41. Lạc đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Ánh vừa lên xe ngồi vững vàng, Hữu Trân liền xoay người đặt 1 nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Nguyên Ánh nhắm mắt lại để tận hưởng nụ hôn, cài dây an toàn, yên tâm tựa lưng vào ghế nhắm mắt mơ màng. An cảnh quan cười tủm tỉm mở máy xe, trong nắng trưa gay gắt, vững vàng chạy về phía trước.

Không lâu sau đó, xe ngừng lại, Nguyên Ánh mở mắt phát hiện không phải Cảnh Duyệt Vinh Viên, mà là một chung cư xa lạ. Ngạc nhiên quay đầu nhìn Hữu Trân,

"Không phải nói về nhà sao?"

"Về đến nhà rồi."

Nháy mắt mấy cái, không trả lời nghi vấn.

"Không phải chỉ có chỗ của em mới là nha, nhà của tôi cũng là nhà a."

Nghe đến đó, Trương Nguyên Ánh thẳng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hữu Trân,

"Nhà Trân?"

"Đúng vậy, em chưa có đến lần nào, vào xem."

Nhìn đến dáng vẻ đột nhiên lo lắng của Trương Nguyên Ánh, Hữu Trân hơi giật mình, cười cười nói, "Nhà của tôi, không phải của ba mẹ, trong nhà không có ai."

Nguyên Ánh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, mím môi nhìn cô,

"Lần sau nói rõ ràng được không?"

"Là em hiểu sai ý, đến rồi, xuống xe đi."

Trong tiểu khu vô cùng im lặng, mặt đường xi-măng sạch sẽ ngay ngắn, có 1 vài chiếc lá vàng rơi trên đó, ông già bà lão dẫn con nít ra công viên vui chơi, tràn đầy tiếng cười khanh khách. An Hữu Trân tay đút túi quần, Nguyên Ánh cúi đầu, hai người đi cách nhau khoảng 1m, từ từ đi tới. Tuy không nói chuyện, nhưng cảm giác thật tốt.

Vào cửa, Trương Nguyên Ánh cũng không có cảm giác xa lạ đối với hoàn cảnh mới, tập trung chú ý, đánh giá cách bày trí trong nhà. Không gian cũng không lớn, chỉ đơn giản có 2 phòng, chỉ dùng 1 tông màu xanh, đồ dùng bằng gỗ, thoạt nhìn khá thoải mái. phía sau ghế sofa là 1 bức tường ảnh, trên đó hàng loạt các khung ảnh lớn nhỏ về quá trình trưởng thành của An Hữu Trân. Nguyên Ánh đứng ở đó xem từng tấm từng tấm 1, cảm xúc dạt dào.

An Hữu Trân vào bếp bưng ra 2 ly nước đặt ở trên bàn. Trương Nguyên Ánh chỉ 1 tấm hình trong đó hỏi cô:

"Trân có chị em sao?"

"Không có, con một."

"Vậy hai người kia là ai?"

Trong tấm hình, 3 đứa nhỏ nổi loạn cỡ 10 tuổi đứng cạnh nhau, 3 đứa cùng để 1 kiểu đầu nấm, há miệng cười tươi rói.

Hữu Trân đi qua đi, chỉ vào bên trái tấm hình,

"Anh họ tôi, An Hữu Đường."

Ngón tay chỉ sang người còn lại, "Em họ tôi, An Hữu Thuyền."

"Đường, Trân, Thuyền?" Trương Nguyên Ánh nhớ kỹ.

"Um, ông nội tôi đặt, hy vọng cuộc đời của chúng tồi đều là đường bằng phẳng. Thật ra đây là nhà của ông nội, sau khi mất, ông để lại cho tôi."

"Ông nội của Trân thiên vị sao? Tại sao để cho Trân?"

"Cũng không phải a! Người già mà, bình thường vẫn là thiên vị cháu trai nhiều một chút. Nhưng ông nội vẫn tin tưởng: đàn ông giỏi không tham đất ông để lại. Cho nên, đem một phần di sản phân cho tôi cùng Hữu Thuyền, để Hữu Đường tự mình làm ra."

