3#Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự nghi người của Mặt Trận càng làm Việt Nam lo hơn. Khi ở đây Mặt Trận đã cứu cậu và đã đứng ra chịu trách nhiệm cho cậu mà cậu lại làm Mặt Trận nghi ngờ.

Sợ sau này không ai đứng ra bảo vệ cậu ở nơi này được nữa mất. Buổi chiều, cậu cũng chịu tỉnh dậy với một đống vết thương kia.

Bây giờ là mùa đông, cậu đã lãng phí khá nhiều trong việc dưỡng thương rồi, vả lại cồn không biết mình ngất bao lâu rồi.

Với suy nghĩ cậu bây giờ là phải bỏ trốn trước khi quân Nazi xé bản hiệp ước và tấn công nơi này.

" Tự nhiên lại bị xuyên về đây, đúng là nực cười thật " Việt Nam đứng dậy lấy đồ chuẩn bị đi tắm, trước khi Mặt TRận đi đã để lại cho cậu đồ.

Cậu cởi áo ra, hàng vạn vết thương cũ mới xuất hiện. Sự đáng sợ của nó là những vết sẹo kia, to nhỏ đều có.

Nhìn cơ thể mình trong gương Việt Nam với cảm thấy thương hại mình làm sao. Và....kí hiệu cộng sản của cậu đã biến mất...

Phải rồi giờ cậu mới nhận ra, kí hiệu cộng sản trên tim cậu đã biến mất hoàn toàn.

" Má nó!! Đã trở về quá khứ bỏ cả tổ quốc mà kí hiệu nó cũng lấy luôn!! "Tức giận là cảm xúc duy nhất của Việt Nam lúc này, cậu hét lên giận dữ nhưng cũng vừa đủ nghe.

Bỗng cánh cửa mở ra, chưa kịp định hình thì một người cao lớn bước vào.

Cậu nhìn người đó với ánh mắt giận dữ, có lẽ cậu không kiềm được cảm xúc giận dữ của mình lúc nãy nên mới nhìn như vậy.

Người kia thấy cậu vậy cũng lấy dao ra phóng tới thật nhanh kề cổ Việt Nam. Cái khoảng khắc cậu nhìn người kia đã toả ra sát khí khiến người kia đề phòng và lao tới lấy dao kề cổ cậu. Chắc là vì thói quen khi gặp nguy hiểm.

" Tsk...thả tôi ra " Việt Nam cũng không phản kháng gì con gấu to này, đơn giản là gấu này có vũ khí cậu thì không.

" X..xin lỗi, do thói quen...linh cảm tôi mách bảo nguy hiểm " Người kia rời khỏi cơ thể nhỏ bé của cậu mà đỡ cậu lên.

" Xin tự giới thiệu tôi là Russia..." Cách nói chuyện lạnh lùng y chang USSR đúng là cha con mà. Việt Nam nghĩ thầm cũng không thể trách Russia được. Cậu mới tới đây đã vậy còn bị nghi ngờ cẩn thận cậu cũng phải thôi.

" Tôi là Việt Nam rất vui được gặp cậu " Việt Nam cũng vui vẻ đúng dậy lấy áo mặt vào che đi vết thương chứa kí ức của mình.

Russia thì chỉ nhìn cậu mãi không nói gì, cậu thấy lạ mới cất tiếng hỏi.

" Mặt tôi dính gì à mà cậu nhìn dữ vậy? "Vừa cài nút áo cậu vừa hỏi, Russia đang nhìn cậu thì giật mình hồn bay về xác.

" À không...chỉ là cậu có nhiều vết thương nhỉ? "Russia nãy giờ chỉ tò mò vết thương của cậu thôi, Russia tự hỏi sao con người nhỏ bé như thế sao lại có nhiêu vết thương như vậy? Đúng là câu hỏi khó mà.

" Những vết thương cũ thôi, mà cậu vào đây chắc không phải tìm ma đâu nhỉ? Cậu muốn gì? " Việt Nam cài xong nút áo mới quay lại chủ đề chính, Russia vô phòng cậu đã vậy còn không gõ cửa nữa, hơi bục chuyện không gõ cửa mà để sau đi.

