Chương 95. Mục Đích Thật Sự.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía của JE.

Gã ta bình thản đi dọc hành lang, với những suy nghĩ vu vơ, không biết khi nào Boss sẽ giết mình.

East bỗng xuất hiện với bộ dạng loay hoay, chạy đi chạy lại, ngó nghiêng khắp nơi, JE chỉ lặng im quan sát. Đến một lúc con bé như hết kiên nhẫn, đến chỗ gã nắm lấy tay áo mà lay lay.

"JE. Tìm đồ giúp ta."

"Là gì vậy tiểu thư?"

"Đôi giày. Ta mới thó có cặp kính 7của anh trai, anh ấy đã đem đôi giày của ta giấu đi mất. Anh West bảo rằng anh ấy vứt đôi giày ở đâu đó quanh đây."

JE lặng im một lúc, không phải là không muốn đáp lời, gã đang suy nghĩ xem Germany giấu đôi giày của cô ở đâu. Làm gì có chuyện một đôi giày bị giấu ở hành lang, nơi chẳng có chỗ nào để giấu.

East thì lại tưởng JE không đồng ý, nên nói tiếp: "Giúp ta đi mà. Ta sẽ...thưởng cho. A, thế này được không, mắt ngươi bị thương rồi. Chỗ ta có một người có rất nhiều thuốc thần kì, có thể chữa lành một vết thương đến tuyệt đối. Tìm đôi giày cho ta, ta sẽ bảo chị gái đó cho ngươi."

JE không để tâm, xem như đó là lời nói vu vơ ngây thơ, nhưng cũng xem như là bông đùa đáp: "Tôi sẽ tìm giày cho tiểu thư. Nhưng mà phần thưởng đó tôi không dám nhận."

"Tại sao?"

"Tôi không thể tự chữa lành nó, vì ngài Nazi không muốn thế. Nếu làm thế thì Boss sẽ không vui."

Thực tế thì thứ East miêu tả nghe khá giống thứ thuốc trị thương của Hệ Thống, gã cũng có mấy lọ, nhưng nếu làm thế hắn sẽ không vui, còn đổi lại nhiều nghi ngờ hơn.

"Vậy được rồi, ta sẽ đi xin cha. Ta sẽ giải thích hết với cha rồi xin cho ngươi! Được chứ?"

Gã gật đầu qua loa. Trẻ con thường nói những lời vô nghĩa như thế à?

Sau đó, JE dẫn East về đến phòng của cô gái nhỏ. Đúng như gã nghĩ, Germany để đôi giày của East ngay trong phòng cô. East vui vẻ đeo đôi giày vào rồi chạy đi.

Gã lại tiếp tục lang thang trên nơi này. Mấy ngày qua IE trừ lúc đến thay băng và bôi thuốc thì không gặp gã nữa. Câu nói cuối cùng IE nói là: Ta không muốn tiếp tục yêu một tên ngu ngốc.

À, đúng thật nhỉ?

Một lát sau, gã được cho biết Nazi lại gọi gã vào phòng.

Lần này, JE vẫn như mọi khi chuẩn bị tâm thế cho bất cứ thứ gì sắp xảy ra. Nhưng hắn chỉ cười nhẹ, rồi rất nhẹ nhàng tháo từng lớp băng quấn giữ mắt trái gã.

Ít khi nào Nazi lại dịu dàng như thế.

Ngay sau đó, hắn lấy một lọ nước màu lục đậm đặc từ trong túi áo ra, đổ thẳng vào hốc mắt gã.

JE là kẻ không biết đau, nhưng lần này thật khác lạ.

Đau. Đau quá.

Đau như bốc cháy.

Gã không có nhiều thời gian để ngạc nhiên như thế, sự hoảng loạn khiến gã không tự chủ được mà nắm chặt lấy hai tay Nazi, cầu mong hắn sẽ dừng lại. Hắn bóp chặt cổ gã, không để gã có cơ hội phản kháng, đến khi dốc sạch lọ, hắn buông tay, để JE ngã ra đất.

Thứ đó là gì vậy? Đau quá...

Cái đau đến nóng bỏng như muốn thiêu đốt hốc mắt gã, gã chật vật dưới nền đất một lúc thì cơn đau mới biến mất. Ngay khi này, Nazi nắm lấy cổ áo gã kéo lên, bắt gã đứng dậy.

"Boss..."

"Tầm nhìn thế nào rồi?"

"Vâng?"

JE khó hiểu, chớp mắt hai cái, bất chợt cảm thấy hốc mắt chẳng còn trống rỗng, gã đặt tay lên.

"Mắt trái của tôi..."

Nó đã trở lại như chưa từng có gì xảy ra.

Nazi vươn tay lên xoa đầu gã, vuốt ve đôi tai gã, từng đầu ngón tay miết lên gương mặt gã, rồi lại vờn lọn tóc trắng của gã. Lâu rồi hắn không làm thế. Đúng hơn thì kể từ khi đến đây, hắn chưa từng còn cư xử yêu thích với gã nữa.

"Cô ta nói đúng. Ngươi không thuộc về thế giới này. Ngươi và cô ta là cùng một loại."

JE ngơ ngẩn nhìn hắn.

"Lí do ta không thể bắt bài ngươi, theo như cô ta nói, cơ thể này vẫn là cơ thể của JE - thuộc hạ của ta, tính cách của ngươi và JE rất giống nhau. Ngươi cũng chính là JE, chỉ không thuộc về thế giới này mà thôi. Đúng không?"