Nguyên Ánh quay đầu nhìn, "Chẳng lẽ ông nội của Trân không hiểu, con gái tốt không mê vật chất sao?"

"Ha! Ông nội của tôi luôn cho rằng, con trai phải khổ 1 chút, trưởng thành hiểu chuyện sẽ biết phấn đấu ; còn con gái, dư dả vật chất 1 chút, sau này mới hấp dẫn."

"Vậy Trân ——hấp dẫn rồi sao?" Trong lời nói của Trương tổng có vài phần trêu chọc.

An Hữu Trân nhìn cô,

"Không có."

Trương Nguyên Ánh cười rộ lên khanh khách, ngay cả bả vai cũng run run theo. Tấm hình 3 cái đầu nấm càng làm cho cô cười lớn hơn, cười đến không có điểm ngừng. Hữu Trân nhìn thấy cô tự nhiên biểu hiện cảm xúc như vậy, 1 phần lo mà 2 phần vui, còn lại là nồng đậm tình yêu. Cũng cười rộ theo, Nguyên Ánh bị cô ôm vào lòng.

Tiếng cười ngừng lại, trên môi vẫn còn lưu lại nét cười. Trương Nguyên Ánh thả lỏng thân thể, đem sức nặng dựa vào người Hữu Trân.

"Em rất đắc ý ah?"

Tay mơn trớn lần theo mái tóc dài mềm mại, vuốt ve đến cơ thể mềm mại, thơm tho của người trong lòng, cảm nhận hơi thở lẫn nhau, cùng Trương Nguyên Ánh như hòa vào một.

"Đương nhiên."

Hai chữ nói thật nhỏ, mấy tiếng trước tổng giám đốc Trương thị còn sắc bén khắc nghiệt nhưng giờ thì nhắm mắt, rụt bả vai, như chú chim non lạc đàn, an tâm rút vào chỗ an toàn nhất.

"Mệt mỏi?"

"Um."

"Ngủ một giấc đi?"

"Được."

Ra giường màu xanh hải quân, thoảng hương thơm ấm áp quen thuộc, Trương Nguyên Ánh nằm yên giấc trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có cùng 1 hương vị ngọt ngào như đang ở nhà.

Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm. An Hữu Trân xoay người lấy đồng hồ nhìn thì ra đã hơn 5 giờ. Người bên cạnh vẫn như cũ mộng đẹp bất tỉnh, Hữu Trân vuốt ve vài cọng tóc bay tán lọa ra khỏi mặt cô, ngón cái trợt xuống hai má, cảm xúc lưu luyến không muốn dừng tay.

Người đang ngủ ngon bị quấy rầy không kiên nhẫn, đưa tay đẩy bàn tay đang quấy rầy ra, ai ngờ lại bị kẻ quấy rối chụp lấy, đưa ngón tay vào miệng cắn cắn, nhột quá kìm không được bật cười,

"Tham thịt?"

"Tham em."

Xoay người biếng nhác, Trương Nguyên Ánh thả lỏng cơ thể, nheo nheo nửa con mắt, bàn tay vuốt ve mái tóc quăn tít rối bời,

"Sắc quỷ."

Hữu Trân hơi nhướng nửa thân trên nằm đè lên người cô, cúi mặt cười cười,

"Đẹp mắt mới ăn..."

"Mấy giờ?"

"5h15."

Trương Nguyên Ánh nghe xong lại nhắm mắt lại. Hữu Trân ôm chặt người dưới thân,

"Thức dậy nha? Ăn cơm trước, sau đó đi siêu thị mua chút đồ, chỗ này của tôi đạn tận lương tuyệt."

"Siêu thị?" Nguyên Ánh giọng nói nhẹ nhàng, chán chường vài phần chưa tỉnh giấc.

"uhm, mua chút đồ ăn, còn phải mua kem đánh răng, khăn tắm và dép, cùng đi nha?"

