Chương 37: Ta đã có vợ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Ta đã có vợ rồi

Đới Thiến ở trong giới giải trí chưa bao giờ hạ nhiệt, đối với yêu cầu ký tên của fan hâm mộ, nàng hiển nhiên là quen thuộc nhất. Vậy mà hôm nay bị Từ Tử Hiên vẻ mặt đứng đắn 'xin nhờ', Đới Thiến ngược lại hiếm có ngây ngẩn.

Tôn Nhuế trừng mắt nhìn, nhìn về phía Từ Tử Hiên: "Ngươi cũng là fan của nữ thần a?"

"Cũng?" Từ Tử Hiên bắt chữ hỏi lại, Tôn Nhuế lúng túng cười một tiếng: "Kỳ thực ta cũng vậy a."

Tôn Nhuế nhìn về phía Đới Thiến, có chút ngượng ngùng nói: "Ta từ nhỏ đã thích xem ngài đóng phim, bộ phim《 Nụ cười cuối cùng 》 ta mỗi lần nhìn lại muốn khóc cả ngày, thật sự là diễn quá tốt."

Từ Tử Hiên không hiểu, Đới Thiến là ai nàng cũng không biết lắm, chỉ bất quá trong trí nhớ nguyên thân có ấn tượng rất sâu, Trương Ngữ Cách trong thời điểm phỏng vấn đã từng nói, thần tượng của nàng là Đới Thiến, bất quá thật đáng tiếc vẫn không có cơ hội được cùng tiền bối hợp tác, còn nhắc tới lần nào đó ở trên máy bay gặp Đới Thiến, nhưng bởi vì nữ thần có vẻ rất mệt mỏi, cho nên nàng cũng không tiến lên xin ký tên.

Vì vậy sau khi Từ Tử Hiên nhận ra Đới Thiến, lập tức tiến lên thỉnh cầu ký tên.

Tôn Nhuế thấy Từ Tử Hiên đang xin ký tên, nàng cũng không khách khí kéo cái áo mới mua một ngày: "Có thể cũng giúp ta ký một cái hay không."

Đới Thiến ở trong giới danh tiếng rất tốt, xuất đạo nhiều năm như vậy có rất ít vết nhơ điểm đen, bởi vì nàng tính khí tốt tính cách hảo, rất dễ dàng trộn lẫn trong giới, cho nên đối mặt yêu cầu của hai vị tiểu bối, Đới Thiến cũng không do dự, lập tức liền giúp ký tên xuống.

Viết xong, Từ Tử Hiên như cũ mang biểu tình tượng gỗ, bất quá giọng nói thêm mấy phần khẩn cầu: "Xin hỏi, ta có thể đem chữ ký này đưa cho bằng hữu không?"

Từ Tử Hiên hỏi xong, những người có mặt đều hiểu rồi, Đới Thiến gật đầu ôn hòa cười nói: "Dĩ nhiên có thể."

"Cảm ơn." Từ Tử Hiên rất quý báu cất đi chữ ký, lúc này lại nhận được một tin nhắn, là tin tức chủ tiệm gửi tới, đối phương đáp ứng yêu cầu của Từ Tử Hiên.

Từ Tử Hiên đơn giản trả lời hai câu, cất di động xong liền đến trước giường bệnh Phùng Tân Đoá hỏi tình
huống.

"Vết thương trên mặt khá hơn chút nào không?"

Phùng Tân Đoá: "Ừ, chỉ là thỉnh thoảng còn có chút đau. Bất quá không sao, các ngươi không cần lo lắng ta, điểm bệnh nhỏ này ta vẫn có thể tiếp nhận."

"Ừ. Thích nuôi thú cưng nhỏ không?"

"Thú cưng nhỏ? Có lẽ không được, ta dị ứng lông mèo lông chó." Phùng Tân Đoá liền trở nên mất mát, nàng giống như phần lớn nữ sinh, luôn luôn khát vọng có thể nuôi thú cưng nhỏ bé đáng yêu lại ấm áp, đáng tiếc chỉ có thể cầm điện thoại di động nhìn chủ nhân nhà người ta.

