thu gió mát cũng là một ý tưởng  không tồi đâu

"Hoa sen trắng năm nay đẹp thật . Mình nên mua một bó tặng cho anh ấy"

Vietnam : Chào....anh trai thân yêu....

Vietnam : Em có mua hoa tặng anh nè . Nhìn xem , là sen trắng yêu thích của anh đấy.....

................

Vietnam nhẹ nhàng đặt đóa sen trắng xuống ngôi mộ trước mặt cậu . Cậu hôn nhẹ lên tấm bia trước mặt , thì thầm :

Anh ngủ ngon chứ hả MTDTGPMNVN

Cậu lặng lẽ quay người rời đi , trên môi vẫn là nụ cười quen thuộc ấy . Nhưng nước mắt....đã rơi rồi , những giọt nước mắt tựa như pha lê ấy trong suốt ẩn chứa đầy nổi đau không ai có thể hiểu những mảng đấy
Cậu lê bước mệt mỏi trên con đường về nhà . Chỗ này khá vắng người và bây giờ cũng là 18:00 rồi . Cậu nhìn bản thân mình qua cửa kính của một quán ăn cũ
Nụ cười đã cứng đờ trên khuôn mặt bao giờ , chỉ biết đó là một nụ cười giả tạo

#Hội thoại kí ức 15 năm về trước :

Vietnam : Này anh hai , sao anh lúc nào cũng cười vậy ?!

Mặt Trận : Có vấn đề gì sao Nam ?

Vietnam : Tò mò ạ

Mặt Trận chỉ nở một nụ cười , nhẹ nhàng xoa đầu Nam :

Đó là bí mật.....

Và đó là lần cuối cậu thấy nụ cười của anh

Một ngày trời đầy mưa bão

Mặt Trận , tỉnh lại đi anh !!!

Anh khó nhọc mở đôi mắt nhìn đứa em thân thương của mình , miệng cố mỉm cười dù đã dính rất nhiều máu . Anh cười với cậu , một lần cuối trước khi nhắm mắt....vĩnh viễn . Căn bệnh quái ác đó đã cướp đi người thân cuối cùng sau bao năm dằn vặt anh cậu trong đau đớn

#End hội thoại

Có lẽ vì quá nhớ anh , nên cậu đã cố gắng để bản thân luôn mỉm cười.....Vì cậu muốn quên đi nỗi đau ấy , và cũng muốn bản thân giống một phần của Mặt Trận
Nhưng có lẽ....nỗi đau này sẽ theo cậu tới cuối đời . Nhiều người nghĩ rằng cậu mạnh mẽ . Sai rồi người lạ ơi , đó chỉ là sự vùng vẫy tuyệt vọng trong sự đau đớn

Vẻ ngoài mạnh mẽ chỉ là lớp áo giáp để tôi tự vệ trước kẻ thù....Tôi không muốn bản thân phải chịu tổn thương nào nữa....

Nếu ngày đó tên khốn Ame không chơi cái trò thải một đống chất độc màu da cam làm anh cậu dính phải thì chắc chắn anh cậu vẫn còn sống . Cả cái tên Ba Que khốn khiếp đó , cậu thề là có chết cũng chưa từng quên việc hắn phản bội cậu . Nếu hôm ấy không phải Mặt Trận ngăn cản thì cậu đã sống chết bắn lủng sọ tên hèn nhát đó rồi

Cậu mở cửa bước vào nhà , chợt thấy trên bàn đã có một lá thư . WTF , đùa à ?! Chủ nhà khóa cửa mọe rồi thì làm méo nào mà giao thư để trên bàn . Xâm phạm gia cư bất hợp pháp chăng . Chắc không đâu , vì cậu để ý là cửa sổ không có dấu hiệu bị đột nhập gì cả . Cậu mở thư ra và bắt đầu đọc :

| Kính gửi Vietnam
Bạn là một trong những người may mắn mà chúng tôi chọn để xuyên không . Quá trình xuyên sẽ được thực hiện đúng 00:00 đêm nay

Chào , thân ái ! |

................

"Thằng trốn trại nào viết thư gửi mình vậy cà" - Vietnam ngẫm nghĩ rồi vứt luôn lá thư mà cậu cho là thứ hãm *beep* không đáng tồn tại
Vâng , và lúc đêm đúng 00:00 . Vietnam ước có thể rút lại suy nghĩ đó
Vì hiện tại cậu đang ở trong một chiều không gian khác và....

??? : Pri pri.....Chào mừng bạn đã đến dịch vụ xuyên không của Vietjack.com , bạn đã sẵn sàng chưa

Vietnam : Cái-

VOTE
COMMENT

❤❤❤❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net