Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay là sinh nhật nàng, là sinh nhật ba mươi tuổi, nhưng nàng nơi nào cũng không đi, chỉ ở nhà chăm sóc mình, trong lòng Thái Anh có băn khoăn, bằng hữu của nàng hẳn là đều đang chờ đi?

Một buổi trưa, sau khi thấy Lệ Sa nhận mười mấy cuộc điện thoại, Thái Anh không nhịn được nói với nàng rằng, "Chị vẫn là đi đi, đừng để cho bọn họ chờ lâu."

Dù sao cũng là sinh nhật ba mươi tuổi.

"Tay em không có chuyện gì, chị không cần phải để ý đến em."

Lệ Sa ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay khoác lên vai nàng, lòng bàn tay ở trên bả vai của nàng xoa xoa, ánh mắt sắc bén giống như đã sớm nhìn thấu tâm lý của nàng, lúc này trong miệng nói là không cần lo cho nàng, nhưng lát nữa lúc chỉ còn lại một mình lại lén lút giận dỗi, "Sinh nhật tôi, em không cùng tôi vui vẻ thì thôi đi, còn đem tôi đuổi ra ngoài?"

"Nhưng..."

"Hay là em với tôi cùng đi, có được hay không?"

Thái Anh muốn nói tay mình không tiện lắm, đột nhiên phát hiện nói như vậy vừa vặn lại rơi vào cái tròng của Lệ Sa, mặc kệ như thế nào, đều nói không lại Lạp tổng.

Lệ Sa đương nhiên đoán được Thái Anh sẽ không cùng cô đi, cô cầm lấy điện thoại, ngay ở trước mặt Thái Anh tắt máy, vẫn tiếp tục ôm vai của Thái Anh, đưa mặt đến trước mặt Thái Anh, ôn nhu cười nói, "Ngày hôm nay tôi là của một mình em."

Bởi vì câu nói này, Thái Anh lại bị nàng vẩy tới tâm thần dập dờn, không nhịn được nghiêng người ngậm lấy môi nàng lại hôn lên. Từng có lần thứ nhất, Thái Anh liền không khắc chế được chính mình kích động, một buổi trưa hôn qua nàng hai, ba lần, nhưng chỉ cần nàng tới gần, liền nghĩ cùng với nàng dây dưa một chút.

Thái Anh bị nàng ôm vai, nghiêng thân thể nhiệt liệt hôn môi nàng, so với làm bất cứ chuyện gì đều muốn chăm chỉ hơn... Lệ Sa không chỉ có ý muốn sở hữu mạnh mẽ, mà còn sở hữu ý muốn thỏa mãn chính mình, đặc biệt là am hiểu câu từ bản thân đối với nàng có ý muốn sở hữu.

Lệ Sa cảm thấy ý muốn sở hữu không phải là việc xấu, ngược lại, cô cảm thấy ý muốn sở hữu của Thái Anh đối với cô còn mạnh hơn một chút, cô thích Thái Anh chủ động, nhưng lúc Thái Anh ở chung cùng cô một mực luôn yêu thích bị động, nếu như không nói một câu thôi thúc Thái Anh, sợ là chờ không nổi đến ngày Phác tiểu thư chủ động.

Trong lòng Thái Anh có mụn nhọt, Lệ Sa vẫn luôn cảm thấy như vậy, lúc Thái Anh ở cùng với cô giống như đang lo lắng cái gì đó. Có thể khó tránh khỏi có điểm lo lắng, các cô đều là nữ nhân, lại vừa mới cùng một chỗ, Lệ Sa hôn nàng càng thêm ôn nhu, hôn môi như vậy, khiến người ta vừa thoải mái lại vừa an tâm.

Lại trông trước trông sau, Thái Anh cũng bị Lệ Sa hôn "Hòa tan".

"Cái gì em cũng không có chuẩn bị cho chị." Thái Anh tự ti, ngoại trừ yêu thích, cô không biết chính mình có thể cho Lệ Sa được cái gì.

