Bông hoa máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Việt Nam có nét đượm buồn khi nhìn cây kem nên Cuba khều nhẹ cậu , sau khi mắc kẹt trong đám suy nghĩ thì cậu cũng hoàn hồn.
  
– Có sao ko Việt Nam ? -Cuba-

   Cậu chỉ mỉm cười và lắc đầu. Cậu nhìn sang Sofia thì cậu hối hận ngay sau khi nhìn , Sofia cầm cây kem trên tay mà liếm mút chụt chụt , thật kinh khủng , cậu nhìn lại cây kem của mình , bỗng cảm thấy ko còn muốn ăn nữa.
   Mà lâu r cậu chưa ăn kem nhỉ ? Từ khi.....cha mất. Cậu liếm thử một miếng kem , cái mùi vị ngọt ngọt mà lại lạnh lạnh này thật quen thuộc , mà cũng thật xa lạ , vị cậu ăn là vị socola , nên cũng có chút đắng đắng , thật sự làm người ta có cảm giác mê mệt.
   Cái vị hòa tan trên đầu lưỡi cậu , cậu cắn một miếng , vì kem có một phũ một lớp socola bên ngoài , nên khi cắn vào nó có thể nghe một tiếng 'crộp' nghe mà phê lỗ tai luôn ấy.
   Cậu cứ nghĩ là kem socola nhưng khi cắn vào mới bt là kem socola bạc hà , vị này thì cậu chưa ăn bao h , cậu chỉ ăn các vị như dâu , socola hay vani thôi. Cậu thấy nó cũng khá ngon , kem đã lạnh mà còn thêm cả kem bạc hà khiến nó càng lạnh hơn , nhưng khi kết hợp với socola thì nó lại mang một cảm giác mát mát mà ngọt ngọt kích thích vị giác ở đầu lưỡi của con người.
   Cậu mãi mê ăn mà ko bt đang có rất nhiều người nhìn mình , chính là đám thiểu năng , cậu khiến cho đám thiểu năng càng đỏ mặt hơn cả khi Sofia làm. Sofia thấy thế mà tức giận ko thôi , đành lên tiếng.

– Các anh ơi~~! Mình đi chỗ kia đi~~~! -Sofia-

   Cậu nhìn hướng con Sofia chỉ thì thấy một cái vòng quay lớn , đám kia chắc chắn đồng ý , đám bạn cậu cũng đồng ý nốt , nhưng cậu thì ko , cậu chả muốn đi lên chỗ đó chút nào , thế là cậu đứng dưới nhìn tụi nó chơi đu quay.
   Cậu chán cái cảnh này nên đi chỗ khác , cậu chả muốn nhìn cảnh chúng nó vui đùa.
   Cậu đi một hồi mà lạc khỏi đám bạn , đang loay hoay tìm đám bạn thì bỗng cậu thấy một hồ sen , cậu liền chạy lại đó.
   Ngồi xuống mà ngắm những bông hoa tuyệt đẹp ấy , bỗng cậu nhớ đến Việt Minh. Anh đã ra đi khi chiến đấu bảo vệ đất nước khỏi đế quốc Nhật , trước khi đi , anh đã tặng cậu một bông sen , anh đã nói "Hợp với em lắm !" R anh ra đi mà ko một lời từ biệt , khi bt tin anh đã ra đi thì cậu đau lắm , cậu khóc rất nhiều , khóc đến nỗi mà ngất đi.
   Cậu chạm nhẹ vào một bông sen , cánh hoa sen trắng pha lẫn hồng , bông hoa xòe ra khi cậu chạm vào nó , bông sen trắng đã nhuốm máu , chẳng thể nào trở lại ban đầu. Cậu nhìn bông hoa mà buồn bã , vuốt nhẹ bông hoa r bỗng trong đầu cậu vụt qua một hình ảnh , hình ảnh một người đang nằm kế bông hoa sen , bông hoa sen ấy lại khác bình thường , nó có màu đỏ , một màu đỏ thẫm do máu của người nằm kia gây ra.
   Nhưng cậu chưa từng gặp cảnh này bao h , có khi đó là của Đông Lào chăng ? Cậu chả bt nữa , nhưng nó thật đẹp làm sao , dù chỉ vụt ngang qua suy nghĩ của cậu nhưng thật sự nó khiến cậu vui lên một chút , cậu bất giác mà nở nụ cười , cậu bị j thế này ? Chính cậu cũng ko bt mình đang nghĩ j , cậu làm sao có thể trở lại thành con người ngây thơ như trước chứ , dù sao cậu cũng đã chọn con đường này , cậu chắc phải tiếp tục thôi.

– Hihi ! -Việt Nam-

   Cậu cười khúc khích mà thích thú , tạo ra một cảnh tượng khá kinh dị , cậu bịt miệng để ko phát ra tiếng , nhưng tiếng cười của cậu lại ma mị đến lạ thường , như đó cũng chẳng còn là cậu nữa , thấp thoáng đâu đó lại nhìn thấy hình bóng của một con người khác , con người trước kia của cậu , cái con người đã hủy diệt cả thế giới kia. Chứ ko phải là Nam hiền lành hay điềm tĩnh.
   Đâu đó có một người đã chứng kiến hết hành động của cậu , cậu ko để ý nãy h vẫn có người ở đây , con mắt diều hâu nhìn cậu như nhìn người xa lạ , như nhìn một con quỷ thật sự.
__________________________________
Cảm ơn vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net