Sao Russia lại phòng cậu?

" Ba tôi muốn gặp cậu..."Russia hiểu ý cậu nên cũng nhanh nhẹn trả lời, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như ngày nào.

Việt Nam ngạc nhiên khi nghe vậy. Boss muốn gặp cậu? Dù có hơi chấm hỏi thật nhưng cũng phải đi thôi.

" Thế cậu đợi tôi thay đồ đi " Việt Nam căn bản không biết chỗ này như nào, căn cứ thì ở khắp nơi, làm sao cậu nhớ chỗ này như nào chỗ kia ra sao.

Nếu không có Russia đảm bảo 100% cậu sẽ lạc.

" Được thôi "Russia nói rồi cũng ngồi xuống cái ghế gần đó chờ cậu. Cậu thì vô nhà vệ sinh thay đồ. Nhìn cổ mình bị khứa một đường nhẹ do dao của Russia mà xót cho thân thể ngọc ngà của cậu.

" Được rồi đi thôi "Cậu bước ra với bộ đồ mới và trên tay là bộ đồ dơ để thẳng trong tủ có gì tí về dọn sau.

" Theo tôi "Russia đúng dậy cất cây dao lúc nãy kề cổ cậu đi, nãy giờ con gấu này là ngồi nghịch dao chờ cậu ạ.

Đi theo Russia thì chỉ có tiếng bức chân chứ chẳng nói nang gì, một con đường dài vắng lặn.

Đi một hồi rõ lâu cũng tới trước cửa phòng người đàn ông quyền lực kia. Lần này Russia có gõ cửa đàng hoàng mới mở, thế mà lúc vô phòng cậu lại chả có tiếng gõ cửa nào, đúng là hơi phân biệt rồi đấy.

Việt Nam nghĩ thầm kỳ này không tính, chứ đánh với đồng chí gấu này cũng hơi mệt đấy.

" Xin phép "Russia cất giọng mở cửa, khi vừa mở cửa con gấu to xác này đã nhăn mày khó chịu.

Bọn tư bản cũng ở đây và hơn hết là cả Mặt Trận và South Vietnam cũng ở đây. Hai người anh của cậu đều ở đây và mặt cả hai đều hầm hầm.

Việt Nam núp sau cơ thể to lớn của Russia mà nhìn được chút thôi, nhưng nhìn thấy hai người anh của cậu và có cả quý ngài cường quốc thế giới America thì cậu không muốn vào nữa.

" Tới rồi à "Giọng nói đạc biệt của boss lại vang lên, Russia cũng bước vào và tránh một bên cho cậu vào.

Việt Nam cũng từ từ xuất hiện trước mọi người, cảm giác này có hơi lạ thật với cậu dù có nhiều lần cậu lên thuyết trình trong những cuộc họp ở thời gian của cậu rồi mà. Nhưng đúng thật cảm giác cứ như con mồi vậy.

South Vietnam khi nhìn thấy cậu cũng hơi hoảng và bất ngờ. Sao lại có một người giống Việt Minh tới thế chứ. Mặt Trận nhìn South Vietnam cũng cười khẩy, nãy giờ Mặt Trận ngồi đây chỉ để đợi Việt Nam vào rồi coi bộ mặt của South Vietnam ra sao thôi.

America tất nhiên là con ở đó nên cũng nhìn cậu và hơi ngạc nhiên, đằng sau cái mắt kính đấy ai biết hắn đang nghĩ gì.

" Chà-- "Chưa kịp nói câu chào Việt Nam đã bị cắt ngang bởi S.V

" Ôi chao, thành viên mới của cộng sản các người à? Không ngờ thành viên mới của cộng sản các người lại là thành viên cũ của bọn tôi à nha!~ "Giọng nói hắn nguy hiểm cất lên khiến không khí trầm xuống một cách đáng sợ.

