Chương 117: Nơi này ta quen thuộc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117: Nơi này ta quen thuộc nhất

Từ Tử Hiên trước hết đi theo các nàng đến chỗ đoàn phim của Trương Ngữ Cách, giúp Trương Ngữ Cách sắp xếp thỏa đáng hết thảy rồi mới rời khỏi.

Trước khi đi Trương Ngữ Cách hỏi Từ Tử Hiên: "Trở về trễ như vậy, không có vấn đề chứ?"

"Ừ, ta đã quen đi đường núi trong đêm. Sẽ không xảy ra ngoài ý muốn." Từ Tử Hiên hành tẩu ban đêm, chẳng khác gì các nàng dạo phố ban ngày, có khi còn thoải mái hơn.

Hứa Giai Kỳ vốn định theo Từ Tử Hiên rời khỏi, nhưng mà Từ Tử Hiên khuyên nàng lưu lại, dẫu sao nàng thì có thể một mình thi triển khinh công rời khỏi, mà Hứa Giai Kỳ thì đêm hôm khuya khoắt lái xe trên đường thật sự là quá phiền toái.

"Ki tỷ ngươi ở lại đây đi. Lạc Lạc, ngươi cũng lưu lại, sáng sớm ngày mai hẵng chạy về." Trương Ngữ Cách biết Từ Tử Hiên có bản lãnh, nhưng vẫn không muốn Từ Tử Hiên mạo hiểm trở về trong đêm, tuy rằng biết nàng không ngại, nhưng mà Trương Ngữ Cách vẫn không thể không lo lắng.

Từ Tử Hiên nhìn sắc trời u tối, rất muốn thừa dịp đêm đen rời đi, ở dưới hoàn cảnh này thi triển khinh công, là một chuyện làm người ta rất hưng phấn.

Bất quá hiện tại nàng lại không được phép tùy hứng, nàng không thể để cho người quan tâm nàng luôn luôn bận lòng.

Từ Tử Hiên quay đầu đi theo Trương Ngữ Cách vào trong lều vừa được dựng, bên kia Hứa Giai Kỳ và Ngô Triết Hàm cũng yên tâm trở lại lều vải.

"Hiện tại đã trễ thế này, chúng ta ở cùng một chỗ thích hợp không?" Từ Tử Hiên nhẹ giọng hỏi, tuy rằng trông chừng nơi này đều là hộ vệ Trương gia, nhưng khó tránh khỏi trong đám người này có vài kẻ thích nói bậy.

Trương Ngữ Cách cười khẽ: "Sợ cái gì, chúng ta sớm muộn gì cũng công khai.... tới đây ngủ một chút."

"Ờ." Từ Tử Hiên nghe lời tới gần, Trương Ngữ Cách ôm lấy cánh tay Từ Tử Hiên, an ổn nằm bên cạnh.

"Quay xong bộ phim này về sau có sắp xếp gì không? Ngô Triết Hàm cùng ngươi nói gì chưa?" Từ Tử Hiên rất tò mò, thử thăm dò hỏi.

Trương Ngữ Cách lắc đầu, nàng định sau khi bộ phim này kết thúc sẽ ẩn lui một đoạn thời gian, cùng Từ Tử Hiên có một đứa con trước, có điều nhìn tình hình Từ Tử Hiên bài xích thế này, kế hoạch của nàng chỉ có thể tạm gác lại.

Trương Ngữ Cách đưa môi chạm lên trán Từ Tử Hiên, nhẹ giọng nói: "Chưa an bài gì cả, nhanh đi ngủ thôi. Ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon." Từ Tử Hiên nằm ở bên cạnh Trương Ngữ Cách, tuy rằng cảm giác rất an lòng, nhưng cũng không nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, ngược lại bắt đầu suy tính.

Nàng muốn hỏi thăm kế hoạch tương lai của Trương Ngữ Cách, cũng không phải muốn biết về sau Trương Ngữ Cách có bề bộn nhiều việc hay không, cũng không phải muốn biết lịch trình sắp xếp của Trương Ngữ Cách, nàng chỉ là thử dò xét một chút, xem Trương Ngữ Cách có còn kiên trì muốn có con hay không.

Nhưng mà thái độ Trương Ngữ Cách lại hơi có vẻ qua loa lấy lệ, làm Từ Tử Hiên rất rầu.