Lệ Sa ôn nhu hôn hôn gò má nàng, "Người đều là của tôi rồi, còn chuẩn bị cái gì nữa."

"Sinh nhật vui vẻ." Thái Anh tựa ở trên vai nàng, một mặt hạnh phúc tươi cười, điều bình đẳng duy nhất giữa các cô, khả năng chính là yêu thích lẫn nhau.

Thái Anh chưa từng được người khác sủng qua như vậy, tuy rằng Lệ Sa có lúc có vẻ "Bá đạo vô lý", nhưng cũng chỉ là đối phó với tật nói một đằng làm một nẻo của mình mà thôi. Phần lớn thời gian, cái gì Lệ Sa cũng theo cô, cái gì cũng chăm sóc cảm nhận của cô...

Tuy bảo hôm nay là sinh nhật của Lệ Sa, nhưng cơm tối lại là Lệ Sa từng miếng từng miếng đút cho cô ăn, Thái Anh nghĩ khả năng đây là một lần sinh nhật "Lao tâm lao lực" nhất mà Lạp tổng từng trải qua đi.

Sau buổi cơm tối, Thái Anh vẫn đặt bánh gato, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ăn sinh nhật lần nào, nhưng nghĩ đến Lệ Sa hẳn là rất chú trọng sinh nhật đi?


Ai làm cha mẹ cũng đều quan tâm đến sinh nhật của con cái, đương nhiên, Thái Anh biết mình là một trường hợp đặc biệt.

Nguyên lai hai người cùng trải qua sinh nhật, so với một đám người còn ấm áp hơn nhiều, bánh gato không lớn, rất vừa vặn. Lệ Sa muốn uống chút rượu, Thái Anh sống chết không chịu, cuối cùng đem sữa bò rót vào ly, cực kỳ khỏe mạnh.

Sân thượng của khu nhà ở rất rộng rãi, bày một cái bàn vuông, ghế tựa dài, tầm nhìn ở lầu ba mươi sáu thoáng đãng, cảnh thành thị về đêm rất đẹp, hai người ngồi ở trên ghế dài, gió thổi ấm áp, so với ở trong phòng có điều hòa còn thích hơn.

Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Thái Anh khó tránh khỏi xúc động, các cô cùng một chỗ thích hợp sao? Thái Anh chỉ yên lặng nghĩ ở trong lòng, không hỏi ra miệng, ngày hôm nay là sinh nhật nàng, chỉ muốn cùng nàng thật vui vẻ.

Có điều vừa ngẩng đầu, mặc kệ ở đâu, sao trên trời vĩnh viễn vẫn như thế, vẫn xinh đẹp như vậy.

"Thích xem sao đêm như vậy?"

"Xem sao đêm liền không khóc..." Thái Anh theo bản năng đáp, lúc ngẩng đầu nước mắt có thể chảy ngược trở về, cho nên muốn khóc liền ngẩng đầu nhìn sao đêm, chiêu này đặc biệt hữu hiệu.

"Thời điểm muốn khóc đừng tiếp tục nhẫn nhịn..." Lệ Sa nhớ tới bộ dạng nhiều lần nhịn xuống không khóc của nàng, dáng dấp kia, so với khóc rống còn khiến người ta lo lắng hơn, hay là còn phải mất một đoạn thời gian rất dài nữa, nàng mới có thể hảo hảo hiểu rõ Thái Anh, "Có tôi bên cạnh em."

Hứa hẹn lúc nào cũng là thứ mờ mịt lại dễ dàng giúp người khác vui vẻ, Thái Anh không dám đảm đương thật, nhưng lúc này là thật sự vui vẻ.

"Há miệng ra." Lệ Sa cười đút bánh gato cho Thái Anh, nàng thích nhìn Thái Anh ăn đồ ăn, thích đùa dai nhét cho nàng một ngụm lớn, sau đó nhìn nàng phúng phính hai má, giống như chuột hamster.

"Sinh nhật chị hay là sinh nhật em?"

Lệ Sa cười, "Em muốn tôi vui vẻ, đem những thứ này ăn hết, tôi liền vui vẻ."

Thái Anh liền ăn một nửa, sau đó ăn miếng trả miếng, học theo ngữ khí của Lệ Sa, nói với nàng, "Em ăn không vô, chị ăn giúp em."

"Tôi không thích ăn đồ ngọt." Lệ Sa muốn đem một nửa còn lại tiếp tục đút vào miệng nàng.

"Lạp Lệ Sa, chị ghét bỏ em đúng không?" Thái Anh né tránh, nghiêm mặt nói.

"Ghét bỏ em cái gì?" Lệ Sa nhìn biểu tình trên mặt nàng, cảm thấy đáng yêu.

"Ghét bỏ đồ ăn còn dư lại..." Thái Anh không phục, đồ ăn còn dư lại của Lạp tổng, có cái nào mà cô không ngoan ngoãn ăn sạch sẽ.

"Ừm, là ghét bỏ em." Lệ Sa còn đăm chiêu gật gù, cố ý đi trêu chọc nàng, "Nghe lời, mau ăn."

"..." Thái Anh há miệng đem nửa cái bánh gato còn lại ngậm vào, sau đó liền nhìn Lệ Sa thả cái muỗng xuống, sau đó đưa tay nâng mặt của cô lên, hôn lên bờ môi còn dính bơ của cô.

"Ừm..." Lệ Sa lúc nào cũng không nói một lời liền hôn cô, cả ngày hôm nay, nhịp tim của Thái Anh liền chưa một lần ở tần suất bình thường.

Lệ Sa híp mắt, khóe miệng mang theo ý cười, một bên vừa hôn nàng vừa ăn, mãi đến khi toàn bộ bơ trong miệng hoàn toàn tan đi, các cô môi lưỡi còn quấn cùng một chỗ, vừa ngọt lại vừa chán.

Nàng như vậy, Thái Anh đều bị nàng hôn đến đỏ mặt, thật là thật thích...

--------------------------------------------------------

"Hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi được..." Dữ Lộ không nói gì, vốn là muốn cẩn thận chúc mừng sinh nhật cho Lệ Sa, lại bị chị cô thả bồ câu, buổi chiều chị cô chỉ gọi một cuộc điện thoại nói không đi được, sau đó giống như bốc hơi.

"Dữ Lộ, mình thật khó chịu..."

Buổi chiều lúc Dữ Lộ nhận được điện thoại của Nhan Âm, từ âm thanh liền có thể nghe được, nàng khóc đến tan vỡ. Buổi sáng rõ ràng nàng đi qua chỗ Lệ Sa tặng quà, lúc đó Dữ Lộ còn hỏi tình hình của nàng, nàng còn không có gì, chỉ là ngữ khí có chút hạ thấp, Dữ Lộ cũng không nghĩ nhiều, dù sao Nhan Âm cũng không phải mới một hai lần bị chị cô dội nước lã, nào có biết hiện tại Nhan Âm đột nhiên khóc thành như vậy.

"Hiện tại cậu ở đâu?!"

Lúc Dữ Lộ nhìn thấy Nhan Âm, nàng đang ngồi ở góc tường, hai mắt sưng đến lợi hại, vẫn còn tiếp tục khóc lóc, trên đất vứt đầy khăn giấy.

"Tiểu Âm..."

"Dữ Lộ..." Vừa nhìn thấy Dữ Lộ, Nhan Âm liền đi lên trước ôm lấy nàng, khóc không thành tiếng, "Mình làm sao bây giờ..."

Thứ đầu tiên Dữ Lộ nghĩ đến, chính là Nhan Âm thổ lộ cùng Lệ Sa, bị từ chối, kỳ thực chuyện tình cảm thật không thể cưỡng cầu, một mực Nhan Âm lại cố chấp như thế. Dữ Lộ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi, "Tiểu Âm, hay là coi như xong đi... chị mình nói rồi chị mình không thể thích con gái..."