Sau một hồi, Trương Nguyên Ánh mới hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp ứng.

Lúc này là sau giờ cơm chiều dòng người chen chút vào siêu thị. Trương Nguyên Ánh nhìn thấy cảnh tượng đông đúc này khẽ nhíu mày, thói quen thích thanh tĩnh của Trương tổng thật sự không thể nào thích nghi với hoàn cảnh đông người như vậy. Nhưng An Hữu Trân lại rất phấn khởi, lấy một chiếc xe đẩy, hòa vào dòng ngưòi đi vào bên trong. Còn không quên kéo theo Trương Nguyên Ánh, sợ lạc mất cô.

Hoàn cảnh bên trong siêu thị cũng không khá hơn, dòng người dừng lại ở các gian hàng cũng không ít nhưng không đến mức chen chút như ngoài kia. Đối với Trương Nguyên Ánh rõ ràng hơi mới lạ, cũng không biết phải chen vào như thế nào, mê mang nhìn những gian hàng san sát và nhóm người chen lấn. Một tay Hữu Trân nắm lấy cô, một tay đẩy xe,

"Nắm chặt, không cho phép đi lung tung. Tôi đi đến đâu em đi đến đó."

Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn cô, "Em không phải là con nít."

An cảnh quan không để ý tới cô, lấy ra 1 tờ giấy cúi đầu nhìn nhìn, miệng không ngừng kêu: mì ăn liền, mì ăn liền... Liền kéo xe chạy đến chỗ có mục tiêu, Trương Nguyên Ánh ở phía sau cũng phải nhanh chóng đuổi theo.

Hữu Trân đối với siêu thị này rất quen thuộc, mặc cho dòng người đông đúc, cô rất nhanh lựa chọn xong những thứ cần mua theo danh sách ghi sẵn.

Trương Nguyên Ánh bắt đầu thích ứng nơi này, giúp cô đẩy xe, để cô có thể đi chọn thực phẩm. Khi nhìn thấy những thứ không tốt cho sức khỏe, thừa dịp Hữu Trân không chú ý, trả trở về vị trí cũ.

Lần này đôi tình nhân đi siêu thị có thể xem như thuận lợi.

Khi thấy những vật cần đều đã mua đủ, Hữu Trân đưa tay lên nhìn đồng hồ,

"Không sai biệt lắm, chúng ta đi đi."

Nhiệt độ trong siêu thị tương đối cao, Nguyên Ánh nóng đến hai má ửng đỏ, áo khoác cũng được cởi ra khoác trên tay. Nhìn hơi mỏi mệt, nghe thấy Hữu Trân nói đi, liền gật gật đầu.

An Hữu Trân nheo mắt nhìn cô, hình như phát hiện ra điều gì, ánh mắt chợt lóe lên một tia gian trá. Nguyên Ánh xoay người đẩy xe đi phía trước nên không hề phát giác.

Nện bước vừa phải, không nhanh không chậm, Trương Nguyên Ánh thanh tao, thong thả, uyển chuyển bước trên nền đá hoa cương. Nhưng mà bước chân mang theo vài phần do dự. An Hữu Trân dường như vô cùng tự tại, thoải mái theo sau.

Rời khỏi khu thực phẩm, tiếp đến là khu rượu bia, sau đó chuyển qua khu dinh dưỡng, rồi đến khu ngũ cốc và rau củ, tiếp tục di chuyển, sau đó lại rời khỏi khu thực phẩm, di chuyển đến khu thực phẩm đông lạnh, rồi tiếp tục đi xuyên qua khu bán bánh ngọt, tiếp tục đến khu thức uống, rồi lại rời khỏi khu thực phẩm, tiếp theo đến...

Sau ba lần đều vòng lại vị trí ban đầu, Trương Nguyên Ánh dừng lại, nháy mắt mấy cái, theo bản năng quay đầu lại tìm người, nhìn thấy An Hữu Trân đứng ở phía sau nghẹn cười đến mức vẻ mặt vô cùng xấu xí, mặt hơi ửng hồng, biểu cảm như sắp không nhịn được nữa..

