Chương 88: Giáo chủ chiến thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88: Giáo chủ chiến thắng

Trương Ngữ Cách nghe Lục Đình nói, trong lòng trở nên càng khẩn trương.

Bất quá trên đài Trịnh Húc đánh so với Từ Tử Hiên tương đối nhọc nhằn hơn, Từ Tử Hiên nhìn lôi đài bị đập ra cái hố, lại thấy Trịnh Húc không tiếp tục run rẩy cánh tay nữa.

Thực lực của Trịnh Húc tựa hồ đang dần dần trở nên mạnh hơn, Từ Tử Hiên thuận tay điểm huyệt vị của mình, phong kín toàn bộ nội lực trên người, ít nhất trong một nén nhang sẽ không giải.

Nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Trịnh Húc rốt cuộc là làm cách nào để võ công đột nhiên tăng mạnh.

"Hôm nay, ta phải đập vỡ xương ngươi!" Trịnh Húc đột nhiên phát ra một tiếng rống, chỉ thấy hắn động tác linh hoạt chạy đến bên cạnh Từ Tử Hiên, thời điểm đến sát, chìa ra quả đấm đánh về phía Từ Tử Hiên.

Từ Tử Hiên lần này không tránh, nàng cứng rắn tiếp nhận một quyền, sau đó liên tiếp lui về phía sau hai bước.

Cũng không phải nàng tránh không thoát, mà là nàng muốn biết một quyền này của Trịnh Húc uy lực bao lớn, trong lúc Từ Tử Hiên lui về phía sau mấy bước, trong mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, thực lực của Trịnh Húc so với trước đó tăng lên không chỉ trăm lần.

Một quyền này đánh xuống, may mà nàng sớm có chuẩn bị, nếu không dưới tình huống hoàn toàn không có nội lực, Từ Tử Hiên quả thực phải đau buốt một trận.

Từ Tử Hiên cố ý lui bước về phía sau, tiếp đó kịch liệt ho lên, chuỗi động tác liên tiếp này của nàng khiến Trương Ngữ Cách nhìn kinh hồn bạt vía.

Hơn nữa Từ Tử Hiên diễn xuất càng lúc càng thêm tinh xảo, Trương Ngữ Cách thậm chí không phân biệt được, nàng rốt cuộc là ngụy trang hay là thật bị đánh sắp không chịu nổi.

Từ Tử Hiên ổn định bước chân, từ từ phân tích nhất cử nhất động trong biến hóa của Trịnh Húc.

Nhìn chiêu thức của Trịnh Húc càng lúc càng nhanh, còn có sức lực Trịnh Húc đột nhiên biến lớn, trong lòng Từ Tử Hiên cảm thấy kinh ngạc, có điều vừa nghĩ tới kiếp trước có người dùng dị công đem võ công bản thân tăng lên trong thời gian ngắn, đối với thay đổi của Trịnh Húc nàng cũng chẳng có gì lạ.

Dẫu sao nàng kiếp trước, chính là bởi vì tập luyện ma công, cuối cùng mới không sống quá mười năm.

Bây giờ thấy Trịnh Húc cưỡng ép tăng lên võ công, Từ Tử Hiên ngược lại muốn biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì.

Lại cùng Trịnh Húc đối chiến thêm hai hiệp, hai mắt Trịnh Húc trở nên đỏ thẫm, mồ hôi trên trán lớn chừng hạt đậu, nhìn cái bộ dáng này của Trịnh Húc, Từ Tử Hiên đột nhiên dâng lên một chút không nhẫn tâm. Nàng nhớ lại tình cảnh kiếp trước lúc bản thân tu luyện ma công.

Nhưng mà một Giáo chủ Ma giáo có thể không nhẫn tâm được bao lâu đây. Từ Tử Hiên ngay một giây sau liền nổi lên một chút ác thú, nàng không nghĩ nhanh như vậy kết thúc trận đấu, nàng muốn nhìn một chút xem lúc Trịnh Húc dần trở nên không chịu nổi là cái dạng gì.

