29. Thông báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án Lý Nhiên kết thúc, Hữu Trân cũng không rảnh chút nào. Vụ băng cướp cũng dần dần khép lại, lần trước bắt được 3 nhân vật chủ chốt, bây giờ giăng lướn tóm gọn, là thời điểm vô cùng bận rộn.

Có tin phát hiện tung tích của kẻ cầm đầu ở thành phố bên cạnh, Hữu Trân không ngại vất vả, báo cáo với cấp trên, dẫn theo Hoắc Bân đi tới đó. Trước tiên, điều tra, xác định mục tiêu rồi mời công an địa phương hỗ trợ vây bắt.

Một tiệc rượu quy mô nhỏ đang được tổ chức tại Phượng Hoàng Sơn Trang của Trương gia.

Tham gia chủ yếu là những người có giao tình với Trương gia, còn có một ít giám đốc cao cấp trẻ tuổi của Trương thị. Tất cả mọi người rất thích hình thức xã giao như vậy, có thể kết giao với nhiều người ở các lĩnh vực khác, có thể vì bản thân mình trải lộ. Đối với Trương Nguyên Ánh cũng muốn dựa vào phương thức như vậy để lôi kéo nhân tài, mua chuộc lòng người.

Sau khi thay xong lễ phục ở phòng ngủ của mình, Trương Nguyên Ánh vừa ra khỏi cửa, ngay chỗ rẽ ở cầu thang, hai nữ nhân đứng mặt đối mặt, thân mật đến mức muốn dính sát vào nhau.

Trương Hiền Thư mặc váy dạ hội kiểu đuôi cá màu bạc, là vì phối hợp với chị mình cùng nhau tỏa sáng. Bên cạnh Kim Gia Ân một thân váy dài màu lam bảo thạch để lộ bả vai, tôn vinh dáng người thon dài cùng nhan sắc vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng mà một tay không an phận rất tự nhiên đặt trên lưng Hiền Thư.

Trương Nguyên Ánh cúi đầu lướt qua họ, không nói bất kỳ câu nào, xem như không nhìn thấy gì. Trương Hiền Thư nhìn bóng dáng chị hai xuống lầu, cong cong khóe miệng nói với Kim Gia Ân:

"An cảnh quan chọc chị hai mất hứng."

"Làm sao cô biết?" Kim Gia Ân đưa tay lấy đi thứ gì đó dính vào trên lông mi của Hiền Thư, cô ba nhắm mắt lại, an tâm để cô phục vụ.

"Dù có chuyện phiền lòng, chị hai cũng sẽ không đem cảm xúc về nhà. Hiện tại ngay cả ở nhà, mày cũng nhíu chặt, nhất định là buồn phiền về chuyện tình cảm."

"Có phiền não cũng là chuyện tốt a..." Gia Ân nhẹ nhàng than.

"Hả? Sao lại nói vậy?" Hiền Thư tò mò cách nói này.

"Có phiền não chứng minh có người đáng giá để phiền não, không phải chuyện tốt sao?"

Hiền Thư lại nhìn bóng dáng của chị mình, mỉm cười:

"Ừ, đối với chị hai mà nói, tuyệt đối đúng!"

Trên một đường quốc lộ vùng ngoại thành cách xa trung tâm thành phố, bình thường đã hiếm xe lại ít người, hiện tại là ban đêm, từng cơn gió Bắc gào thét, càng thêm quạnh quẽ, chỉ có ánh sáng đèn đường chiếu ảm đạm. Hoắc Bân mở cửa xe cảnh sát, nửa ngày cũng không có bóng người. An Hữu Trân ở bên cạnh, đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ gật.

Đi tới đây cũng đã được ba ngày, chạy qua rất nhiều nơi, luôn đoán không ra hành tung của đối tượng. Chuyến đi ngoại thành lần này xem như công cốc.

Đang chạy ngon trớn, xe đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó một vang tiếng khác thường. Tốc độ xe chậm lại, Hoắc Bân vỗ vỗ tay lái:

"Lại nữa! Lúc này lại trở tật xấu!"

An Hữu Trân bị hoảng sợ, mở mắt ra nhìn trái nhìn phải:

"Chuyện gì vậy?"

Hoắc Bân đậu xe ven đường, kéo cần gạt: "Xe hư, tôi đi xuống xem một chút."

Nói xong cầm găng tay, mở cửa xe ra ngoài, mở nắp mui xe kiểm tra.

Hữu Trân vươn vai, dụi dụi mắt, lấy điện thoại di động ra nhìn, 8 giờ. Còn một vạch pin, hẳn là có thể cầm cự đến khi về, bận rộn cả ngày, đến giờ cơm tối vẫn chưa ăn. Nếu xe hư ở đây thật là phiền phức.

Một lát sau, Hoắc Bân khom người, bận rộn trước mui xe, Hữu Trân cũng mở cửa xe đi ra xem:

"Thế nào?"

