Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Bây giờ đã hơn 10 giờ, cô biết cô đã mắc lỗi gì chứ_Ussr

-Đúng 10 là phải đi ngủ, tôi biết điều đó. Tất cả là tại thằng anh ngu ngốc_Tất nhiên là cô nói thầm vế sau

-Vậy tại sa-......

-Về cơ bản là tôi không ngủ được, ngài đâu thể ép 1 người không hề buồn ngủ phải đi ngủ cơ chứ_Cô nói

-Bình thường cô ngủ bao nhiêu tiếng trong ngày_Ussr hỏi

-Hả....À, khoảng 2-3 giờ thôi, tôi quen ngủ ít_Việt Nam

-Vậy giờ cô không mệt mỏi gì đúng không?_Ussr

-Chắc vậy, ngài muốn gì sao_Việt Nam dường như hiểu được Boss đang muốn nói gì đó.

-Belarus vừa đến chỗ ta trả lại 1 thứ mà con gái tôi nói là của cô. _Ussr

-Tôi có quên gì sao_Cô khó hiểu

-Vậy nên ta muốn cô vào phòng làm việc của ta để có thể trả lại cô_Ông nói rồi chìa tay ra, tỏ ý muốn kéo cô đứng dậy. Ussr chẳng hiểu sao mình lại làm vậy, chỉ là tay không tự chủ được.

-Được thôi, tôi chỉ là không ngờ ngài lại cho 1 người lạ như tôi vào văn phòng của ngài, theo tôi nhớ thì ngài có bao giờ làm vậy đâu. Đúng không?_Cô bắt lấy tay ngài

-Đôi khi cũng có 1 vài ngoại lệ _Ông nhạt nhoà trả lời

-'Tao vẫn chưa quên vừa nãy mày mới gọi là ngu ngốc đâu'_Ở nơi nào đó, có 1 linh hồn đang thầm nhớ lại từng câu từng chữ của em gái mình.

.

.

.

.

.

.

.

Cả 2 cứ đi cho đến khi thấy 1 căn phòng khá lớn ở cuối hành lang . Ussr vào phòng làm việc của mình. Việt Nam cũng tính bước vào, nhưng đột nhiên Ussr ngăn cô lại.

-Cẩn thận, đợi ta mở màng chắn ra đã, nếu không cô sẽ bị điện giật đấy_Ussr nói

Cô giờ mới để ý. So với ở thư viện, lớp màng chắn trong suốt, hầu như không thấy gì cả thì ở đây lại có 1 màu vàng hơi nhạt. Có nghĩa là mức độ phòng thủ ở đây có dày đặc hơn, đồng nghĩa với việc sẽ có sát thương khi động vào nó. Lá chắn này cho dù có sẵn ngôi sao trong người có lẽ cũng không thể vào, chắc chỉ có Ussr mới vào được. 

Ussr không hiểu tại sao mình lại nhắc cô điều này. Mặc dù cũng đã có những người như China hoặc North Korea từng vào căn phòng này lần đầu tiên cùng ông nhưng hầu như Ussr toàn kệ, đến khi họ bị dính điện thì ông mới nhớ mà mở ra. Nhưng có 1 điều Mà Ussr không biết.

Là về cơ bản, Việt Nam đã có sẵn 1 ngôi sao của Boss ở thế giới bên kia rồi. Cô vốn sẽ không bị mấy tấm màng này làm bị thương được. Sự thật là trước khi Ussr nói thì cô đã cho bàn tay của mình qua cái lớp phòng phủ này, và nó hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Đương nhiên, ông không nhìn thấy vì cô đã nhanh chóng rụt tay lại.

-Vâng _ Cô nói

-Được rồi đấy, vào đây_Ussr vừa nói vừa quay người đi

-Vậy là Estonia em ấy có cái gì muốn trả cho tôi sao_Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn xung quanh. Đúng là mọi thứ vẫn vậy.

Đống giấy tờ kia thật sự nhiều đấy, có phải là do sự kết hợp giữa Chiến Tranh Lạnh và Thế Chiến 2 nên có nhiều hơn bình thường không? Tính ra cũng nhiều hơn cái đống giấy tờ mà cha ASEAN giao cho sau khi họp xong đấy. Nhưng nếu ước lượng thì cô có thể làm xong khoảng 1/5 trong 1 buổi tối như thế này. Tính ra cái lúc còn quản lý đất nước thì ngoài cái đống giấy tờ có sau mỗi giờ họp thì có cả hàng tá thứ giấy tờ trong nước nữa nên nó cũng gần bằng chỗ của Ussr rồi. Tự nhiên thấy tội cho Đảng khi em nó phải vác cả đống việc quá.

-Này, của cô đây_Ussr đưa cho Việt Nam 1 cuộn giấy

-Đây là tấm bản đồ mà tôi vẽ đây mà

-Đó cũng là điều mà ta đang muốn hỏi, tai sao cô lại vẽ được những thứ này. Đúng là ta khâm phục việc cô có thể đánh bại nhóm Cuba, nhưng việc vẽ ra mấy cái này thậm chí vẫn còn khó đối với Countryhumans bọn ta. Ta đang muốn cô giải đáp thắc mắc đây.

- 1 loại sở thích khác người của tôi thôi, giải mấy cái trận đồ hay lắm, mặc dù tôi không thích việc vẽ mấy cái này trong chiến tranh.  Tuy tôi không thích tên Đế Quốc Nhật, nhưng tôi khá khâm phục cái cách mà hắn ta có thể chiếm được gần như cả Châu Á. Mặc dù nó chẳng đẹp đẽ gì. Cho nên giải mấy cái chiến thuật của hắn khá là vui_Việt Nam nói, tranh thủ ngắm cái tác phẩm của mình. Không muốn nói nhưng thật sự thì nhìn cái tấm bản đồ này làm cô nhớ đến thời huy hoàng của mình đấy.