Russia, USSR và cả Mặt Trận đều nhìn cậu với ánh mắt bất ngờ. Cậu cũng nín câm với cú sốc này...người anh này của cậu ở nơi này rõ ràng là không biết cậu, cả Mặt Trận còn không biết cậu sao lại nói cậu từng làm ở tư bản chứ.

S.V cười thầm, muốn làm hắn bất ngờ với người giống Việt Minh này thì hắn sẽ cho họ bất ngờ lại. Nhìn vào khuôn mặt của những người cộng sản này thật nực cười làm sao.

" Haha!! Không ngờ các người lại thu nhận cười cũ của bọn tôi đấy "Lúc này giọng America cất lên, nãy giờ ngồi xem kịch hay đến lúc tham gia kịch hay rồi chứ nhỉ? Hắn biết tất cả những điều này là do S.V bịa thôi.

Mà mở kịch rồi sao thiếu hắn được, thêm dầu vào lửa là sở trường của tên America này mà.

Cả ba người nhìn thẳng cậu với anh mắt không ngờ, Mặt Trận sau khi nghe vậy càng giận hơn...rõ ràng đã đưa người này về, lần trước đã nghi ngờ và cũng bỏ qua, lần này có vẻ sự nghi của anh không sai rồi.

" Boss...tôi xin phép "Mặt Trận lấy một khẩu súng ra, lần này cậu đã trở thành kẻ thù của cộng sản.

" Cứ làm như cậu muốn "USSR cũng chỉ ngồi bên quan sát, vì người này là do Mặt Trận đem về thì để cậu ta kết thúc vậy.

Việt Nam lúc này cũng cuối gằm mặt sợ hãi, tên anh trai phản bội này của cậu vẫn rất gian xảo như ngày nào. Giờ có biện hộ thế nào cũng không được vì lần trước cậu đã làm Mặt Trận nghi ngờ một lần rồi.

Kết thúc cuộc sống ở đây cậu thất sự không muốn, càng không thích chết oan như thế. Giờ cậu phải nghĩ cách chạy hiện tại xác xuất sống của cậu là 10% khi phía trước và phía sau đều có người.

" Thằng anh l*z!! " Thét lên, Việt Nam quay lại dọng một cái mạnh vào Russia, Russia cũng không ngu mà né ra sau. Cậu nhân cơ hội chạy đi, Mặt Trận liền định nổ súng nhưng cậu ở gần Russia quá, sợ lại bắn trúng Russia nữa.

Sau khi chạy đi toàn bộ căn cứ đều phát động truy tìm cậu.

" Mới có thành viên mới mà đã phải tiêu diệt rồi, tiếc ha "America hắn cười khẽ, vui vẻ nhìn vở kịch do S.V sắp đặt này. Đúng thật là thú vị hơn hắn nghĩ, bên cạnh hắn cũng là kẻ châm ngòi S.V cũng đang thích thú theo dõi người vô tội là Việt Nam, liệu cậu ta sẽ sống hay chết không biết đây. Thật muốn cá cược mà, máu thích may rủi trong S.V cũng trỗi dậy.

USSR chỉ trầm mặt không nói gì. Mặt Trận thì chỉ đứng cạnh USSR cuối gầm mặt hối lỗi, chính anh đã đưa Việt Nam về căn cứ mà.

" Haizz...Russia, bắt cậu ta về đây! "Lần này USSR cũng thở dài rồi ra lệnh cho Russia bắt Việt Nam về, trong căn cứ còn có những đứa con của ông. Nếu Việt Nam bắt chúng làm con tin thì sẽ càng mệt hơn.

" Rõ!! " Russia trước giờ khá tuân lệnh, nghe câu đó hắn liền đi bắt Việt Nam, mệnh lệnh của cha hắn là trên hết.

Việt Nam hiện giờ đang chạy thục mạng. Cậu không muốn chết ở đây, đường đi ở căn cứ này cậu cũng đã nhớ vài phần. Nhưng chỉ là vài phần thôi....cậu hoàn toàn bị lạc rồi.