Từ Tử Hiên lắc đầu: "Không phải mèo mèo chó chó, là một con tiểu trùng, rất khả ái. Ngươi mỗi ngày đút nó ăn mấy lá cây, sau đó lại đút chút nước, bồi nó tán gẫu nhiều một chút giải buồn, lúc rảnh rỗi sờ sờ nó, rất nhanh sẽ lớn lên."

"Hả?!" Phùng Tân Đoá có chút sợ: "Sâu à?"

Vừa nhắc tới sâu liền có thể nghĩ đến sâu róm, hoặc là cái loại nho nhỏ lại vô cùng bẩn đó, Phùng Tân Đoá liền không nhịn được run run: "Ta, ta có thể cự tuyệt không?"

"Tại sao? Tiểu trùng rất trung thành, hơn nữa chỉ có ngươi tự mình nuôi, hiệu quả mới có thể đạt tới cao nhất." Từ Tử Hiên rất hiểu bản tính của loại cổ trùng này, độ trung thành của chúng nó là không chút hoài nghi, chỉ có Phùng Tân Đoá tự mình nuôi, cuối cùng dùng đến trên người Phùng Tân Đoá mới sẽ không dẫn tới tiểu trùng mâu thuẫn, vậy thì cảm giác đau của Phùng Tân Đoá cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

Mấy vị đang ngồi cũng không biết, trung thành của tiểu trùng mà Từ Tử Hiên nói cùng hiệu quả tốt nhất là ý gì.

"Vậy cũng tốt. Bất quá ta phải nhìn trước một chút, nếu dáng dấp quá đáng sợ, đánh chết ta cũng sẽ không nuôi." Phùng Tân Đoá yếu yếu nói lên yêu cầu, Từ Tử Hiên gật đầu đồng ý, cái thời đại này người gặp qua cổ trùng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên bọn họ không biết những tiểu gia hỏa kia đáng yêu thế nào, kỳ thực cũng không nhỏ xíu như mọi người tưởng tượng, một con mẫu cổ vẫn là lớn bằng nắm tay, so với mấy con chuột bạch mọi người nuôi càng khả ái cơ linh hơn, hơn nữa những tiểu gia hỏa kia tinh thông tính người, Thánh nữ lấy máu tươi tự thân nuôi tiểu hoa xà, chờ sau khi tiểu hoa xà lớn lên tuy rằng không thể chân chính câu thông, nhưng mà mỗi ánh mắt mỗi động tác của chủ nhân thậm chí mỗi câu nói là ý gì, tiểu hoa xà đều có thể dùng chỉ số thông minh của đứa con nít năm sáu tuổi để hiểu.

Nếu nuôi tốt hơn một chút, con cái của tiểu trùng được nuôi dưỡng vừa sinh ra đã có thể biết ý tứ chủ nhân, đây cũng là nguyên nhân tại sao có người sẽ thương yêu mẫu cổ, bởi vì nuôi một con mẫu cổ thành công, nghìn nghìn vạn vạn tử cổ cũng sẽ cùng thành công. Nhưng lại rất ít người có thể nuôi thành công một con mẫu cổ.

Đến buổi chiều, Đới Thiến nhận được điện thoại từ người đại diện, dặn dò Phùng Tân Đoá một số chuyện này mới lưu luyến không thôi rời khỏi.

Mà Đới Manh ở trong phòng bệnh phụng bồi Phùng Tân Đoá, còn thuận tiện cùng Từ Tử Hiên tán gẫu một chút chuyện phim mới.

Tôn Nhuế toàn bộ quá trình cùng Phùng Tân Đoá lên mạng xem video chơi trò chơi, đừng nhìn hai vị này ngày thường có vẻ không đáng tin cậy chút nào, chơi trò chơi phải gọi là phóng túng muốn bay lên.

