31. Thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau

Khi Trương Nguyên Ánh đẩy cửa phòng bệnh của Hữu Trân ra thì nghe được tiếng nói chuyện rất vui vẻ. Đi vào trong, 1 tuần không gặp, tình trạng sức khỏe của An Hữu Trân đã khá hơn nhiều, có thể ngồi thẳng lưng dựa đầu vào giường, tinh thần cũng tốt, trước giường Lý Nhiên đang vui vẻ nói gì đó. Nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời đã lâu không thấy nay đã trở lại trên gương mặt của cô, làm cho phòng bệnh buồn tẻ, u ám cũng trở nên có sức sống.

2 người thấy có người đi vào thì ngừng nói chuyện, cùng nhau quay đầu lại nhìn Nguyên Ánh. Trong ánh mắt của An Hữu Trân lóe lên 1 tia sáng tươi rói, giật giật thân thể, nhưng mà cũng không nói lời nào.

Trương Nguyên Ánh đứng ở cuối giường đột nhiên nhớ lại cái buổi tối năm xưa gương mặt Hữu Trân trắng bệch dưới ánh đèn, tình cảnh bây giờ như 2 năm trước, nỗi tức giận âm ỉ làm lưu mờ nỗi lo lắng, mờ nhạt sự quan tâm, liền nói những lời sắc bén,

"Cô có biết đây là lần thứ mấy không?!"

Trong phòng bệnh, nhất thời rơi vào im lặng. Hữu Trân không có phản ứng gì, nhưng Lý Nhiên cau mày khó chịu nhìn Trương Nguyên Ánh, bất bình vì Hữu Trân,

"Chị là ai mà hung hăng như vậy a? Bây giờ Hữu Trân là bệnh nhân, chị sao có thể nói với chị ấy như vậy?"

Trên bàn làm việc của Trương Nguyên Ánh, đã sớm trình lên báo cáo điều tra chân tướng việc An Hữu Trân gặp chuyện 1 cách rõ ràng, Nguyên Ánh cũng biết cô bé trước mắt là đầu dây mối nhợ. Cô cũng không có nhiều đồng cảm, thiếu chút nữa khiến cho cô và An Hữu Trân âm dương cách trở, cả 2 việc đó khiến cho cô không thể hòa nhã dịu dàng được.

"Em đi ra ngoài!!"

Ngay cả nhìn cũng không nhìn Lý Nhiên, Trương Nguyên Ánh chỉ có lớn tiếng quát 1 câu.

Lại thêm 1 lúc im lặng.

Trên mặt Lý Nhiên thoáng xanh thoáng trắng, khẩn trương muốn mở miệng ra phản bác, nhưng khí thế của Trương Nguyên Ánh làm cho cô bé chột dạ, phá vỡ hoàn toàn năng lực phản kháng. Giằng co một lát, Hữu Trân nhẹ giọng nói với cô bé:

"Về đi học trước đi, sắp thi rồi chăm chỉ ôn tập. Chờ chị xuất viện sẽ đi thăm em."

Lý Nhiên thấy vậy cũng không biết nói gì, cầm túi xách mình lên, cực nhanh giương mắt liếc nhìn Trương Nguyên Ánh, chỉ thấy 1 gương mặt tinh xảo, lạnh lùng như pho tượng đá cẩm thạch, cúi đầu, không nói một tiếng nào đi ra khỏi phòng bệnh.

Tiếng cánh cửa đóng cùm cụp vang lên, ngồi trên giường bệnh An Hữu Trân nhìn Nguyên Ánh, mở to hai mắt, khóe miệng bắt đầu chậm rãi giơ lên, rốt cục nhịn không được, cong môi nở nụ cười.

Trương Nguyên Ánh nghiêm mặt nhìn cô, bất động. Hữu Trân đứng dậy, một tay chống giường, bắt đầu đi chuyển về phía trước, động tác thong thả, thoạt nhìn rất là cố hết sức. Nguyên Ánh lúc này mới lộ 1 ít xúc động,

"Trân muốn làm gì?"

"Tôi muốn uống nước."

Nguyên Ánh từ cuối giường đi qua, lấy ly nước trên tủ, đưa đến miệng Hữu Trân. Hữu Trân cầm lấy ly, ánh mắt lại hướng đến gương mặt Nguyên Ánh, tươi cười không thôi.

"Từ từ uống."

Nguyên Ánh lại nhíu mày, nhưng sắc mặt rõ ràng hòa hoãn hơn. Hữu Trân uống nước chỉ là ngụy trang, lấy cớ để lừa Nguyên Ánh đến gần. Giả bộ uống ngay hai hớp, liền đẩy ra. Không đợi Trương Nguyên Ánh cất ly, nhanh chóng nắm lấy tay cô, ngưỡng mặt lên, tiếp tục cười.

Nguyên Ánh bị cô túm lại, bước 2 bước lại đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống. Người trước mặt, vẫn là hình dáng này, ngoại trừ suy yếu một chút, hình như không có gì thay đổi. Nhưng lại cảm thấy có chút không giống.