"Haizz..." Hoắc Bân hà hơi để ấm tay: "Ca khó, còn chưa tìm ra hư ở đâu."

"Không ổn, gọi xe tới kéo đi."

Hoắc Bân ngẩng đầu, nhìn xung quanh một chút:

"Đội trưởng, cô có biết đây là đâu không? Tại sao ngay cả biển báo giao thông cũng không có."

Hữu Trân cọ cọ lỗ tai, bẻ cổ áo lên: "Trước kia, tôi cũng chưa từng đến đây, khi chúng ta đi là con đường này sao?"

"Di chuyển cả một ngày, tôi cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại dù gọi điện thoại, chúng ta cũng nói không rõ đây là đâu mà."

Lúc hai người đang nói chuyện, đèn xe sáng lên rất xa.

"Hình như có xe chạy tới, để tôi ngăn lại hỏi thăm xem hiện tại chúng ta đang ở đâu."

"ừ."

Hữu Trân đi ngược về trước một đoạn, chờ xe tới gần, vẫy vẫy cánh tay.

Một chiếc Santana màu đen lao tới bên trong có hai người. Người ngồi ở tay lái, mặc dù đã trễ thế này ánh nắng cũng đã suy yếu, nhưng vẫn đeo kính mát.

Nhìn thấy Hữu Trân, chiếc xe kia cũng từ từ dừng lại. Hai bên cửa xe mở ra, hai người từ trên xe bước xuống. Hữu Trân đi tới:

"Xin lỗi, muốn hỏi một chút, um -- "

Hai người kia không để ý tới lời của cô, một người rất nhanh chóng bước ra sau cô, đưa tay giữ chặt cổ Hữu Trân, một người tay cầm súng, gạt ra lưỡi dao, đến gần sát Hữu Trân, lập tức đâm vào đùi của cô.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng, Hữu Trân bất ngờ không kịp đề phòng, mấy ngày liền mệt nhọc, làm mất đi khả năng phản xạ nhạy bén. Cách đó không xa Hoắc Bân cúi đầu xem xét tình trạng xe, căn bản không có phát hiện chuyện bất thường.

Rút dao ra, máu tuôn ra mãnh liệt, người bóp cổ Hữu Trân, hung hăng nói bên tai cô:

"Cho cô sau này đừng xen vào việc của người khác!!"

Sau đó buông lỏng tay, hai người nhanh chóng chạy vào trong xe. Hoắc Bân lúc này mới thấy tình hình bên này, vội vàng chạy đến:

"Mấy người đang làm gì!!?"

Chiếc Santana khởi động lên, nhằm hướng Hoắc Bân chạy qua, mắt thấy sẽ đâm tới, Hoắc Bân không thể không dừng lại đành trốn ở hướng bên cạnh nhìn chiếc xe lướt qua người. Hoắc Bân quay đầu lại, chạy theo hướng xe để thấy rõ biển số.

An Hữu Trân lảo đảo hai bước, cuối cùng đứng không được đành ngồi xuống. Hai tay gắt gao ngăn vết thương trào máu tươi ra ngoài. Đạo tặc hiển nhiên là tay già đời, đâm chuẩn xác vào động mạch trên đùi, vết thương không lớn, nhưng máu vẫn tuôn ra như suối.

Hoắc Bân đuổi theo không kịp, lại chạy trở về, tới bên người Hữu Trân, nhìn thấy sợ tới mức giọng nói run run.

"Đội... Đội trưởng... đây..."

Hữu Trân cắn răng: " Gọi cấp cứu!"

"Ách! Được, được được!" Hoắc Bân đáp ứng, lại chạy vào trong xe đi lấy điện thoại.

Hữu Trân cảm giác càng ngày càng lạnh, không khí dường như không đủ, hít thở dồn dập cũng không giảm bớt được cái loại cảm giác lạnh lẽo này, độ ấm như truyền từ trong lòng, máu nóng theo vết thương của cô cuồn cuộn chảy không ngừng, nhiễm đỏ mặt đường, cùng với nỗi sợ hãi từng chút lan tràn ra ngoài.

Xa xa, Hoắc Bân la lớn, giọng nói run run:

"Tôi cũng không biết đây là đâu... Có người bị thương... Mấy người nhanh nhanh đến đây... Xin anh..."

Cảm giác không thể tiếp tục duy trì, Hữu Trân nằm xuống trên mặt đường xa lạ lạnh như băng, ngửa đầu nhìn ánh đèn đường mờ nhạt, trước mắt cô mơ hồ. Mệt mỏi quá a, muốn nhắm mắt lại, nhưng mà hình như có chuyện chưa làm. Đưa bàn tay dính đầy máu lấy điện thoại trong túi áo ra, nhấn dãy số quen thuộc.

