Phóng xạ ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Việt Nam hiện tại đang chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo giữa cậu và Italy, thật hiếm thấy khi cậu lại đang chú tâm vào một trận đấu thật sự nào đó, con robot kia lại lên tiếng, lần này giọng nói nó có chút thay đổi.

– [ Ngài thật sự sẽ làm như vậy sao quốc vương ? ]

–...! -Việt Nam-

   Cậu không nói gì chỉ im lặng, dường như đang tập trung vào một con chip kỳ lạ trên bàn, từ từ cậu lên tiếng.

– Phụ thuộc chính là thứ ngu xuẩn nhất con người nghĩ ra ! -Việt Nam-

– [...vâng ]

   Mọi thứ lại lần nữa im lặng, không gian tĩnh lặng xung quanh khiến mọi việc thêm ngột ngạt, sau một hồi cái con chip kỳ lạ của cậu cũng đã được hoàn thành, cậu từ từ lấy cái kính của mình xuống mà lấy "chip điện tử" ra rồi gắn con chip kỳ lạ kia vào, sau khi lấy ra cậu cũng nhanh chóng mà để "chip điện tử" vào một phần trong cánh tay máy của mình.
   Sau một hồi lắp rồi gắn các bộ phận cậu cũng nhanh chóng lướt đi đến khu vực chờ gần nơi diễn ra trận đấu, ánh mắt vẫn hướng đến cái màn hình xanh ở trên tay, đi đến nơi liền dừng lại, bỗng một lực lại tác động mạnh vào cậu, tất nhiên cái thứ bị bật ra chính là cái nguồn gốc của lực ấy.
   Một... cái tai mèo...

– NYAAAAAAAAA !!!! -Japan-

   Tiếng la thất thanh của một con mèo cứ thế vang lên, cậu lại chả bận tâm mà tiếp tục đi đến gần đấu trường hơn, bỗng một giọng nói quen thuộc lại vang lên, nó dường như là một giọng nói đầy tức giận.

– Việt Nam !! Cậu đứng lại đó ngay !!!! -Ussr-

   Từ từ ngừng lại, cậu nhìn kẻ kia với đôi mắt vô cảm mà chờ đợi, Ussr đi đến kế bên cậu rồi nói.

– Là cậu làm đúng không ? -Ussr căng thẳng-

–....! -Việt Nam-

   Cậu vẫn không để lộ một chút biểu cảm nào, chỉ là dường như im lặng một cách thất thường, bỗng lại lên tiếng.

– Chuyện gì ? -Việt Nam-

   Ussr không nói gì vẫn cứ làm vẻ mặt căng thẳng đó mà quay ra đằng sau, dường như muốn bảo rằng hãy đi theo hắn, không nói gì cậu cũng chỉ là đi theo hắn, đi một hồi hắn lại cho cậu đến một nơi có vẻ đông đúc, dường như cách khá xa đấu trường chính...

   Biết rằng cậu không thích việc ở nơi như thế này hắn cũng không nhiều lời mà nhanh chóng khiến mọi người dạt ra xung quanh nhờ cái sát khí của mình, ở giữa trung tâm đó có một kẻ đang ngồi mà khóc lóc, dường như đã bị thương nặng mà đang được Asean chữa trị kéo dài sự sống, đôi mắt kẻ ấy như đang uất hận mà ngấn lệ...Italy... hiện trong thật đáng thương.
   Tên đó bỗng như cảm nhận được sự hiện diện của cậu, lại nhìn qua mà trợn tròn mắt, đôi mắt cứ vậy liên tục mà run chuyển dường như trở nên kích động, nhịp tim cũng lập tức tăng cao khiến cho Asean kẻ không giỏi việc điều trị giờ lại khó khăn hơn, cậu từ từ đi đến gần tên đó rồi lại bình tĩnh mà nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ sự vô hồn giờ lại khiến Italy coi nó là sự khinh thường và khoái chí, hắn dùng cái sức lực yếu ớt của mình mà cười khuẩy, cơ thể yếu ớt đầy vết thương giờ lại càng thêm tàn tạ, miệng cũng bắt đầu ọc máu.

– Ha...khụ...ha...V..iệt Nam..!..c..cái khuôn mặt vô cảm...khụ...v... và...hộc...s..sự im lặng của ngươi...đôi lúc...khụ....lại khiến người khác....c..cảm thấy khó chịu....hộc...đấy ! -Italy- ( Việt Nam ! Cái khuôn mặt vô cảm và sự im lặng của ngươi đôi lúc lại khiến người khác cảm thấy khó chịu đấy ! )

–...! -Việt Nam-

   Ussr đi qua kế bên cậu rồi từ từ giải thích.

– China trong lúc đi lắp bóng đèn thì gặp cậu ta nằm la liệt ở góc này nên đã báo cho mọi người ! Theo như thông tin cậu ta nói thì cậu đã tấn công cậu ta bán sống bán chết rồi chạy trốn khi cậu ta giả chết ! Nhưng lúc đó cậu ta lại trúng một chất kỳ lạ khiến cậu ta dường như bị phá hủy và khi đến nơi Asean đã phải sử dụng một năng lượng tím để cậu ta sống sót khi cơ thể đang bị phân hủy....! -Ussr-

   Im lặng một hồi, Ussr lại hỏi cậu.

– Cậu biết chất đó là gì không ? -Ussr-

–... chất phóng xạ...! -Việt Nam-
__________________________________
Cảm ơn vì đã bình chọn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net