Lại cùng Trịnh Húc đối chiến thêm một hiệp, trên căn bản đã cắt đứt mấy cái xương sườn của Trịnh Húc, nhưng mà Trịnh Húc tựa hồ quên hết chỗ đau trên người.

Hiện tại, bên ngoài xem ra, cuộc tranh tài này Từ Tử Hiên hoàn toàn ở vào hoàn cảnh xấu.

Thậm chí có nhiều lần, chùy sắt của Trịnh Húc còn đập vào trên người nàng, Từ Tử Hiên một bên đầu gối quỳ xuống đất, cánh tay hướng lên trên tiếp nhận chùy sắt nện xuống, một tiếng rên kia để cho tất cả mọi người đều thắt lòng.

Bất quá mọi người cũng vui mừng, Trịnh Húc tựa hồ không còn bao nhiêu khí lực, nếu không một chùy này đi xuống Từ Tử Hiên không chết cũng tàn tật, làm sao có thể giống như bây giờ chỉ mang vẻ mặt đầy thống khổ đứng lên.

Đáy mắt Từ Tử Hiên đảo qua vẻ hưng phấn, tới cái thế giới này rất ít khi được đánh thống khoái như vậy, chỉ tiếc nội lực của nàng vẫn không được phát huy tác dụng.

Nhìn Trịnh Húc dần dần sắp chống đỡ không nổi, Từ Tử Hiên cuối cùng trong nháy mắt một quyền đánh bại Trịnh Húc.

Dân mạng các phương nhìn một màn này, con chuột trong tay cũng sắp cầm không được nữa. Nhìn lại một chút tiền đặt cược dự đoán của mình, tựa hồ lần này bọn họ sắp bồi tiền vào một cái hố không đáy.

Tôn Nhuế vẫn đang bật Live-stream giờ phút này đứng lên kích động chạy bốn năm vòng bên trong phòng, sau đó hướng về fan hâm mộ trên kênh Live-stream nói: "Lần này thật sự là kiếm lật trời rồi, bất quá toàn bộ tiền hôm nay ta kiếm được, đều dùng hết cho từ thiện."

Tôn Nhuế cũng không sợ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng khi còn bé đã từng sống khổ, bây giờ có tiền rồi nàng muốn dùng phương pháp của bản thân hồi báo xã hội, bất kể những người khác nói thế nào, chỉ cần nàng không quên đây là ý tưởng ban đầu của mình liền đủ rồi.

Bất quá chuyện đột nhiên phát sinh biến hóa, Trịnh Húc sau khi bị Từ Tử Hiên đánh ngã liền nằm ở trên đất, hắn bắt đầu miệng sùi bọt mép toàn thân co quắp.

Trên khán đài Khổng Hạo chậm rãi cong khóe miệng, hướng hai người nam nhân bên cạnh nháy mắt ra hiệu, hai người nam nhân kia rất nhanh rời khỏi chỗ ngồi, đến chỗ Từ Tử Hiên bên này.

Trương Ngữ Cách thấy hai người kia tới, theo bản năng liền muốn đi tới bên cạnh Từ Tử Hiên, bất quá Lục Đình bên cạnh nàng đột nhiên đưa tay ngăn cản.

"Yên tâm, nàng sẽ xử lý tốt." Lục Đình hồi tưởng lại đối thoại ở trong đình, chỉ hy vọng Từ Tử Hiên có thể thật sự giúp nàng, cũng không uổng phí nàng bây giờ giúp ngăn Trương Ngữ Cách.

Trương Ngữ Cách giãy giụa không ra, nhìn chằm chằm Lục Đình đang muốn hỏi nguyên do, Lục Đình nhỏ giọng nói: "Suỵt, nàng nói trước khi đến, ngươi từng hứa 'Ngươi sẽ tin tưởng nàng.'"

Bởi vì những lời này, Trương Ngữ Cách từ từ bình tĩnh lại.

Từ Tử Hiên nhìn hai người nam nhân leo lên lôi đài, nàng nhướn mi: "Các ngươi...?"

"Chúng ta là đội nghiên cứu quốc tế... Á..."

Hai tiếng thét, hai đại nam nhân một mét tám mấy cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống trên lôi đài.

Từ Tử Hiên đột nhiên cười lạnh: "Đám tiểu tốt các ngươi cũng dám lên đài khiêu chiến ta?! Không biết tự lượng sức mình!"

Từ Tử Hiên dĩ nhiên biết hai người này là tổ chức nghiên cứu, bất quá lại không để bọn họ nói hết lời theo kế hoạch, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ cứ nhất định muốn leo lên lôi đài đứng ở trước mặt nàng mới chịu mở miệng nói chuyện.

Dựa theo quy củ của Cổ Võ, trong thời gian thi đấu, phàm là người leo lên lôi đài đều có thể tiến hành khiêu chiến.

Từ Tử Hiên xuất thủ phù hợp với quy định của Cổ Võ thế gia, hơn nữa nàng không ra tay mới là phá hư quy củ.

Tộc trưởng Cổ Võ nhìn hai nam nhân ngã xuống trên lôi đài, phất phất tay để cho người tới xử lý.

Rất nhanh, ba đại nam nhân hôn mê bất tỉnh trên lôi đài đều bị kéo đi.

Kênh Live-stream kinh sợ một mảnh, không ít người đều nhận ra đó là thành viên tổ chức nghiên cứu, nhưng mà lời còn chưa nói hết liền bị Từ Tử Hiên đánh ngất xỉu, bọn họ không thể không nói một câu chịu phục.

Trương Ngữ Cách quay đầu nhìn Lục Đình, những thứ này sao không giống như nàng tưởng tượng?!

Sao bảo tổ chức nghiên cứu tàn bạo bất nhân lòng dạ ác độc? Từ Tử Hiên cứ thế một quyền đập một cái, đánh lui người tổ chức nghiên cứu?!

"Đừng nóng, chuyện này Cổ Võ sẽ giải quyết tốt. Việc nàng hiện tại cần phải làm là đánh xong cuộc tranh tài này, thuận thế trở thành Đại đệ tử của Cổ Võ ta." Lục Đình tựa hồ đã sớm liệu được chuyện này.

Thời điểm Trịnh Húc mang hai người kia tiến vào, bọn họ cũng đã nhận được thông báo.

Trận chiến này nếu Trịnh Húc thắng, Từ Tử Hiên liền sẽ bị người tổ chức nghiên cứu lấy đủ loại mượn cớ mang đi, dẫu sao khi đó Từ Tử Hiên đã kiệt sức không cách nào chiến đấu nữa.

Nếu trận chiến này Từ Tử Hiên thắng, bọn họ sẽ đứng ra xác nhận Từ Tử Hiên uống thuốc trước khi so tài, hơn nữa vì để tranh tài công bằng nên sẽ mang đi Từ Tử Hiên.

Tuy rằng Cổ Võ có quyền ngăn cản, nhưng chỉ cần Trịnh Húc từ trong cản trở, chuyện Từ Tử Hiên 'uống thuốc trước khi so tài' vẫn sẽ trở thành sự thực ván đã đóng thuyền.

Đến lúc đó bất kể Từ Tử Hiên rốt cuộc có uống thuốc hay không, cả Cổ Võ cũng nhất định sẽ tiếp nhận một phen điều tra kỹ, nhưng mà đáng tiếc là, bên trong tộc đúng là có không ít bại hoại thường xuyên uống thuốc, đến lúc đó danh dự của Cổ Võ sợ là phải bị hủy trên tay đám bại hoại kia.

Tộc trưởng không có biện pháp, chỉ đành mượn dùng tràng thi đấu này để không động tĩnh thanh trừ đám người kia ra ngoài. Việc Từ Tử Hiên phải làm chính là phối hợp Cổ Võ, thắng được cuộc tranh tài.

Thật đáng tiếc người tổ chức nghiên cứu đánh bàn tính rất vang, nhưng mà nàng ở trong đình đem chuyện này báo trước cho Từ Tử Hiên biết.

Mà Từ Tử Hiên cũng đơn giản thô bạo thay Cổ Võ thế gia giải quyết hai người kia, chuyện còn lại sẽ có Cổ Võ tiến hành sắp xếp.

Từ Tử Hiên ở trên đài lẳng lặng chờ đợi một nén nhang cháy hết, nàng nhìn những đệ tử Cổ Võ khác bên dưới đài, những người kia có một bộ phận muốn lên đài tỷ thí, bất quá nghĩ một chút đến biểu hiện ban nãy của Từ Tử Hiên, bọn họ lại yên lặng kiềm chế xao động trong lòng, kỹ không bằng người thì không cần đi lên tìm ngược.

Còn có một số người đến nay hai mắt vẫn còn tràn đầy không thể tin, Từ Tử Hiên lại đánh bại Trịnh Húc?! Ngoại môn đệ tử mới vừa tiến vào nội môn này?!

Thời điểm tộc trưởng tuyên bố kết thúc tranh tài, Từ Tử Hiên nhìn một cái về phía Trương Ngữ Cách trên khán đài, nhúc nhích lông mày ngoắc ngoắc mép.

Một giây sau liền là bộ dáng thể lực chống đỡ hết nổi cường chống đến khi tranh tài kết thúc.

Lúc Từ Tử Hiên ngã trên lôi đài, cả cái Cổ Võ lẫn kênh Live-stream đều phát ra tiếng kinh hô.

Duy chỉ có Trương Ngữ Cách cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn người nằm ở trên đài, nàng có chút dở khóc dở cười.

...

Phòng khách trọ của Cổ Võ, Trương Ngữ Cách nhìn căn phòng cổ hương cổ sắc, lại nhìn Từ Tử Hiên nằm trên giường. Trước khi đến Từ Tử Hiên từng nói, một khi nàng ngã xuống khả năng cần một khắc đồng hồ (15 phút) mới có thể tỉnh lại. Bất quá không cần lo lắng, nàng điểm huyệt ngủ của mình, để cho mình nhìn càng giống hôn mê hơn một chút.

Trương Ngữ Cách canh giữ ở bên cạnh Từ Tử Hiên, còn kém mấy phút nữa mới đủ một khắc đồng hồ.

Trong thời gian này Lục Đình cầm ít thức ăn tới: "Cổ Võ hiện tại đang xử lý chuyện Trịnh Húc, ngươi trước ăn chút gì đi, bác sĩ đã xem qua cho nàng, cũng không có vấn đề lớn lao gì, để nàng nghỉ ngơi một ngày cho khỏe là được."

"Ừ, cảm ơn." Trương Ngữ Cách vô cùng vui mừng vì mình là một diễn viên, nếu không cả ngày đi theo Từ Tử Hiên mà không có chút kỹ thuật diễn nào thì sớm muộn cũng có người nhìn thấu trò bịp của Từ Tử Hiên. Lục Đình lại đem trang phục đệ tử nội môn cầm tới, tỉ mỉ phân phó Trương Ngữ Cách: "Những thứ này là y trang của Đại đệ tử, nếu không ngoài dự liệu ngày mai sẽ chính thức nạp vào gia phả, bảo nàng mặc thân xiêm áo này vào."

Trương Ngữ Cách nhận lấy bộ quần áo kia, sờ lên cảm giác rất tốt, xem ra đãi ngộ của Cổ Võ đối với mỗi đệ tử khác nhau có khác biệt rất lớn.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Từ Tử Hiên từ từ mở hai mắt, thấy hoàn cảnh xa lạ nàng ngẩn người một chút, tiếp đó nghĩ tới đây là ở Cổ Võ thế gia.

"Tỉnh rồi sao? Thân thể như thế nào? Không thật sự bị thương chứ? Có khó chịu chỗ nào không?" Trương Ngữ Cách thấy Từ Tử Hiên tỉnh rồi, trong nháy mắt phát ra liên tiếp một chuỗi câu hỏi, nhưng mà Từ Tử Hiên chỉ khóe miệng mang ý cười, lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn Trương Ngữ Cách.

"Ngươi nói chuyện a." Trương Ngữ Cách đưa tay điểm điểm trán Từ Tử Hiên, hơi trách cứ trừng mắt nhìn nàng một cái.

Từ giáo chủ buồn cười, sờ mũi một cái đang chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên thấy dây chuyền Trương Ngữ Cách đeo trên cổ.

Nàng đưa tay xoa nhẹ dây chuyền, đầu ngón tay cảm giác được một trận xúc cảm lạnh như băng. Chân mày Từ Tử Hiên nhíu kịch liệt, bất quá lúc Trương Ngữ Cách sắp cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nàng kịp thời giãn ra.

"Cái này thích không?" Từ Tử Hiên nhẹ giọng hỏi.

Trương Ngữ Cách cúi đầu nhìn, đã nhìn quen châu báu nàng đối với sợi dây chuyền này không nhìn ra tốt xấu, cũng không phân được phẩm chất. Mà trên đây cũng không có dấu vết thủ công chế tạo, cho nên Trương Ngữ Cách tạm thời nghĩ đó là quà Từ Tử Hiên bị người lừa mua.

Có điều bất kể cái này có quý trọng hay không, nàng đều bày tỏ rất thích, dẫu sao đầu gỗ này rất khó được một lần đưa nàng lễ vật.

Từ giáo chủ vui vẻ cười ha ha, hướng về sợi dây chuyền kia nhỏ giọng nói: "Vật nhỏ phải ngoan ngoãn đó."

"Được rồi, nhanh ăn đồ ăn đi." Trương Ngữ Cách đem thức ăn Lục Đình mang đến đưa tới trước mặt Từ Tử Hiên: "Những thứ này là Lục tiểu thư đưa tới, còn nóng, ngươi nhanh một chút ăn đi."

Từ Tử Hiên đưa tay nhận lấy, liếc thấy dây chuyền lóe lóe trên cổ Trương Ngữ Cách, nàng nhất thời thất thủ làm thức ăn cầm trong tay toàn bộ rơi trên đất, tay chân luống cuống ngồi ở trên giường nhìn Trương Ngữ Cách: "Ta, ta không phải cố ý."

Đây là cố ý!

Trương Ngữ Cách nghĩ nàng vừa kết thúc tranh tài, rất có thể thật sự tay chân vô lực, vì vậy không suy nghĩ chuyện này quá nhiều, bảo Từ Tử Hiên mau đứng dậy, thay đổi y phục đến từ đường tiếp nhận thân phận Đại đệ tử.

Từ Tử Hiên nhìn thức ăn hắt đầy đất, cười một tiếng: "Hắc, đáng tiếc, không ăn được."

"Lục tiểu thư nói sau khi tiếp nhận thân phận Đại đệ tử chúng ta có thể đi về, chỉ cần sáng mai có thể chạy tới nạp vào gia phả liền không còn vấn đề gì nữa." Trương Ngữ Cách cũng không muốn lưu lại Cổ Võ, tuy rằng nơi này chiêu đãi vô cùng an toàn, nhưng mà luôn cảm giác như có người núp trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.

Từ Tử Hiên ngược lại rất thích Cổ Võ, chỉ tiếc nơi này cũng có không ít chuột, chờ Lục Đình từ từ quét sạch đám chuột, nàng lại tìm thời gian tới ở tạm mấy ngày.

Trương Ngữ Cách mang Từ Tử Hiên rời khỏi, tộc trưởng cử hành một ít nghi thức ở từ đường, Trương Ngữ Cách cầm thẻ thân phận đệ tử nội môn có chút sững sờ.

Từ Tử Hiên bởi vì nàng mà gia nhập Cổ Võ, nàng bởi vì Từ Tử Hiên mà tiến vào nội môn, đôi khi ông trời chính là thích bày ra đủ loại đùa giỡn.

"Được rồi, hy vọng sau này các ngươi có thể nhớ kỹ thân phận đệ tử Cổ Võ."

Tộc trưởng dặn dò Trương Ngữ Cách và Từ Tử Hiên, Từ Tử Hiên khẽ gật đầu, tiếp đó hỏi: "Nghi thức đã cử hành, ta có thể rời khỏi chưa?"

"Sáng mai tới một lần nữa. Mang ngươi đi mộ tộc Cổ Võ cúng tế tổ tiên." Tộc trưởng lại lấy ra gia phả, nói với Từ Tử Hiên: "Hơn nữa còn phải nạp vào gia phả."

Từ Tử Hiên tỏ ý đã biết, thời điểm nàng cùng Trương Ngữ Cách chuẩn bị rời khỏi Cổ Võ thế gia, đột nhiên có đệ tử xông vào, hoang mang rối loạn nói với đám người tộc trưởng: "Không hay rồi!"

"Nói chậm một chút, đừng hoảng hốt. Chuyện lớn mấy còn có thể bằng trời sập chắc." Tộc trưởng không khẩn trương chút nào, trong nhận thức của hắn, mối họa lớn của Cổ Võ vừa rồi đã được giải quyết.

Đệ tử kia đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển cũng không kịp.

Ưm ưm a a nói: "Trịnh, Trịnh sư huynh cùng hai người nam nhân kia đều không thấy nữa."

"Ta đi đuổi theo!" Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Từ Tử Hiên đã dẫn đầu chạy ra ngoài.

Lục Đình thấy vậy cũng hướng tộc trưởng nháy mắt ra dấu đi theo.

Từ khi tranh tài đến bây giờ chỉ mới hơn một giờ ngắn ngủi, Trịnh Húc là người bị thương nặng nhất định trốn không thoát, hai nam nhân khác không quen thuộc địa hình nơi này, cho dù có Trịnh Húc dẫn, bọn họ cũng đi không nhanh.

Từ Tử Hiên ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới núi, nàng không vội vàng trực tiếp xuống núi chặn đường, mà nghĩ đến có thể ở trong núi dạy dỗ ba người kia một chút. Lại thấy trên ngọn cây xa xa có mấy con chim khi thì bay lên khi thì rơi xuống, Từ Tử Hiên sáng tỏ trong lòng, thoáng thi triển khinh công chạy tới nơi đó.

Đến nơi, Từ Tử Hiên nghe động tĩnh trong bụi cỏ, nàng cũng không định trực tiếp bỏ qua, từ từ đi qua hất ra cỏ dại.

Trịnh Húc cùng hai nam nhân kia liền hiện thân trong đám cỏ dại.

"Muốn chạy?" Từ Tử Hiên hơi nâng cao âm điệu, ba người kia nghe mà lòng phát hoảng.

"Từ Tử Hiên! Ta và ngươi không thù không oán, ngươi tại sao đối ta như vậy?" Một cánh tay của Trịnh Húc trong lúc tỷ thí với Từ Tử Hiên đã bị Từ Tử Hiên chặt đứt, giờ phút này lúc hắn hướng Từ Tử Hiên nói chuyện, cánh tay kia đau đến mặt mũi co quắp.

Hai vị người tổ chức nghiên cứu, bản năng nghĩ muốn xuất ra thân phận để cảnh cáo uy hiếp Từ Tử Hiên, nhưng nhìn núi rừng trước không thôn sau không nhà, bọn họ nghĩ một chút quyết định cuối cùng chờ Trịnh Húc cùng Từ Tử Hiên nói chuyện trước.

"Không thù không oán?" Từ Tử Hiên ở trước mặt hắn ngồi xuống: "Ngươi mỗi lần nhìn thấy ta mắt đầy sát ý lại còn đánh thật hăng a, cho dù chúng ta không thù không oán, ta nhìn ngươi không vừa mắt thì đã làm sao?!"

"Ngươi!" Trịnh Húc bị tức không nói nên lời.

Từ Tử Hiên cười khẽ: "Ngươi và ta là không thù không oán, nhưng ngươi không nên cùng những người này cấu kết với nhau, là Cổ Võ nghĩ muốn phế ngươi. Ta cũng là làm vũ khí cho người khác thôi."

"Cổ Võ?!" Trịnh Húc toát ra một đống mồ hôi lạnh trên trán, cũng không biết là vết thương trên người phát đau, hay bị Từ Tử Hiên chọc tức.

Trịnh Húc lắc đầu liên tục, trong mắt tràn đầy không thể tin: "Việc này không thể nào, ta là đệ tử Cổ Võ, bọn họ không thể nào nghĩ muốn phế ta! Muốn phế cũng là phế đồ dã tạp chủng Lục Đình kia!"

Dã tạp chủng?!

Thông thường mắng chửi người sẽ không mắng ra lời như vậy, xem ra Lục Đình còn có một đoạn thân thế đầy kịch tính.

Từ Tử Hiên đáy mắt giễu cợt không che giấu chút nào: "Ta đối với nội tình Cổ Võ các ngươi cũng không có hứng thú, chỉ là Cổ Võ hứa hẹn ta, chỉ cần phế ngươi, ta chính là Đại đệ tử chính thức của Cổ Võ. Cuộc mua bán lời như vậy, ta không có đạo lý cự tuyệt a."

Trịnh Húc đứng tại chỗ không nói thêm một lời nào.

Từ Tử Hiên quét tầm mắt về phía hai người nhân viên tổ chức nghiên cứu, nàng ngược lại không quá mức uy hiếp hai người này, chỉ hời hợt hỏi: "Các ngươi và Khổng Hạo là làm sao dính vào một chỗ?"

"Khổng đại thiếu hắn, chúng ta..."

Từ Tử Hiên đột nhiên đưa tay kìm giữ cằm người nọ, lại từ trong túi tìm ra một con tiểu trùng thả vào trên mặt người kia, côn trùng từ từ theo cái miệng đang há ra của người nọ leo vào bên trong.

Trịnh Húc và một người khác bị hù sợ toàn thân phát run.

Từ Tử Hiên chờ côn trùng bò vào thân thể người kia xong, nàng mới buông tay ra để cho người nọ tự mình lăn lộn trên mặt đất.

Từ Tử Hiên vỗ tay một cái, ngay sau đó nhìn về phía một vị thành viên tổ chức nghiên cứu khác: "Ta biết, để cho các ngươi tử tế nói, các ngươi chắc chắn sẽ không thành thật khai báo. Chỉ cần trước giết gà dọa khỉ."

"Ta, ta ta..."

"Đừng nóng, từ từ nói. Ngàn vạn lần chớ để sót thứ gì trọng yếu, nếu không..." Từ Tử Hiên cười lạnh vỗ tay một cái, người trên đất đột nhiên kêu rên lên.

"Ở trong thân thể hắn chính là cổ trùng, mẫu cổ ở trên người ta, nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng phải xảy ra chuyện cùng với ta. Đúng rồi, ngươi ngày thường tốt nhất giữ một khoảng cách với hắn, cẩn thận trùng con bò vào trong thịt ngươi, ở trong thân thể ngươi cắm rễ sinh sôi."

Chờ ba người thất kinh toàn thân run rẩy, Từ Tử Hiên mới tâm tình rất tốt đứng lên, mắt nhìn xuống ba người trên đất: "Chuyện này có quan hệ với Khổng Hạo sao?"

"Có, có có có! Hắn bỏ vốn cung cấp cho chúng ta thiết bị nghiên cứu tân tiến nhất, vốn dĩ ngươi là người Cổ Võ, chúng ta không tính đến tìm ngươi, nhưng mà Khổng Hạo nói ngươi hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net