Thấy cô vẻ mặt giận dữ, nhưng lại không tìm ra được lý do chính đáng, An cảnh quan rốt cục nhịn không được, nắm tay cầm xe đẩy rất không hình tượng cười ha hả,

"Ha ha ha, em tìm không ra chỗ tính tiền phải không?"

Trương Nguyên Ánh mặt đỏ ngầu, cầm lấy quần áo trên tay, nghiến răng nghiến lợi ném vào người cô,

"Cười cái gì!?"

"Ha ha ha..."

An Hữu Trân cười đến khi những người xung quanh dừng lại nhìn tò mò, hơi thở gấp gáp, lau lau khóe mắt,

"Tôi ăn uống xong, mà em cũng không ra được, nhân tài a..."

"Còn nói?"

"Được rồi được rồi, không nói..."

Đứng thẳng người, An cảnh quan đem Nguyên Ánh đặt ở giữa xe đẩy và tay mình, cằm đặt lên vai cô,

"Như vậy thì không lạc được, đi thôi."

Đi được 1 đoạn, còn chưa tới cửa, phía trước tụ tập rất nhiều người, một giọng nam thô bạo, khàn khàn la lên, nghe không rõ ràng lắm.

Cách đám người nhìn sang, 2 tên mặc đồng phục bảo vệ bắt lấy 1 cô gái, ra sức đánh cô ấy,

"Có người ăn cắp đồ! Có người ăn cắp đồ!"

Bàn tay dừng ở trên đầu cô bé, tiếng động thật vang. Cô gái bị đánh, mặt đầy nước mắt, lại cắn môi dưới không lên tiếng. Người vây xem chỉ trỏ, không ai đứng ra ngăn lại.

Trương Nguyên Ánh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

An Hữu Trân mở áo khoác lấy thẻ ngành Cảnh quan, đẩy đám người ra đi vào.

Một tên bảo vệ nheo mắt nhìn Hữu Trân,

"Cô đang làm gì?"

Thẻ ngành sáng ngời lên, Hữu Trân cất giọng không cao, nhưng rất có uy nghiêm, "Cảnh sát. Chuyện gì?"

Nghe đến đó, tên còn lại đang nắm cô gái run run một chút, hoảng sợ nhìn cô. Thái độ tên bảo vệ vẫn hoài nghi như cũ,

"Nữ cảnh sát?"

Hữu Trân vừa trừng mắt, "Thì sao?!"

Tên bảo vệ co rụt đầu lại, không dám nhiều lời, tên bên cạnh lớn tuổi hơn 1 chút nói,

"Cảnh sát tới thật đúng lúc, cô bé này ở đây ăn cắp đồ, chúng tôi chuẩn bị đi báo cảnh sát đây!"

"Ăn cắp cái gì vậy?"

"Đồ ăn cắp cô ấy ăn rồi!"

An Hữu Trân hiểu rõ, cất thẻ ngành vô,

"Tôi đã biết, tôi dẫn cô ấy về đồn công an."

"Như vậy không được?"

Ánh mắt tên bảo vệ lại len lén nhìn, An Hữu Trân cười lạnh một tiếng,

"Um, đúng là không tốt, hay 2 người cùng đi chung. 2 người cùng cô bé ẩu đả tôi cũng nhìn thấy, có chuyện gì tới sở rồi nói."

Mặt 2 tên bảo vệ tím ngắt như trái cái tím, đúng lúc đó người quản lý siêu thị đi tới, sau khi nghe xong báo cáo, dựa vào nguyên tắc dàn xếp ổn thỏa, cho Hữu Trân dẫn người đi.

An Hữu Trân nắm tay cô bé, ánh mắt cảnh giác những chuyện không tốt xảy ra, và nháy mắt như nói gì với Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh liền hiểu được ý của cô, cúi đầu theo sau bọn họ ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net