Chương II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được rồi, chửi bản thân là một tên khốn nó kì lạ kinh khủng dù trên thực tế đó không thực sự là cậu đi chăng nữa. Việt Nam cả ngàn lần than thở trong lòng, song trước con mắt của Cuba cậu liền đưa ra ba ngón tay.

"Ba điều, chỉ ba điều thôi. Tôi sẽ cung cấp cho anh 3 thông tin mà anh cần nhất và anh sẽ phải cho tôi 3 điều mà tôi yêu cầu."

"Tôi tự hỏi, thông tin của cậu có đáng giá 3 điều cậu yêu cầu không"

"Nói thẳng ra là tôi lỗ." Việt Nam đảo mắt rồi tiếp tục "Tạm thời thì anh đã có 3 thông tin làm quà kia rồi, cứ từ từ mà xem xét."

Cuba không rời mắt khỏi cậu như để chắc chắn không có gì là dối trá, nhưng dường như những gì đang thể hiện không hề mang chút lo lắng hay bối rối nào. Việt Nam thực sự tự tin vào 3 thông tin mà mình có cùng với việc anh chắc chắn sẽ không từ chối cậu.

"Tôi sẽ nghe yêu cầu trước."

"Tuyệt, vậy với yêu cầu đầu tiên. Cung cấp cho tôi một danh tính mới, tất tần tật giấy khai sinh, chứng minh thư, sổ hộ khẩu và những gì cần thiết để tôi có thể đi lại xung quanh dễ dàng hơn. Cái này với anh mà nói khá đơn giản."

Không cần phải nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng cần một danh tính để mình hoạt động, tìm việc làm hay đi máy bay gì đó, còn thuê nhà và cả tá thứ việc trên đời. Tạm thời là như vậy đã.

Cuba nhướng mày, một lúc sau mới ậm ừ đồng ý. "Được."

Cậu có thể thấy kha khá suy nghĩ đang trào ra khỏi não Cuba và cậu cũng không buồn giải thích lí do.

"Thứ hai, như đã đề cập, tôi cần một nơi ở tạm thời và tôi sẽ không trả lời bất kì thông tin cá nhân nào." Việt Nam ngập ngừng "Điều cuối thì...hãy để tôi suy nghĩ thêm."

Cuba gật đầu, chưa rõ thông tin là gì nhưng hai điều liệt kê trên thực sự không có vấn đề gì gây khó dễ cả.

["Vậy thoả thuận?"]

"Hai người có thể chọn đồng ý hay không và tóm tôi lại để tra hỏi. Nhưng đó không phải ý kiến khôn ngoan đâu, chà, anh biết đấy..."

"Tôi không tin cậu."

Thật may, vì nếu Cuba tin thì đó không phải là Cuba.

"Tôi không bảo anh tin tôi. Anh có thể không tin sự hiện diện của tôi nhưng thông tin mà tôi có là thật."

Cuba khịt mũi khó chịu, " Bằng một cách nào đó, cậu trông giống tên khốn USA"

"Đừng đánh đồng tôi với người khác, không có gì giống ở đây cả." Việt Nam nhăn nó không kém.

"...tôi sẽ tạm thời xem xét thông tin trước và cậu sẽ phải ở 'phòng riêng' tôi cung cấp."

"Ê ê, không phải nơi để giam kẻ phản bội hay tra tấn đâu nha, anh không thể làm vậy với người cho anh thông tin quan trọng được."

Việt Nam trừng mắt nhìn, cậu bắt đầu hồi tưởng về những đoạn không được hay ho trong tiểu thuyết.

"Cậu cũng là người biết được thông tin của 'chúng tôi'." Cuba khẳng định "Và, không, tạm thời thì cậu là khách, tôi sẽ không thô lỗ đến mức ném cậu vào đấy."

Cuba day trán, đáng nhẽ ra anh không nên bất ngờ nếu cậu biết 'phòng' đấy. Song cũng đưa tay ra chuẩn bị tắt điện thoại. Đến lúc đó Việt Nam mới để ý đến còn một người nữa cũng đang nghe.

"Tôi sẽ gọi lại sau."

["Chắc chắn."]









Việt Nam ngay lập tức được thả vào căn nhà nào đó cách khu vực 4 một đoạn khá xa. Nơi này trông bình thường hơn cậu nghĩ, cậu còn tưởng mình sẽ được thả vào căn cứ - chỗ được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

Cũng có thể cậu chẳng đáng tin đến mức được đến đấy và cũng chưa đủ nguy hiểm (?) đến vậy. Việt Nam rõ ràng không đoán được mạch não của Cuba và V.

"Đây là nhà cũ của tôi, cậu bảo cần chỗ ở vậy thì ở tạm đây đi. Nếu không muốn bị truy lùng thì đừng cố bỏ trốn."

Việt Nam nhìn xung quanh, quả nhiên là Cuba, không đến mức gọi là đơn sơ nhưng cũng không quá mức sa hoa. Đã thế cũng rất gọn gàng, sạch sẽ tất nhiên là vẫn có bụi nhưng không quá nhiều. Ổn phết đấy chứ, gu cậu.

Cuba dẫn cậu vào sâu trong nhà, thế rồi như vừa chợt nhận ra điều gì đó, anh quay qua cậu.