Bữa tiệc đã diễn ra hơn ½, mọi chuyện đều tiến hành vui vẻ, thuận lợi. Trương Ân Thái chỉ xuất hiện 1 chút, sau đó liền bỏ đi. Mấy năm nay, thanh niên tụ tập, sự hiện diện của ông cũng không được tự nhiên.

Ngoài dự đoán của mọi người, Kim Gia Ân rất được mọi người hoan nghênh, rất nhiều người đến chỗ cô, nói chuyện rất vui vẻ. Thậm chí Khương Quỳ cũng tỏ vẻ ái mộ cô.

Trương Nguyên Ánh cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, trông nom hết thảy, cẩn thận sắp xếp mọi người thỏa đáng. Thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy hơi đói. Liền đi tới bàn bày đồ ăn, muốn ăn chút gì cho đỡ đói.

Dì Chu thấy cô rảnh rỗi, nhẹ nhàng đến gần cô:

"Cô hai, nãy tôi đi qua phòng cô, nghe tiếng chuông di động vang lên. Nên mang xuống đây cho cô, cô xem xem có chuyện gì không."

Bởi vì mặc váy dạ hội không tiện nên Trương Nguyên Ánh không mang điện thoại trên người. Di động cá nhân của cô chỉ có bốn người biết số, bà nội, mẹ, Hiền Thư cùng Hữu Trân, ba người còn lại đều ở nhà, điện thoại chỉ có thể là người kia gọi đến.

Nguyên Ánh tiếp nhận nhìn thấy quả nhiên là của cô ấy. Trên màn hình hiện ra 7 cuộc gọi nhỡ, bình thường An Hữu Trân cực ít gọi điện thoại cho cô, lần này vội vã như vậy tìm cô, làm cho Trương Nguyên Ánh hơi ngạc nhiên. Đang nghĩ ngợi, chợt di động trong tay lại vang lên, nhìn qua, vẫn là "Hắc miêu cảnh trưởng":

"Alô?"

Không ai trả lời, bên kia là tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trương Nguyên Ánh nghe xong, không hiểu sao trong lòng căng thẳng lạ kỳ.

"Alo??" Cất cao giọng nói.

"Nguyên Ánh."

Giọng An Hữu Trân nghe rất mỏi mệt. Trương Nguyên Ánh nhíu mày, giọng rất trầm và đang đông cứng:

"Chuyện gì?"

"Muốn... Nghe... nghe giọng của cô, còn có..."

Tiếng hơi thở hổn hển vang trong điện thoại, Trương Nguyên Ánh cảm thấy khác thường, giọng nói không điều chỉnh được, tự giác lớn tiếng:

"Cô đang ở đâu?"

Vài người gần đó nghe thấy được, tò mò quay đầu lại nhìn Trương Nguyên Ánh.

"Nguyên Ánh, có chút chuyện... Tôi sợ nói không kịp -- "

"Tôi hỏi cô đang ở đâu?!"

Sắc mặt Trương Nguyên Ánh tối sầm, nhạy cảm cảm thấy như đã xảy ra chuyện gì, giọng nói không khống chế được, lập tức ngắt lời cô. Toàn bộ khách trong đại sảnh bị kinh động bởi giọng nói lạnh lẽo nghiêm nghị của cô, mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô. Trương Nguyên Ánh hoàn toàn không phát hiện ra, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào chiếc điện thoại trên tay.

"Nguyên Ánh, " Giọng nói An Hữu Trân càng ngày càng yếu, cố gắng áp chế tiếng thở dốc:

"Nếu ra đi... Rất nhiều năm sau, cô còn nhớ đến tôi hay không..."

Chưa từng trải qua giai đoạn yếu đuối như vậy, thậm chí, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc. Mặt Trương Nguyên Ánh từ trắng bệch chuyển sang xám như tro, tay cầm điện thoại run rẩy. Rất lâu sau, mới từ cắn chặt răng nói ra ba chữ:

"Đồ vô lại!"

Có hơi nước bịt kín đôi mắt của cô, ngực đau như bị ai xé nát.

"Nhưng mà, đồ vô lại rất yêu cô a..."

Giọng nói An Hữu Trân thấp dần, cuối cùng không còn nghe thấy gì, như biến mất ở nơi xa xôi không kịp giữ lại. Sợ hãi vây quanh Trương Nguyên Ánh, toàn bộ cảm giác bối rối trỗi dậy trong lòng, khiến hốc mắt của đỏ bừng.

Cô bước nhanh ra ngoài, không ngừng gào thét trong điện thoại:

"An Hữu Trân! Cô nghe cho rõ! Trừ khi cô ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ không nhớ đến cô! Mặc kệ là bây giờ hay là bao nhiêu năm sau, cô -- "

Tiếng điện thoại bị ngắt bằng âm thanh tút tút. Trương Nguyên Ánh cứng đờ, tim như bị mũi tên đâm vào, ánh mắt mờ mịt, nhìn không rõ tiêu điểm ở đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net