Lúc Đới Manh cùng Từ Tử Hiên ngồi mặt đối mặt, cảm giác có vẻ lúng túng, Từ Tử Hiên mở miệng đánh vỡ bế tắc.

"Ta có một nghi hoặc, có chút không nghĩ ra." Từ Tử Hiên vừa nói vừa từ văn kiện bên trong di động tìm ra kịch bản Hứa Tụ gửi tới, gạch mấy lời kịch, sau đó đưa điện thoại di động tới trước mặt Đới Manh: "Ta phải diễn một nhân vật giang hồ, nhân vật chính bộ phim này là ta, nhân vật phản diện lớn nhất cũng là ta, ta diễn vai Phong Thanh ban đầu vì tìm tỷ tỷ mới bước lên con đường giang hồ, sau đó dựa vào một cây ngọc trâm nhận định danh kỹ Liễu Phượng Nhi chính là tỷ tỷ, kết quả bởi vì một cái án mạng mà bị ba đại môn phái giang hồ để mắt tới, lại bởi vì Tam hoàng tử cải trang vi hành mà cuốn vào triều đình phân tranh. Cuối cùng lại tra ra Liễu Phượng Nhi không phải tỷ tỷ, thậm chí còn là con gái của kẻ thù diệt môn nhà bọn họ, Phong Thanh tại sao không giết Liễu Phượng Nhi báo thù cho người nhà? Hơn nữa Tam hoàng tử luôn luôn lợi dụng Phong Thanh, Phong Thanh về sau tra rõ chân tướng, tại sao không giết Tam hoàng tử, thậm chí hết lần này tới lần khác để hắn rời khỏi, tuy rằng Phong Thanh nhấn mạnh là đang báo đáp ân cứu mạng, nhưng mà Phong Thanh cũng từng nhiều lần cứu Tam hoàng tử, ân tình giữa bọn họ không phải đã sớm báo đáp sao?"

Đới Manh bị một phen thoại của Từ Tử Hiên chấn kinh, tuy rằng nàng mới chỉ yêu đương một lần, trước mắt còn đang trong trạng thái chia tay, nhưng chỉ bằng mấy câu nói này nàng đã có thể biết, Phong Thanh bởi vì chữ tình mới sẽ dễ dàng tiếp tục tha thứ những người kia. Thậm chí hết lần này tới lần khác tìm đủ loại mượn cớ cùng lý do để khuyên nhủ mình, mấy lần thả Tam hoàng tử thậm chí là trong lúc nguy cấp liều chết cứu hắn, hơn nữa Phong Thanh từ nhỏ nhà tan cửa nát, ở trên người Phượng Nhi cảm nhận được ấm áp của người thân, tình cảm hiếm có này nàng làm sao có thể dứt bỏ được.

Vả lại lúc Phong Thanh mới vào giang hồ, tuy rằng được Võ lâm Minh chủ trợ giúp, nhưng cuối cùng lại phát hiện trong số những kẻ thù vì một quyển bí tịch mà diệt môn Phong gia năm đó, cũng có sự tồn tại của Võ lâm Minh chủ, về sau Phong Thanh bởi vì những người này mà từng bước một bị ép thành Hộ pháp Thần giáo, cuối cùng lại bởi vì Giáo chủ nghi ngờ quá nặng muốn trừ khử nàng, Phong Thanh không muốn chết liền tính kế giết Giáo chủ, cuối cùng trở thành Giáo chủ Thần giáo.

Nói là Thần giáo, thực ra chính là Ma giáo, chỉ bất quá mọi người trong Thần giáo không chịu cho bản thân là ma mà thôi.