Biết là tiếp tục nghĩ ngợi lung tung như vậy rất khó chợp mắt, nàng dứt khoát trực tiếp tự điểm huyệt ngủ.

...

Bên trong lều cỏ cách đó không xa, Hứa Giai Kỳ nhéo lỗ tai Ngô Triết Hàm một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện lần trước ta đề cập với ngươi, ngươi cân nhắc thế nào rồi?"

"Hả? Chuyện đứa nhỏ à. Ta hiện tại không xin nghỉ được a, Trương Ngữ Cách ở chỗ này quay phim, Trương tổng kiểu gì cũng sẽ không để cho ta rời khỏi. Tối thiểu cũng phải chờ bộ phim này quay xong." Ngô Triết Hàm vừa ngáp vừa nói: "Ai ya ngươi gấp cái gì, chúng ta mới đầu ba mươi, cũng không phải bảy tám mươi. Ngủ trước đi."

Bởi vì tổ chức nghiên cứu cải thiện thuốc thang, người ở thời kỳ này, tuổi thọ phổ biến đều là một trăm hai ba chục, thậm chí còn có không ít cụ già trên dưới hai trăm. Ở thời đại này không ít người tập trung phấn đấu sự nghiệp, đến năm sáu chục tuổi mới chịu có con, tuy rằng so với những người khác coi như sinh chậm đẻ muộn, nhưng cũng là một loại tình trạng thường gặp.

Hứa Giai Kỳ nghĩ một chút cũng không nói gì nữa, đúng là... các nàng còn rất trẻ, không cần phải sớm sốt ruột con cái như vậy.

Nhưng mà ba mẹ trong nhà thúc giục không ngừng, nàng cũng rất phiền a.

"Bộ phim này quay xong, ngươi xin nghỉ ít bữa, cùng ta về nhà ở mấy ngày." Hứa Giai Kỳ lại lần nữa nắm lỗ tai nàng ra lệnh.

Ngô Triết Hàm nghe xong thoắt cái toàn thân chấn động, kinh hãi nhìn về phía Hứa Giai Kỳ: "Về nhà? Nhà ngươi?"

"Chứ còn sao nữa?"

"Aiz, được rồi. Theo ngươi trở về." Ngô Triết Hàm nhắm mắt sống chẳng còn gì lưu luyến, nàng đã có thể dự liệu được đến lúc cùng Hứa Giai Kỳ về nhà, Hứa phụ Hứa mẫu giục con thúc cháu như thế nào.

...

Về phần Phùng Tân Đoá còn ở trong thành phố, biết mình không cần theo mẹ đến đoàn phim, nàng cao hứng còn chưa kịp xoay vòng tròn, đã bị báo cho biết phải theo Đới Manh đi rèn luyện kinh nghiệm.

Đương lúc Phùng Tân Đoá sống chẳng còn gì lưu luyến, nàng bày ra bộ mặt ủy khuất nhìn Đới Manh: "Tỷ, hảo tỷ tỷ. Ta có thể không cần đi theo các ngươi hay không a, ta có thể tự mình làm việc. Có người đại diện dẫn dắt, còn có trợ lý đi theo, gia gia lại còn đưa ta hộ vệ, thật không cần lo lắng a."

"Bảo ngươi đi theo là để ngươi học tập kinh nghiệm, ngươi tưởng chúng ta muốn trợ giúp ngươi sao? Nếu thật muốn cho ngươi một bước lên mây, gia gia và ba đã sớm liên lạc đạo diễn danh tiếng, lập ra cho ngươi một loạt kế hoạch công tác rồi." Đới Manh vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời nàng.

Thấy Phùng Tân Đoá dựa ở cửa phòng ngủ, Đới Manh chỉ vali hành lý trống không nói: "Thu dọn hành lý của mình đi. Còn không ngoan ngoãn, hiện tại gọi điện thoại cho mẹ vẫn còn kịp, ngươi đi theo mẹ vào thâm sơn cùng cốc lịch luyện đi. Ở đó còn có rắn rết chuột kiến linh tinh, đến lúc đấy tối ngủ được một nửa có thể sẽ có con gì bò vào chăn, nhúc nhích qua lại trên người."

"A a a. Tỷ, ngươi đừng nói nữa. Ta cùng ngươi đi không được sao?" Phùng Tân Đoá chỉ đành thỏa hiệp.