"Cô làm người ta sợ a."

Giọng Hữu Trân, nhẹ nhàng tình cảm, bình tĩnh ôn hòa.

"Không tới phiên cô bé sợ, tôi đã sợ tới mức tàn khốc rồi." Trương Nguyên Ánh nhíu mày, cũng không đồng ý việc Hữu Trân lên án mình.

"Sợ?"

Trương Nguyên Ánh nhếch môi, không nói gì thêm.

"Xin lỗi."

Hữu Trân vùi đầu vào bụng Nguyên Ánh, rầu rĩ giải thích. Trương Nguyên Ánh đẩy đầu cô ra 1 chút, lại giơ tay đặt trên tóc cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngoài cửa sổ, sắc trời mờ mịt, nhìn không ra trời xanh mây trắng. Thời gian 2 người gần gũi, từ từ trôi qua. Hữu Trân tham lam luyến tiếc ngửi hương thơm trên người Nguyên Ánh, cánh tay gắt gao ôm chặt, 1 chút cũng không muốn buông ra.

"Cô từ chức đi..."

Trương Nguyên Ánh hạ giọng nói rất thấp, đôi vai Hữu Trân run rẩy giật mình, cũng không có phản ứng khác. Sau đó, Nguyên Ánh chậm rãi giải thích,

"Như vậy... Làm cho người ta chịu không nổi..."

Lời nói có chút mơ hồ, không giống thái độ kiên quyết thường ngày của cô. Không đợi Hữu Trân kịp nói, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, mẹ An Hữu Trân mang theo một cái túi to đi vào. Trong phòng hai người cực nhanh tách nhau ra, Nguyên Ánh lui ra bên giường, Hữu Trân ngồi ở trên giường, cả 2 làm bộ sờ sờ trán.

An mẹ đứng ở đó 1 lúc, hết nhìn Hữu Trân, lại nhìn Nguyên Ánh, chậm rãi thăm dò hỏi:

"Đây là Trương tổng?"

Nguyên Ánh nhanh chóng tiếp lời, "Con là Trương Nguyên Ánh, xin chào dì."

"Chào con, chào con, tôi nghe Hoắc Bân nói, Hữu Trân lần này ít nhiều nhờ con. Thật sự là ân nhân cứu mạng a..."

"Không có gì, nên dì cũng đừng khách sáo như thế..."

...

Hữu Trân quay trở lại ngồi trên giường, kéo chăn lên, biển hiện thoải mái mím môi xem người yêu cùng mẹ ở đó con với dì khách sáo qua lại. Ở trước mặt An mẹ, Trương Nguyên Ánh khó mà lạnh lùng từ chối, thậm chí hơi đỏ mặt. Hữu Trân cảm thấy buồn cười, cũng liền nhếch môi nở nụ cười.

Vội vàng ứng phó An mẹ, nói Nguyên Ánh dành thời giờ đi ngang qua, Hữu Trân liếc mắt một cái, cô mới mở miệng ngăn cản mẹ mình nhiệt tình thái quá,. Nguyên Ánh nhân cơ hội xin về trước, trước khi đi, nhìn nhìn Hữu Trân, ánh mắt phức tạp,

"Cô suy nghĩ lời tôi nói."

Nụ cười trên mặt Hữu Trân tắt ngắm, nhìn chằm chằm Nguyên Ánh, một lát sau, mới gật gật đầu.

Sau khi vết thương ổn định, Hữu Trân trở về nhà mình. Ít nhất còn phải nằm trên giường trong 1 thời gian dài, điều này làm cho 1 kẻ không thích ngồi yên như An cảnh quan rất là buồn bực. Hơn nữa, An mẹ thấy cô khập khiễng liền cấm cô ra ngoài, Cảnh Duyệt Vinh Viên trở thành nơi mong muốn mà không thể đi.

Trong khoảng thời gian cô im lặng tịnh dưỡng này, đấu trường chính trị của thành phố diễn ra một trận động đất dữ dội.

Mượn lý do ngày Tết, Trương Nguyên Ánh tói thăm những người bạn bè thân thiết và bạn cũ của Trương gia. Các mối quan hệ ẩn trong các lĩnh vực khác nhau thường không được biết đến, nhưng khi Trương thịết, họ sẽ phát huy tác dụng không thể tưởng tượng nổi. Cơ bản Trương gia xuất thân trong giới chính trị, Trương Ân Thái tung hoành thương trường mấy chục năm cũng để lai không ít mối quan hệ, đủ để cho Trương Nguyên Ánh tùy tâm sở dục làm chuyện cô muốn làm.

Sau đó, bắt đầu từ một cán bộ cấp tỉnh, dính liếu với ông, một loạt các quan chức đã bị sa thải. Chỗ dựa sau lưng vững chắc bị chặt đứt, tổ điều tra tìm ra đâu dây mối nhợ liên quan đến vụ án của Lý Nhiên, có dính liếu đến tổng bí thư, cùng sự hỗ trợ đằng sau của Ủy ban thành phố.