"Kỳ thực những thứ này cũng không phải rất trọng yếu, ta còn có một chút không hiểu, Liễu Phượng Nhi biết cha nàng đã từng giết cả nhà Phong Thanh, tại sao Liễu Phượng Nhi còn đối tốt với Phong Thanh như vậy? Là thay cha nàng chuộc tội sao? Nhưng mà bên trong kịch bản viết, Liễu Phượng Nhi là bị cha nàng đưa đến thanh lâu xem như tai mắt để điều tra tình hình bí tịch, trong kịch bản cũng viết Liễu Phượng Nhi đối với cha nàng là thống hận, bởi vì cha nàng tin vào lời nói hoang đường của thiếp thị, không hỏi phải trái đúng sai đã nhận định mẹ nàng tư thông quản gia, một chưởng đánh chết mẹ nàng. Liễu Phượng Nhi người này rất kỳ quái, nàng nếu như trung thành hiếu thuận với phụ thân, hẳn là nên không chút do dự giết Phong Thanh cướp bí tịch, nhưng mà Liễu Phượng Nhi lại nhiều lần do dự thậm chí cuối cùng bởi vì tự mình thả chạy Phong Thanh, mà bị cha nàng đánh gãy gân tay chân gân, cuối cùng bị thương nặng chết trong địa lao.

Nhưng nếu Liễu Phượng Nhi muốn mưu nghịch cha nàng, tại sao thời điểm Phong Thanh muốn mang nàng rời khỏi, Liễu Phượng Nhi lại cự tuyệt?"

Đới Manh nghe xong những nghi hoặc và không hiểu của Từ Tử Hiên, nàng cũng ngơ ngác theo: Rốt cuộc là ta nghĩ quá đơn giản, hay là Từ Tử Hiên nghĩ quá phức tạp?

Đới Manh từ từ dẫn dắt hỏi: "Ngươi trước trả lời ta mấy vấn đề."

"Được."

"Thời điểm Phong Thanh muốn mang Liễu Phượng Nhi rời khỏi, kịch tình phát triển đến mức nào rồi?" Đới Manh hỏi.

Từ Tử Hiên bật thốt lên: "Một ngày trước khi Tam hoàng tử cùng Phong Thanh đại hôn."

Đới Manh gật đầu một cái, tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy, giữa Liễu Phượng Nhi và Phong Thanh là quan hệ như thế nào?"

"Ích lợi cùng lợi dụng, Phong Thanh muốn tìm được tỷ tỷ, cuối cùng phát hiện Liễu Phượng Nhi không phải tỷ tỷ, cho nên lạnh lùng rời khỏi. Liễu Phượng Nhi muốn thay cha nàng tìm được bí tịch võ lâm, cho nên luôn luôn quấn Phong Thanh." Từ giáo chủ nói ra phân tích của bản thân. Đới Manh lại cảm thấy có chút nhức đầu, trong mắt đứa bé này, hoàn toàn không có tình cảm tồn tại sao?

Kịch bản bên trong nhiều lần viết, lúc Phong Thanh thấy Liễu Phượng Nhi thường xuyên sẽ dâng lên một ý niệm 'Nàng nếu không phải tỷ tỷ thì tốt biết bao', đến khi Phong Thanh chính thức tra rõ Liễu Phượng Nhi thật sự không phải tỷ tỷ nàng, thì lại lạnh lùng rời khỏi, khi đó Phong Thanh còn không biết Liễu Phượng Nhi là con gái kẻ thù diệt môn Phong gia, lúc này đột nhiên rời khỏi, chẳng lẽ Từ Tử Hiên thật không thể nhìn ra thứ gì khác sao?!