Đới Manh cười khẽ, tiếp đó như nghĩ đến điều gì, hỏi Phùng Tân Đoá: "Phải rồi, ngươi và vị Lục tiểu thư kia, bây giờ thế nào rồi?"

"Ngươi nói Lục Đình à?" Tâm tình Phùng Tân Đoá đột nhiên trở nên mất mát, bĩu môi một cái nhỏ giọng oán hận: "Nàng bốc hơi khỏi nhân gian rồi. Ta đã lâu không gặp nàng."

"Vậy các ngươi còn liên lạc không?" Đới Manh thu thập xong hành lý, ngồi ở trên giường hơi ngước đầu nhìn Phùng Tân Đoá ở cạnh cửa.

Phùng Tân Đoá lắc đầu: "Có liên lạc, nhưng mà ta đã rất lâu chưa gặp nàng. Không biết nàng rốt cuộc đang làm gì."

"Chuyện của Cổ Võ hiển nhiên người ngoài chúng ta không thể tùy tiện biết được, ngươi trước chớ suy nghĩ quá nhiều, nhanh xếp hành lý, lát nữa ăn sáng xong liền lên đường." Phùng Tân Đoá bây giờ ở trong nhà Đới Manh, cho nên hết thảy ăn ở áo quần đi lại đều chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ ra tay, dẫu sao trải qua sự kiện năm đó về sau, không gian cá nhân của Đới Manh không còn dễ dàng chấp nhận người xa lạ tiến vào nữa.

Thời điểm Đới Manh chuẩn bị đi phòng bếp làm bữa sáng, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Mở cửa ra, thấy Mạc Hàn bưng một món ăn mới nghiên cứu đứng ở cửa.

"Chào buổi sáng, ngươi chắc còn chưa ăn điểm tâm đúng không. Cái này cho ngươi."Mạc Hàn đưa đồ tới trước mặt Đới Manh.

Đới Manh rất không được tự nhiên nhận lấy, nàng chưa kịp nói cảm ơn, hay tạm biệt hẹn gặp lại gì đó, Phùng Tân Đoá đã đột nhiên từ trong nhà chui ra, thấy được Mạc Hàn, nàng hưng phấn níu lại cổ tay đối phương, kích động đến suýt nữa khoa tay múa chân: "Oa, Mạc Hàn tỷ. Ngươi sao lại tới đây? Mau vào đi, tỷ tỷ chuẩn bị nấu bữa sáng, chắc ngươi còn chưa ăn đúng không. Lưu lại cùng nhau đi."

"..."

Nhìn muội muội đem "bạn gái cũ" hớn hở vui mừng kéo vào cửa, ý tưởng nội tâm Đới Manh phong phú cực kỳ.

Mạc Hàn ngồi trên ghế sa lon, Phùng Tân Đoá vui sướng pha cà phê cho nàng, kết quả lượn một vòng không tìm được, Mạc Hàn đứng lên nói: "Tỷ tỷ ngươi cai cà phê rồi, hiện tại đổi thành uống trà, ngươi đi ngồi một hồi, ta tự làm là được."

Phùng Tân Đoá luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, chạy đến ghế sa lon thoải mái nằm xuống, dù sao đều là người quen đều là từ người nhà, nàng cũng không cần khách khí.

Đới Manh mặt hắc tuyến nhìn hai người kia, yên lặng chui vào phòng bếp.

Mạc Hàn pha trà cho Phùng Tân Đoá xong, thấy Đới Manh đi phòng bếp, nàng vội vàng vào theo.

Đoạt lấy tạp dề trên tay Đới Manh nói: "Vết thương trên cổ tay ngươi mới vừa lành, lại sắp phải đi quay phim, bữa sáng ta làm cho."

"..."

Đới Manh cứ như vậy bị đuổi ra, cùng với muội muội không hiểu trà lại làm bộ như đang thưởng trà, trố mắt nhìn nhau.

"Tỷ, Mạc Hàn tỷ tỷ sao còn quen thuộc nơi này hơn cả ta a?" Phùng Tân Đoá hỏi thăm, thật tò mò.

Tuy nói đây là chị ruột nàng, nhưng bởi vì công việc của nàng và tỷ tỷ, hơn nữa còn có một ít nguyên nhân gia đình, nàng chẳng qua cũng chỉ nửa tháng hoặc mấy tháng tới một lần, không thông hiểu tình huống ở đây là rất bình thường.