"...vâng." Không có cách nào khác để biện minh nhỉ? - "Tôi có một câu hỏi. Cô ta mà ngài nhắc đến là ai?"

"Chẳng biết. East đưa con ả đó đến, bắt cô ta giải thích như thế, sau đó xin ta cho phép chữa lành mắt ngươi. Lọ này cũng là đồ mà cô ta cho ngươi."

JE dừng lại một nhịp. East không hề nói dối.

Bỗng chốc hắn vươn tay kéo gã lại gần, rồi ôm gã hẳn, nhẹ nhàng vỗ về gã: "Ôi trời, nửa năm nay ta lại tổn thương cơ thể của cấp dưới của ta. Cấp dưới yêu quý của ta. Nếu ngươi chịu thừa nhận sớm hơn thì ta đã không tổn thương cơ thể của con Bạch Miêu ngốc nghếch này rồi."

JE suýt mừng thầm vì hắn đã nói mình là cấp dưới yêu quý của hắn. Nhưng không, gã cảm nhận được hắn không hề nhắc về mình.

"Tôi thật sự là JE. Tôi là người đã thề trung thành với ngài đến chết. Tôi là—"

"Ta không quan tâm. Ta không có khái niệm thay thế cấp dưới của mình bằng một phiên bản khác của nó. Cấp dưới của ta là độc nhất. Ngươi không thể trả lại cấp dưới cho ta à?"

"Không. Theo ý ngài nói, ngài thật sự không cần tôi..."

"Đúng. Ta không cần ngươi."

Đúng là tính cách chiếm hữu của Nazi như vậy. Nhưng gã cảm thấy thật thất vọng.

"Ngài thật sự không cần tôi..."

Gã rút kiếm, kề lên cổ chính mình, trước khi Nazi kịp cất lên bất kì lời nào thì đã chẳng thể kịp.

Khi JE tỉnh lại, gã nằm trên giường của hắn. Vết chém ngang cổ được băng bó lại, gã thất thần nhìn sang thì thấy hắn đã ngồi ngay cạnh.

"Tỉnh rồi à?"

"..."

"Đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc. Ta không cần ngươi, nhưng cơ thể này là của cấp dưới của ta. Ngươi không có quyền làm tổn hại."

Cấp dưới của Nazi là JE. Gã ta cũng là JE. Nhưng tính cách chiếm hữu độc nhất này của hắn là thế. Hắn không chấp nhận cấp dưới của mình bị thay thế bởi một ai kể cả đó là một JE khác.

"Boss."

Gã vươn tay về phía hắn, hắn liền nắm lấy bàn tay đó, còn được đà kéo cả người gã về phía mình. JE được ôm trọn cảm nhận trọn vẹn hơi ấm cơ thể của Boss, còn hắn đưa tay lên vò đầu gã, làm mái tóc trắng dài rối xù hết lên.

"Cấp dưới ngoan."

...

"Bruder, ta vẫn chưa tin được những chuyện như thế là thật. Nhưng JE thật sự là một kẻ không thuộc về thế giới này. Khi ta đổ lọ thuốc đó vào, con mắt trái thật sự đã trở lại, chứng minh tất cả đều là thật."

Tiếng lạch cạch của cây kéo vang lên, hắn chậm rãi cắt từng lọn tóc của người kia.

"Ta nghĩ ngươi thật sự có vấn đề thần kinh. Ngươi cần một nhà điều trị, Nazi à."

"Ta nói thật mà. Nếu được ta sẽ đem JE đến trước mặt cho ngươi xem."

Mỗi lọn tóc đỏ bị cắt đi, hắn lại cẩn thận cho vào một chiếc hộp nhỏ. Hắn thích thú nhìn vào mái tóc kia, có lẽ hắn có tiềm năng đi làm thợ cắt tóc, chỉ sau công việc đi làm họa sĩ.

"Sao ngươi nhất định cứ phải sưu tầm tóc ta thế?"

"Ta nghe nói nếu giữ tóc của một người trong vòng 20 năm, người đó sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi ta."

Đúng là tên có tâm lí biến thái có khác. Tính chiếm hữu của hắn chắc cũng hành hạ vô số người rồi.

"Vậy tại sao ngươi lại luôn chỉ cắt kiểu này?"

Hắn cắt mái tóc ấy sao cho đồng nhất với mái tóc của bản thân, để dù có bất kì kẻ nào nhìn thấy, cũng không thể phân biệt.

"Vì chúng ta là song sinh mà, Bruder." Nazi chợt cười, vài ba ngón tay thon dài lướt qua gò má gã ấy, hắn thư thái tận hưởng phản ứng vô thức ngước cổ lên, nương theo bàn tay, nương theo từng chút chuyển động của hắn.

Phản ứng thật đáng yêu.

Bất ngờ gã nắm lấy bàn tay hắn, lấy đi cây kéo trong tay hắn: "Đến... lượt ta."

Vị trí của hai bên bị đổi cho nhau, giờ thì hắn lại được người anh trai song sinh này cắt tóc.

Đôi khi, hắn sẽ cảm thấy có phần kích thích.

Hắn cho rằng gã ấy chắc chắn rất hận mình, vì vậy chỉ cần có thể cầm cây kéo này trong tay, nhất định sẽ cắm nó vào cổ họng hắn.

Nazi có phần mong đợi hành động ấy, chính hắn lại thừa biết điều như vậy không bao giờ xảy ra.

Thứ mà hắn đã tốn công thuần hóa, sao dám chống lại hắn đây?

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net