"Ngươi nói cũng không sai, nhưng mà Liễu Phượng Nhi luôn luôn quấn Phong Thanh, thật sự là bởi vì bí tịch võ lâm sao? Nếu quả thật vì bí tịch võ lâm, nàng cuối cùng không cần phải mạo hiểm ngỗ nghịch phụ thân để thả chạy Phong Thanh đang toàn thân thương tích hoàn toàn không có công lực. Bởi vì chỉ cần tra hỏi một chút hoặc dùng kế dẫn dụ, không khó tra ra Phong Thanh giấu bí tịch ở nơi nào. Nhưng mà Liễu Phượng Nhi lại không làm như vậy, thậm chí cuối cùng bị cha nàng đả thương đánh tàn phế, một câu lời thoại cuối cùng là 'Phong Thanh, ta còn có một lời không nói với ngươi. Bất quá ta nghĩ cho dù ta nói, ngươi cũng không hiểu.', câu thoại này là ý gì ngươi có thể hiểu không?"

Từ Tử Hiên rất thất vọng lắc đầu: "Không biết, là biên kịch viết sai sao?"

Đối mặt thực lực ném nồi của Từ giáo chủ, Đới Manh bày tỏ thật lòng nhức đầu!

"Ta cảm thấy bộ phim này diễn xong, ngươi nhất định có thể nổi." Đới Manh nói không khoa trương chút nào, bởi vì Từ Tử Hiên nàng cùng Phong Thanh quả thực là từ một khuôn đúc ra, nói Từ Tử Hiên diễn Phong Thanh, ngược lại không bằng nói nàng đem bản thân ra diễn, Phong Thanh trong phim biết ghen biết giận thậm chí sẽ yêu Liễu Phượng Nhi, nhưng cho đến khi bộ phim kết thúc bản thân Phong Thanh đều không phát hiện được, Phong Thanh biết Liễu Phượng Nhi chết, Tam hoàng tử lợi dụng nàng lập hôn ước với nàng, sau khi biết hết thảy những thứ này Phong Thanh đi ngược lại võ lâm chính đạo, gia nhập Thần giáo mọi người phỉ nhổ, bắt đầu giai đoạn hắc hóa, Từ Tử Hiên cùng người trong phim đều nhìn ra là Phong Thanh bị buộc không biết làm sao mới đi Ma giáo trở thành Hộ pháp, nhưng mà khán giả nhìn thì là Phong Thanh không tiếp thụ nổi chuyện Liễu Phượng Nhi chết mà cam chịu sa ngã, Tam hoàng tử tồn tại lại là một tình tiết vì để thúc đẩy bộ phim phát triển.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ở thời điểm nàng nhận bộ phim này, phải do dự thời gian rất lâu, bởi vì bộ phim này ẩn giấu tình tiết bách hợp rất lớn, nàng không xác định có thể điều khiển hay không, hoặc có thể sẽ tan vỡ ngay trên phim trường.

May mà tình tiết bách hợp đều là ẩn giấu, nữ chính từ đầu đến cuối cũng không biết.

Có điều bây giờ Đới Manh càng yên tâm hơn, bởi vì người diễn nữ chính, từ đầu đến cuối cũng không biết nốt.

"Ngươi trở về cẩn thận thuộc lời kịch, dựa theo ý nghĩ trong lòng mà diễn, đừng tìm bất kỳ ai giúp ngươi phân tích nhân vật nghiên cứu nhân vật, tin tưởng ta, bộ phim này ngươi sẽ diễn rất hay." Đới Manh đúng sự thật nói.

Từ Tử Hiên như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cảm ơn, ta ghi nhớ rồi."

Tôn Nhuế ở một bên yên lặng chơi trò chơi, nghe được hai người đối thoại xong, cả người đều ở trong trạng thái sợ ngây người, ngay cả bản thân bị tên xuẩn manh kia mang đi ăn gà cũng không biết.

Tôn Nhuế yên lặng đặt điện thoại di dộng xuống, đi tới bên cạnh Từ Tử Hiên, cảm giác sâu sắc đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng: "Trời ạ, ta lần đầu tiên gặp phải người có EQ so với học tỷ ta còn thấp hơn, ngươi sẽ không độc thân cả đời chứ."

"Sẽ không. Ta đã có vợ rồi." Từ giáo chủ bất thình lình ném một quả lựu đạn, nổ cho ba người có mặt trố mắt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net