Nhưng việc Mạc Hàn quá mức quen thuộc nơi này, thì lại có chút kỳ quái.

"Hơn mười ngày trước nàng dời đến ở cách vách nhà ta." Đới Manh từ trên tay Phùng Tân Đoá đoạt lấy trà: "Bụng rỗng uống nhiều dễ chóng mặt, đừng uống nữa."

Phùng Tân Đoá le lưỡi một cái không để ý tới tỷ tỷ nhà mình, nhảy nhót chạy đến phòng bếp, hưng phấn hỏi: "Tỷ tỷ nói ngươi dọn tới nhà hàng xóm, là thật sao?"

"Ừ, được mấy ngày rồi. Tôn Nhuế và Lạc Lạc đều đang bận rộn, ngươi cũng cả ngày theo Kiki tiền bối chạy đi đoàn phim, cho nên không có thông báo các ngươi."

Mạc Hàn ôn hòa giải thích.

Đới Manh khóe miệng co quắp, hừ lạnh nhìn về phía phòng bếp, ngày đó không biết là ai nửa đêm gọi điện thoại tới, bảo đi hỗ trợ dọn hành lý.

Còn nói ngại ngùng quấy rầy người khác, rõ ràng là thấy mình dễ bắt nạt.

Mạc Hàn vừa chiên trứng vừa hỏi khẩu vị ưa thích của Phùng Tân Đoá, tuy rằng nàng hầu như đều đã biết, nhưng mà vì để phòng ngừa Phùng Tân Đoá tiếp tục hỏi ra vấn đề kinh người, nàng vẫn thích nắm giữ đề tài trong tay mình hơn.

Lúc dùng bữa sáng, Đới Manh trước sau như một rất trầm mặc.

Không phải nàng bài xích Mạc Hàn, chỉ là nội tâm tiềm thức vẫn còn né tránh, sau khi trải qua loạt chuyện kia, nàng không biết nên làm sao tiếp xúc với Mạc Hàn.

Hoàn tất bữa sáng, Phùng Tân Đoá bị Đới Manh đuổi về phòng tiếp tục thu thập hành lý.

Mà Mạc Hàn thì lấy lý do cổ tay Đới Manh mới khỏi để vào phòng bếp dọn vệ sinh.

Đới Manh ở bên ngoài đi qua đi lại, sau đó lại đến thư phòng cầm một quyển sách không thấy rõ tựa đề, để ở trong tay lật lui lật tới.

Cuối cùng đem sách buông xuống, bước chân chậm chạp lại dị thường kiên định tiến vào phòng bếp.

Lúc này Mạc Hàn đã thu dọn phòng bếp sạch sẽ, đang chuẩn bị cùng Đới Manh chào tạm biệt rời khỏi, dẫu sao qua mấy ngày nữa nàng còn có một buổi biểu diễn, tuy rằng nhóm nhạc đã giải tán, nhưng ban tổ chức lấy lý do từ thiện, mời ba người các nàng hợp tác một lần nữa, để mang đến nhiều ấm áp hơn cho trẻ em nghèo miền núi.

Cho nên mấy ngày tiếp theo nàng sẽ bề bộn nhiều việc, hiện tại cũng chỉ là trộm chút rảnh rỗi trong lúc bận rộn tới xem người thương một hồi mà thôi.

Thấy Đới Manh chặn ở cửa, Mạc Hàn nở nụ cười hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"

"Ta..." Đới Manh hơi hé miệng, nghĩ muốn nói nhưng vừa mới mở lời, liền lại bị nghẹn trong cổ họng.

Mạc Hàn trước kia rất ít khi thấy Đới Manh không được tự nhiên xoắn xuýt như vậy, trong trí nhớ nàng, người này luôn luôn vô cùng rạng rỡ sáng sủa, thậm chí có lúc còn mang chút cảm giác lưu manh, có bao giờ tự ti khiếp đảm như hiện tại.

"Ừ?" Mạc Hàn như cũ treo nụ cười trên mặt, cho người ta cảm giác như một luồng ánh sáng mặt trời đột nhiên chiếu vào thế giới mờ tối, trân trọng sự tốt đẹp này.

Đới Manh nắm chặt hai tay một cái, nhìn Mạc Hàn, một lần nữa cố lấy dũng khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net