Đủ loại chứng cớ vô cùng xác thực, tổng bí thư tham ô nhận hối lộ, vì hận thù cá nhân mua chuộc kẻ xấu hành hung người khác, trong lúc chờ đợi các trình tự pháp luật Trương thịết, Trương Nguyên Ánh lén bày mưu đặt kế, không để lại 1 con đường sống, nhất định phải phán tử hình, lập tức chấp hành!

Hai tên thủ ác tập kích Hữu Trân rất nhanh bị truy bắt, Lưu Trung Bảo cùng F4 mang theo rất nhiều súng, đạn lên nòng vây quanh ngôi nhà mà họ đang núp, hễ có phản kháng lập túc bắn chết tại chỗ. Hoắc Bân đứng ở phía sau tay súng bắn tỉa, sắc mặt nghiêm trọng, biểu cảm tàn nhẫn, cho đến khi xác định cả 2 đã chết mới thả lỏng thần sắc.

Sa khi nghe được tin tức, Trương Ân Thái có chút khó hiểu, không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến Trương Nguyên Ánh gây chiến, đối kháng với 1 loạt các quan chất. Kiểu này chỉ có hại cho mình, gây thêm thù hằn là tối kỵ trên thương trường, tuy rằng chức vị 1 số quan chức không cao, nhưng cuối cùng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tập đoàn Trương thị.

Ban đêm, Trương Nguyên Ánh bị kêu vào phòng sách, Trương Ân Thái nói bóng nói gió, cũng muốn hỏi ra nguyên nhân thật sự là gì. Thế nhưng Trương Nguyên Ánh thừa nhận mình làm, lại không chịu nói rõ nguyên nhân. Tiếp tục hỏi cũng không có kết quả gì, Trương Ân Thái đành phải giáo dục cô vài câu, cũng không quá mức làm khó cô. Nói cũng không được nhiều lắm vì có người ở bên ngoài gõ cửa,

"Vào đi!"

Trương Ân Thái dù tuổi đã cao, giọng nói vẫn trầm vang, vẫn đầy tự tin..

Trương lão thái thái đẩy cửa mà vào,

"Còn chưa nói xong a? Bánh trôi nước để lâu quá thì không thể ăn, đi ra ăn trước đi."

"Được rồi, được rồi, nói xong rồi, mau đưa cháu gái yêu quý của bà đi đi, tôi chưa ăn, cháu bà sao có thể không ăn?"

Trương Ân Thái sau khi về hưu, tính cách hòa hoãn không ít, đối với người nhà, vẻ mặt ôn hoà là chính, rất ít nghiêm mặt.

Vợ chồng Trương Trung đã trở về nước ngoài, chỉ còn hai đứa cháu gái ở nhà. Trong phòng khách, cả nhà ngồi vào chỗ của mình trên ghế salon, dì Chu đem bữa ăn khuya bánh trôi nước bưng cho Trương Ân Thái.

Hiền Thư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, một tay bưng chén bánh trôi nước, một tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh truyền hình, sau đó xoay đầu lại hướng mọi người,

"Con muốn tuyên bố một tin tức, con đang yêu."

Nghe đến đó, Trương Ân Thái cùng Trương Nguyên Ánh không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng thật ra lão thái thái ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt vui sướng.

"Thư Thư, thật chứ a?"

Hiền Thư đang nhai bánh trôi nước, gật gật đầu.

"Người đó là con nhà ai?"

"Kim Gia Ân, cô ấy đã tới nhà chúng ta, bà nội và mọi người đã gặp qua."

Trong phòng đột nhiên im lặng 1 lúc, Trương Ân Thái động tác cúi đầu tạm dừng một chút, lão thái thái tươi cười đọng lại, cứng ngắc nơi đó.

Trương Nguyên Ánh không nói một lời, múc bánh trôi đưa vào miệng, vừa nhai vừa nuốt như có điều suy nghĩ.

Nửa ngày, lão thái thái lắp bắp phải hỏi:

" Kim... Kim Gia Ân... Không phải đó là... Là cô gái vừa cao vừa gầy...Cô gái..."

"Ừ, cô ấy. Nhưng mà, con phát hiện con càng ngày càng thích cô ấy." Hiền Thư lại gật đầu, sau đó ngón trỏ chống cằm, vẻ mặt quyến rũ.

"Thư Thư a..."

"Ông không cho phép!!"

Trương Ân Thái đặt thật mạnh cái chén trong tay xuống bàn, giọng nói vô cùng uy nghiêm. Tay Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng run lên 1 chút, rồi ngừng lại.

"Trước hết, ông đừng kích động." Lão thái thái nháy mắt dì Chu để bà ấy đi lấy thuốc, sau đó chuyển hướng nhìn Hiền Thư,

"Thư Thư, cũng không thể như vậy a, chúng ta không phải ở nước ngoài, con không thể -- "

Trương Hiền Thư không hiểu biển hiện của những người xung quanh, liếc mắt một cái, nuốt bánh trôi nước trong miệng xuống,

"Con chỉ là báo tin cho mọi người biết, con không hỏi ý kiến mọi người a..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net