-Vậy ta rất muốn biết tại sao cô lại có thể biết rằng quân của Việt Minh có thể đánh lại với quân số ít trong khi Nhật Vô cùng mạnh. Ta không nghĩ Nhật sẽ cho cậu ta cơ hội phản kháng. Thậm chí cái lối đánh mà cô vẽ cũng đòi hỏi Quân Nhật phải yếu hơn hiện tại.

-Tại sao ngài lại nghĩ vậy?

-Sau khi bị tên France xâm chiếm thì cũng có thể thấy đất nước của cậu ta hiện tại có tiềm lực quân sự rất thấp_Ussr

-Vậy thì sao cơ chứ.

-Hả?

-Vấn đề ở đây hoàn toàn không phải là cậu ta có tiềm lực quân sự thấp, mà là nhân dân của cậu ta có sẵn sàng xách súng lên để chiến hết mình hay không. Hơn nữa, yếu tố địa hình ở đây thật sự rất tuyệt vời. Rừng, đó thật sự là 1 lợi thế đấy

-Cái đầu của cô thật sự nhạy bén, nhưng cô không nghĩ rằng Nhật sẽ dùng Không Quân để thả bom sao?_Ussr không chịu thua

-Có thể, nhưng theo tôi nghĩ thì Nhật lúc đó cũng không còn mạnh như bây giờ đâu

-Ý cô là sao?

-Ngài biết đấy, Nhật là 1 quốc gia nghèo tài nguyên. Tuy đã kí tạm ước với Mỹ nhưng với Tham vọng của mình, hắn hoàn toàn có thể tấn công bất ngờ Mĩ bất cứ khi nào. America đương nhiên cũng sẽ tham chiến, còn ai thắng thì tôi không biết. Đó chỉ là suy đoán của tôi, còn tương lai như thế nào thì phụ thuộc vào những Countryhuman như ngài thôi.

-Cũng khá hợp lý, cô sẽ có ích nhiều cho ta đấy. Nhưng phải xem liệu việc này có xảy ra không đã

Ussr có ấn tượng với người trước mặt. Khá thông minh, kĩ năng tốt. Và........thân thiết với các con ông hơn. Ờm, cái này cũng không cần thiết lắm, bỏ qua đi......Russia cũng có vẻ quý......À mà vấn đề này cũng không quan trọng.

-Ngài Ussr....

-Boss...

-Ngài không sao chứ.....

-'Ông ta tỏi rồi hả'_Đông Lào

-'Đừng nói gở'_Việt Nam

Mải mê suy nghĩ, Ussr không để ý có người đang gọi ông từ nãy đến giờ. 

-Ngài Xô Viết_Cô nói lớn

-À...Hả_Người đàn ông 1m95 bây giờ mới hoàn hồn

-Tập giấy của ngài rơi xuống đất ạ, tôi trả ngài_Cô cầm 1 tập giấy.

-À...vậy sao_Ông cầm lấy tập giấy, chợt trong đầu loé lên 1 ý tưởng

-Này, cô giúp ta sắp xếp 1 loại giấy tờ này nhé_Ngài nói

-Dạ?

- Giờ cô sẽ phân loại một số giấy về thống kê quân đội, từ suất ăn đến số lượng. Tất cả xếp thành các loại riêng. Được không?

Thật sự là Ussr đang rất cần 1 người trợ giúp đây. Bình thường thì công việc này là của Laos, nhưng hiện tại cô ấy cũng cực bận đi. Ông cần 1 người trợ lý. Như 1 lẽ thường tình, Việt Nam đồng ý trợ giúp Boss của mình.

Ussr hoàn toàn không lo lắng khi giao cho cô 1 công việc tương đối quan trọng. Chỉ là Việt Nam mang cho ông 1 cảm giác rất thoải mái, an toàn và không chút cảnh giác.

Hơn nữa, kẻ cứu con ông và được thằng con lạnh lùng đó quý thì có lẽ không phải kẻ xấu đâu nhỉ. Ussr nghĩ thế.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

/1 tiếng sau/

-Tôi xong rồi_Cô để tập giấy siêu "Toa" khổng lồ lên trên mặt Bàn

-Nhanh hơn ta nghĩ, bình thường cũng mất khoảng 2 tiếng, cô thật sự giỏi hơn ta tưởng_Yup, ông nể cô gái này rồi đấy

-Không có gì, nhưng mà có vài bản có số liệu thống kê hơi sai

-Thống kê sai, do ta thống kê mà cũng sai sao?

-Không nhiều lắm, chỉ có khoảng 4 tờ sai thôi, không nhiều đâu ạ. Ví dụ như xe tăng T-34 có công suất là 17,5 mã lực chứ không phải là 16,5. Còn tầm hoạt động là 400km mới đúng

-Cô để ý cả mấy thứ nhỏ như thế kể cả khi ta chỉ kêu cô phân loại thôi sao

-Chính xác vẫn hơn chứ ạ.

Ussr đột nhiên nghĩ, tại sao không để cô giúp ông mấy cái vấn đề sớm hơn nhỉ

_________________________

Yeah, lại là ngài Việt Nam xinh đẹp. Cho xin ý kiến đuy, chứ tôi hơi bị tâm đắc bức á.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net