"Tên cậu là gì?"

"Chẳng phải trước khi hỏi tên người khác anh phải giới thiệu mình trước sao?"

Cuba khịt mũi ghét bỏ, trông cậu giống như người đã biết anh từ lâu rồi nhưng đúng là anh nên giới thiệu mình trước. Và anh đáng nhẽ phải làm vậy từ đầu.

"Hãy gọi tôi là Cuba."

"Ồ, rất vui được gặp anh, tôi là Vi- Đông Lào."

Việt Nam suýt bị hố, vội sửa đổi sang một cái tên khác. Trong lòng cả ngàn lần mong thằng em trai nào đó bỏ qua việc mình dùng tên nó cà hẩy bên thế giới khác.

Anh không hỏi thêm, chỉ gật đầu đã hiểu.

"Vậy Đông Lào, cậu sẽ ở đây cho đến khi xác nhận thông tin cuối cùng kia. Tất nhiên, khi ấy cậu sẽ bị nghi ngờ hơn."

Chứ chẳng nhẽ bây giờ không bị nghi ngờ à? Tự dưng thấy ngứa tai ghê.

Như kiếm được lời thoại quen thuộc từ những bộ phim trước đây hay xem, cậu tiếp lời. "Miễn là tôi không làm gì ảnh hưởng đến 'anh' và mang lại lợi ích thì mạng tôi sẽ được đảm bảo, đúng không?"

Cuba gật đầu không nói gì, quay người đóng cửa rời đi. Trước khi đi còn dừng lại một chút, "Ở đây chẳng có gì cả, muốn làm gì cũng được, nhưng sẽ có người trông chừng cậu."

"Ồ ồ, vậy chào nha."

Việt Nam nhìn bóng lưng khuất dần qua cửa sổ, cậu ngừng cười. Dù ghét bị nhốt nhưng còn cách nào khác? Tên này cũng để lại tận 4 người lận, thôi thì tạm thời cậu sẽ ở đây vậy.

Sau khi xác nhận số người theo dõi trong chán nản, cậu bắt tay vào việc khám phá ngôi nhà.









Ba ngày rồi, mỗi ngày có người mang đồ ăn đến, hết ăn uống, ngủ nghỉ rồi đến chạy bộ, chơi game, xem ti vi, cố gắng nhớ về tiểu thuyết,...  Việt Nam đã bắt đầu thấy chán.

Cậu lăn lộn mãi, bắt đầu táy máy tay chân lục lọi trong mấy thùng vứt ở trên tầng. Đang xem xét thì thấy có một chiếc điện thoại trông giống đã để lâu rồi, dường như bị bỏ lại ở góc. Việt Nam nhanh chóng bị thu hút và tò mò, dù biết 'tò mò hại chết con mèo'.

Theo Cuba đã nói thì muốn làm gì thì làm nên cậu lấy dùng tạm chắc cũng không sao đâu. Nhỉ?

Việt Nam mở máy lên, thấy vẫn còn pin, hình nền chỉ có màu xanh không có gì đặc biệt và mật khẩu. Cậu bắt đầu loay hoay tìm kiếm, mất một tiếng đồng hồ để thử đủ cái tên trên đời. Từ tên cậu, tên boss, tên anh ta, tên tổ chức,... Vậy mà không cái tên nào khớp.

Tự dưng nghĩ đến một cái gì đó, thế rồi cậu đánh liều. 'Liberté'. Đó là tên cuốn tiểu thuyết và ngạc nhiên thay, nó thực sự hoạt động.

Việt Nam như lặng cả người khi một cảm giác kì lạ dâng lên tận cổ họng. Sống lưng cậu lạnh toát.

Lấy lại sự bình tĩnh, cậu tìm kiếm những gì có trong máy. Có một số trò chơi quen thuộc và không hiểu sao cậu bỗng để ý đến danh bạ. Việt Nam không mong chờ trong đây sẽ có số của ai đó, dù sao nếu là Cuba thì anh ta sẽ xoá hết.

Ừ thì nếu là 'Cuba' mà cậu biết.

Cậu hơi sốc khi thấy một danh sách dài, một loạt những biệt danh của vô số người. Việt Nam liền lướt xuống, có một số cái tên quen thuộc. Có tên V-29 tức là Việt Nam ở đây nhưng cũng có tên C-205 là Cuba, R-2512 chắc chắn là Nga.

Ủa khoan, nếu có tên Cuba thì... máy điện thoại này rõ ràng không phải của anh ta. Vậy của ai mới được?

Việt Nam tiếp tục mở ghi chú trong hoang mang, mắt cậu dán chặt vào 2 mục duy nhất. Khi cậu tính nhấn vào, điện thoại ngay lập tức đổ chuông.

Chữ J-284 hiện lên vô cùng nổi bật, cậu nhìn nó suy đoán ngay ra Japan, dù giật mình nhưng không ấn nghe. Việt Nam cứ để mặc tiếng chuông vang khắp phòng mà bồn chồn, đấu tranh tâm lý một hồi cậu quyết định ấn vào.

Tại sao Japan lại gọi vào số này? Cậu không tài nào biết được.

"Alo?"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net