Trên một hành lạng, tiếng bước chân của đầu hành lang và cuối hành lang cùng vang lên. Đấy là bị ép thật rồi, Việt Nam đứng giữa hành lang không biết làm cách cào để sống, cậu liền nghĩ ra cách vào đại một phòng trốn.

Cũng may cậu vào kịp để trốn bọn họ, ở trong cậu nghe thấy tiếng bọn chúng bàn về những nơi đã tìm. Cậu ngồi bịt miệng sợ chúng phát hiện, nhìn quanh căn phòng thì thấy cũng giản dị bình thường thôi.

Cậu liền nhanh trí mở tủ áo của phòng này ra, đúng là tự nhiên như ở nhà mà.

" Đây rồi, xin bộ đồ nhá, không trả lời coi như đồng ý nhá!! "Cậu thản nhiên lấy bộ đồ mặc, sau lai nghe bọn chúng lục từng phòng.

Cậu cảm thấy cơ hội trốn thoát của mình tới rồi. Việt Nam nút sau cánh cửa đợi bọn họ vào. Khi bọn chúng vào lục tìm thì cậu cũng chui ra lục tìm theo để trà trộn vào.

" Đâu! Nó đâu rồi tìm kỹ vào?!! "Một người lính đi vào lúc tìm khắp nơi, đang loạn nên cậu trà trộn vào theo.

" Báo cáo! Ở đây không thấy!! " Việt Nam từ cánh cửa chui ra báo cáo, không ai nhận ra cậu mới ghê.

" Tìm nơi khác nào, nó không thể chạy ra khỏi đây đâu!! "Đội trưởng của nhóm tìm kiếm trong phòng cậu hét lớn. Bọn họ cho rằng cậu mới tới đây không thể thuộc đường để ra được, mà thật ra là không thuộc thật.

" Rõ!!! "Tất cả nói lớn cùng lúc, bọn họ lần nữa đi ra ngoài phòng khác tìm. Cậu cũng vì vậy mà theo được luôn ra ngoài.

Ra được ngoài vườn đúng là khó khăn, đi dọc theo tường dính đầy tuyết thì thấy một lỗ chó, muốn ra thì phải chui thôi...Việt Nam đành chui qua lỗ chó đó. Chui qua được khi ngước mặt lên thì gặp đúng âm binh.

" Sao xui dữ vậy nè..." Cậu suy nghĩ thoáng qua, từ khi qua đây toàn gặp chuyện xui thôi.

" Chào...America..." Cậu nhìn con người đang nhìn cậu cười cười kia, đúng là khó ưa mà.

" Oh~ cậu biết tên tôi à? Mà cậu đang làm gì ở đây thế? "America có chút ngạc nhiên khi người này biết tên hắn, à mà hắn cũng nổi tiếng mà. Mà hắn vẫn chưa biết tên người này mà nhỉ?

" Trốn, không thấy à mà còn hỏi "Nằm dưới đất có tuyết nãy giờ cũng làm cậu lạnh chứ.

" Hahaha!! Cậu không sợ tôi nói cho bọn kia biết à? " Hắn cười phá lên nhìn cậu đang nằm dưới tuyết cố chui qua lỗ chó kia.

" Nói đi, bố mày đếch sợ đâu "Cậu thách thức nói, cậu biết chắc rằng hắn sẽ không nói.

" Thế à, tôi sẽ không nói, vì cậu là con mồi của tôi rồi mà~~" Hắn cười gian, câu nói phía sau khiến Việt Nam hoang mang, hắn rút khẩu súng gây mê ra không nói gì bắn thẳng vào cậu.

" Tsk....thằng...ch...ó..."Thuốc mê liền ngấm vào người cậu, khiến cậu ngất đi trên nền tuyết trắng ấy.

" Con mồi mới này sẽ vui hơn ta nghĩ đấy "Hắn cười khẽ nguy hiểm rồi cho người mang Việt nam đi cùng hắn.
——— Hết ———
Cảm ơn mọi người đã đọc, cứ góp ý và cho ý kiến thoải mái, tác giả sẽ tiếp thu ý kiến của mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC