Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghĩ cho cô ấy một niềm vui bất ngờ..." Lúc cùng Hề Vân nói đến Lệ Sa, Thái Anh cũng không hoàn toàn nói hết, cô không biết Hề Vân chính là mẹ của Lệ Sa, Hề Vân cũng không biết trong miệng cô nói tới chính là con gái của chính mình.

"Có lúc rất có áp lực..." Thái Anh cười yếu ớt, từ tốn nói, bỏ qua một bên các cô đều là phụ nữ không nói, sự chênh lệch giữa cô cùng Lệ Sa thực sự là quá lớn, luôn có cảm giác Lệ Sa cho cô rất nhiều, mà cô có thể cho Lệ Sa lại rất ít. Có lẽ là ý thức được chính mình nói quá nhiều, Thái Anh lại xin lỗi cười cười, "Thật xấu hổ, để ngài nghe tôi dông dài."

"Nào có, ngược lại thật ra tôi thích cùng người trẻ tuổi giao lưu, con gái của tôi bình thường cũng không quá thích nói chuyện với tôi." Hề Vân có chút tiếc nuối nói, Lệ Sa là quá bận, Dữ Lộ là đơn thuần nghịch ngợm, có thể không trở về nhà liền không trở về nhà, Hề Vân cũng hết cách, "Có áp lực cũng rất bình thường, yêu thích lẫn nhau còn có thể cùng đi tới, là một chuyện rất may mắn."

"Đúng vậy." Nhưng Thái Anh không biết tương lai các cô có thể vẫn còn cùng một chỗ hay không, bởi vì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện thực, hiện thực lúc nào cũng tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng, Thái Anh vuốt nhẫn trên tay, "Chúng tôi rất tùy hứng liền ở cùng nhau, hầu như không có cân nhắc qua hiện thực, kỳ thực trong lòng tôi vẫn luôn không chắc chắn, dù sao chúng tôi chênh lệch quá lớn..."

"Chênh lệch?"

"Khắp mọi mặt đều như vậy, cô ấy quá ưu tú." Ngày hôm nay Thái Anh nói, không phải ít như thường ngày, khả năng là bởi vì cùng Hề Vân là bèo nước gặp nhau, cô mới đồng ý nói những chuyện này, cô cùng Lệ Sa đều chưa từng nói qua những tâm sự này, cô không muốn làm cho Lệ Sa cảm thấy cô do dự không quyết định, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ những điều này, hai người cùng một chỗ, sao có thể hoàn toàn không cân nhắc đến tương lai đây?

"Cũng không thể nói như vậy." Hôm nay Hề Vân rảnh rỗi, liền cùng Thái Anh hàn huyên nhiều một chút, cùng một tiểu cô nương hai mươi mấy tán gẫu đến hợp ý như vậy, cũng là duyên phận, "Tôi và chồng tôi cùng một chỗ cũng gần bốn mươi năm, lúc cùng một chỗ tôi mới vừa hai mươi tuổi, ông ấy lớn hơn so với tôi ròng rã mười hai tuổi, khi đó tôi vẫn là một học sinh nghèo, nhà ông ấy gia nghiệp rất lớn, công ty của chính mình cũng kinh doanh đến thuận lợi vui vẻ..."

Ngài cự nhiên đều sắp sáu mươi tuổi? Nhưng lại có vẻ trẻ tuổi như thế, Thái Anh còn tưởng rằng chỉ mới khoảng chừng năm mươi tuổi, ăn nói hào phóng, khi còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Thái Anh lẳng lặng nghe giảng, giống như đang nghe trưởng bối đến truyền thụ kinh nghiệm cho cô vậy.

Hề Vân đã thật lâu không cùng người khác nói tới chuyện khi còn trẻ của mình, hôm nay nói đến, còn rất hoài niệm, "Lúc đó, ngoại trừ tự chúng tôi cảm thấy chúng tôi cùng một chỗ rất thích hợp ra, không có ai xem trọng chúng tôi, nói ra cũng không sợ cô chê cười, khi đó mọi người đều cho rằng tôi là được bao dưỡng, nghe mãi cũng thành quen. Trong lòng tôi cũng không chắc chắn, cảm thấy không có tương lai đi, dù sao chênh lệch quá lớn, nhưng sau đó chúng tôi vẫn kết hôn, cũng có con, thoáng một cái chính là mấy chục năm."

Bao dưỡng? Tình huống này rất giống cô cùng Lệ Sa, nghe được cuối cùng bọn họ kết hôn, có con, Thái Anh tràn đầy ước ao, "Thật tốt."

"Vì lẽ đó chênh lệch không phải trọng yếu nhất, quan trọng nhất chính là tình cảm của hai người có thể chống lại thử thách hay không." Hề Vân vỗ vỗ vai Thái Anh, "Thay cái góc độ nghĩ, cùng người ưu tú cùng một chỗ, cô sẽ trở nên càng ưu tú, hảo hảo nỗ lực, đừng làm cho bạn gái cô thất vọng."

Lời nói này, giống như là "Thể hồ quán đỉnh", Thái Anh càng ngày càng khâm phục Hề Vân, loại tâm tình này không phải người bình thường có thể có, phần lớn người ta sẽ chỉ nghĩ tới không xứng, thay cái góc độ nghĩ, liền rộng rãi sáng sủa, "Cảm ơn ngài."

(Thể hồ quán đỉnh: nôm na là tưới nước lên đầu, ý chỉ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể bỏ đi phiền não)

"Mọi việc cũng không cần nghĩ bi quan, tôi đi trước."

Thái Anh đứng dậy đưa ngài, thật hy vọng mình có thể hào hiệp được giống như Hề giáo sư như thế.

--------------------------------------------------------

Buổi tối 12 giờ, bên ngoài quán bar, gió đêm lạnh lẽo, mùa đông năm nay so với năm rồi lạnh hơn rất nhiều. Dữ Lộ đưa tay cắm ở trong túi áo bông, rụt cổ lại ở trên mặt đất giậm chân, nhiệt độ ép thẳng tới dưới 0 độ C, Phương Nam ướt lạnh, gió thổi giống như đao băng.


Lâm Vi mới từ quán bar đi ra, không khỏi quấn lấy áo khoác ở trên người, buổi tối gió nổi lên, lạnh đến thấu xương.

"Chị Vi, như thế trùng hợp vậy ~~~" vừa nhìn thấy Lâm Vi từ quán bar đi ra, Dữ Lộ liền giẫm tuyết chạy từng bước nhỏ vội vàng tiến lên, hết sức chế tạo thành một hồi ngẫu nhiên gặp gỡ.

Lâm Vi nhìn thấy Dữ Lộ thì ngẩn người, bởi vì nàng mặc rất dày nặng, chạy tới như vậy lại giống như đứa ngốc, có vẻ vừa ngốc lại vừa đáng thương, khuôn mặt nhỏ cũng bị gió thổi đến ửng hồng, "Sao cô lại ở đây?"

"Tôi vừa cùng bằng hữu ở chỗ này chơi, chị lại đi gặp khách hàng sao?" Dữ Lộ thấy trang dung tinh xảo trên mặt nàng, bên trong làm một bộ váy ngắn, ăn mặc đơn bạc như thế, bây giờ chính là đại mùa đông âm mấy độ C.

"Ừm, cô về sớm một chút đi."

Đêm đó qua đi, Dữ Lộ cảm thấy Lâm Vi có chút cố ý trốn tránh chính mình, hẹn như thế nào cũng nói không có thời gian, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Sau đó, Dữ Lộ liền thường xuyên đến cái quán bar này chờ Lâm Vi, cô biết Lâm Vi cũng thường tới bên này, khả năng mọi người có một loại gọi là "Tâm lý bị coi thường", Dữ Lộ chính là như vậy, Lâm Vi càng không muốn gặp cô, trong lòng cô liền càng nhớ Lâm Vi.

Dữ Lộ cười hì hì tiến lên, kéo tay của Lâm Vi ủ ở trong lòng bàn tay của chính mình, vừa rồi cô vẫn luôn để tay ở trong túi, hiện tại rất ấm, "Như vậy có thoải mái hơn không?

Hai người đứng trên đường phố vào đêm khuya, giống như các cô đang hẹn hò vậy, Dữ Lộ sưởi ấm tay cho nàng, ngẩng đầu hướng nàng cười khúc khích, Lâm Vi trong lòng nóng lên, trong lúc nhất thời suýt chút nữa lại không phân rõ hiện thực.

Chờ tay của Lâm Vi ấm lên một chút, Dữ Lộ vẫn như lúc trước, giang cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Vi, chỉ có điều trước khi ôm nàng còn có chút do dự, sợ sau khi ôm nàng sẽ bị đẩy ra.

Lâm Vi được nàng ôm, tim đập không khỏi nhanh thêm mấy phần, thời gian quay chụp đã kết thúc từ lâu, nhưng giữa các cô vẫn còn tiếp tục dây dưa không rõ, Lâm Vi đã sớm ý thức được vấn đề này, "Cô làm gì?"

"Chị mặc ít như thế không lạnh sao, tôi sưởi ấm cho chị." Dữ Lộ ôm nàng, giống như lại tìm được cảm giác trước đây.

Lát sau, Lâm Vi vẫn đẩy nàng ra, đồng thời nhắc nhở nàng, "Hiện tại không phải đang quay chụp."

"Tôi biết..." Ôm Lâm Vi, Dữ Lộ vẫn không thể quên được buổi tối hôm đó, đêm đó các cô nằm trên ghế sô pha... Giữa các cô rõ ràng là có cảm giác, Dữ Lộ không tin Lâm Vi là uống nhiều, tửu lượng của Lâm Vi cô rất rõ ràng, giống như cái động không đáy. Lại nói, đều nói say rượu thổ chân ngôn, buổi tối ngày hôm ấy Lâm Vi đem cô đặt ở trên ghế sô pha hôn, chẳng lẽ đó không phải là chứng minh tốt nhất sao?

"Không có chuyện gì khác, tôi đi đây."

Dữ Lộ lôi kéo tay Lâm Vi, không nỡ buông ra, "Bên ngoài lạnh, tôi mời chị đi uống trà sữa."

"Ngày hôm nay tôi không có thời gian."

"Một trăm một phút, có được hay không?"

Ở trong mắt Lâm Vi, hành vi của Dữ Lộ tương đương ấu trĩ, nếu như Dữ Lộ đối với cô có ý tứ ở phương diện kia, là muốn đuổi theo cô, này vừa vặn là phương thức theo đuổi mà Lâm Vi ghét nhất, Lâm Vi cũng không cùng Dữ Lộ dây dưa nữa, cô biết Lạp nhị tiểu thư chỉ là nhất thời hưng khởi, chờ hứng thú qua liền không còn gì cả, "Nhị tiểu thư, ngày hôm nay không có thời gian nói đùa với cô."

"Tôi không có nói đùa!" Dữ Lộ gấp đến độ muốn giậm chân, thấy Lâm Vi vẫn muốn đi, Dữ Lộ rốt cuộc không nhịn được ngả bài, lớn tiếng hô, "Lâm Vi! Chị không thấy được tôi yêu thích chị sao?!"

Lạp nhị tiểu thư lần đầu tiên biểu lộ, liền như vậy nói ra.

Câu nói này, Dữ Lộ đã sớm muốn nói, dựa theo tính cách của Lạp nhị tiểu thư, trong lòng đang suy nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, rất khó đem lời cất giấu, lần này cô thật sự đã nhịn thật lâu.

Lâm Vi túm lấy tóc, không nói gì, trên mặt chỉ còn dư lại cười, chỉ có điều là mang theo ý vị trào phúng. Luôn miệng nói yêu thích, Lạp nhị tiểu thư có biết cái gì gọi là thích không? Lâm Vi cảm thấy nàng không biết, nếu như nàng biết thì sẽ không đổi đối tượng như thay quần áo như thế, cảm tình là dùng để quý trọng, không phải để tiêu xài.