Dữ Lộ vừa vặn nói một câu không thể an ủi nhất.

Hiện tại tiếp tục nghe thấy câu nói này, Nhan Âm cảm thấy quả thực là thiên đại trào phúng, cô đẩy Dữ Lộ ra, khóc đến càng không thể kềm chế được, "... Chị ấy thích con gái... Chị ấy có bạn gái!"

Hình ảnh buổi sáng, Nhan Âm nghĩ một lần liền đau lòng hơn một lần.

"Hả?!" Dữ Lộ há hốc mồm, trong lòng cô, cho dù nữ nhân trên toàn thế giới cong hết, Lạp Lệ Sa cũng sẽ không cong, chị cô... thích con gái?!!!


Cái này không thể nào, Dữ Lộ vẫn là không tin, hai ngày trước hỏi Lệ Sa, chị ấy còn thành thành thật thật nói, không nhận được cảm tình giữa nữ nhân cùng nữ nhân.

"Không thể! Tuyệt đối không thể!"

"Mình đều nhìn thấy bạn gái chị ấy!"

"Cái kia... Chị mình lừa cậu, cậu tin tưởng mình, chị ấy nhất định là lừa cậu."

Nhan Âm nói đến cơ hồ tuyệt vọng, "Lần này là thật... Cậu thấy qua Lệ Sa để người khác qua đêm ở chỗ chị ấy chưa? Cô gái kia... Ở nhà chị ấy qua đêm..."

Vừa nói như vậy, Dữ Lộ có chút hoài nghi, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, cô lấy điện thoại ra tiếp tục gọi điện thoại cho Lệ Sa, vẫn là không người nghe máy.

"... Đừng gọi... Chị ấy cùng bạn gái một chỗ..." Nhan Âm hít mũi, cười đến chật vật.

"Xảy ra chuyện gì! Mình phải đến tìm chị mình!" Dữ Lộ nhất thời tức giận xông lên đầu, bạo tính khí muốn lên đến rồi.

Nhan Âm nhìn cô muốn kích động, gắt gao lôi tay cô lại, "Cậu đừng đi!"

" Chị mình phải có lời giải thích..."

"Không cần đi!" Nhan Âm đứng lên, che ở trước mặt Dữ Lộ, "Cậu đi tới... Chị ấy sẽ càng chán ghét mình..."

"Chị mình vốn là không thích cậu! Cậu còn sợ chị ấy chán ghét!" Dữ Lộ một lòng muốn làm rõ trắng đen, đột nhiên không có đầu óc mà nói một câu như vậy, vừa vặn lại chọc vào chỗ đau của Nhan Âm, "Tiểu Âm, mình sai rồi, mình không phải ý đó..."

"Mình biết... Dữ Lộ, mình nghĩ thông suốt rồi." Nhan Âm nhìn như lạnh nhạt nói, chỉ là vẫn rơi lệ không ngừng, "... Cậu nói đúng, chị ấy vốn là không thích mình, mình chính là bị coi thường, mình chính là mong muốn đơn phương..."

"Thiên hạ còn rất nhiều cô gái tốt nhiều, cậu đừng như vậy..." Lạp nhị tiểu thư đổi đối tượng như thay quần áo, thực sự lý giải không được chấp nhất của Nhan Âm.

Ba ngày qua đi, cánh tay của Thái Anh đã có thể hoạt động cơ bản. Ngoại trừ cuối tuần ở cùng với chính mình, Lệ Sa mỗi ngày đi làm đều là đi sớm về trễ, cơm đều là dì Tôn đưa tới.

Ở ba ngày nay, Phác tiểu thư nhanh nhẹn ăn mập lên ba cân.

Lệ Sa nói cô quá gầy, mỗi ngày đều muốn giám sát thể trọng của cô, nếu như không có lót thêm được một chút thịt nào, tan tầm trở về mặc kệ có bao nhiêu mệt mỏi, Lạp tổng đều muốn đích thân mình đút cô, lại ăn thêm một bữa...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net