Lâm Vi cười làm Dữ Lộ không chắc chắn, ý nghĩ của các cô trước sau không ở cùng một mức độ. Dữ Lộ tin chắc Lâm Vi đối với cô là có cảm giác, nói chuyện có thể lừa người, nhưng hôn thì có thể lừa người sao, hiện tại các cô đều là độc thân, tại sao không thử cùng một chỗ? Các cô cùng một chỗ thì rất vui vẻ, còn rất xứng đôi, "Tôi thật sự yêu thích chị..."

"Nhưng tôi không thích cô." Lâm Vi ngữ khí chắc chắn mười phần, cô không cảm thấy giữa các cô có thể sử dụng "Yêu thích" để hình dung, chỉ có điều là có ảo giác mấy ngày tốt đẹp mà thôi.

"Chị nói dối, chị dám nói chị đối với tôi không có cảm giác sao?" So với cảm giác thất bại ở lần đầu tiên biểu lộ thất bại, Dữ Lộ càng để ý chính là, Lâm Vi cự nhiên có thể thẳng thắn từ chối cô như thế.

Lâm Vi im lặng một hồi, nhẹ nhàng giải thích, "Cái kia không phải là yêu thích, qua một thời gian ngắn cô liền rõ ràng."

Vừa là nói cho Dữ Lộ nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Lâm Vi ngăn cản một chiếc xe, cũng không quay đầu lại, ở trong xe, cô nhìn thấy Dữ Lộ vẫn đứng ở đường, ánh mắt chăm chú nhìn theo phương hướng của chính mình.

Xe lái đi xa, Lâm Vi cúi đầu nhìn tay của mình, cô hiểu rõ Dữ Lộ, Lạp nhị tiểu thư nhiệt độ vĩnh viễn chỉ có 3 phút, có thể cũng không cần qua một đoạn thời gian ngắn, chỉ cần qua mấy ngày, Nhị tiểu thư sẽ có mục tiêu mới, bắt đầu một đoạn tình cảm mới, kỳ thực có thể sống không tim không phổi giống như Dữ Lộ như vậy, cũng rất tốt.

--------------------------------------------------


A thị đã hạ xuống hơn nửa tháng tuyết, tháng hai, cách giao thừa càng ngày càng gần.

Trước giao thừa một ngày, Thái Anh lái xe đưa Lệ Sa đi sân bay, thuận tiện đi đón Dữ Lộ, cùng nhau bay đi H thị, Lạp Miễn cùng Hề Vân từ nửa tháng trước đã trở về H thị, mùa đông ở H thị có nhiệt độ ấm, dễ chịu hơn nhiều.

Dọc theo đường đi, Dữ Lộ mặt không hề cảm xúc, lại giống như kỳ đà cản mũi cỡ lớn ngồi ở phía sau xe, nhìn Lệ Sa cùng Thái Anh liếc mắt đưa tình, Dữ Lộ thấy các cô đều đã mang nhẫn tình nhân, đủ kiêu căng.

"Tôi chỉ trở về ba ngày, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, sáng sớm đừng rời giường quá muộn, bữa sáng cùng bữa tối đều phải ăn, nhớ chưa?" Trước lúc đăng ký, Lệ Sa lôi kéo Thái Anh, lải nhãi căn dặn.

"Biết rồi, chị cũng ít uống rượu một chút."

"Nhớ tôi liền gọi điện thoại cho tôi, tôi mỗi ngày đều có thời gian."

"Chỉ ba ngày mà thôi."

"..."

Dữ Lộ còn đang chờ kiểm tra, thấy hai người này chị một câu em một câu còn xong chưa, cô nhìn đến khó chịu, nhổ nước bọt: "Người lớn như vậy, chính mình còn không biết ăn cơm sao?! Chị, đi thôi đi thôi..."

Lệ Sa hoàn toàn không thấy Dữ Lộ, trái lại đem túi xách trên tay của mình kín đáo đưa cho Dữ Lộ cầm, trực tiếp ôm chầm lấy Thái Anh, nói rằng, "Tôi phải đi, không biểu hiện một chút sao?"

"Nhiều người như vậy..." Thái Anh bị nàng ôm, Dữ Lộ còn đứng ở bên cạnh.

Lệ Sa nghiêng đầu trực tiếp hôn lên môi Thái Anh, Thái Anh cũng nhắm mắt lại, cười biểu thị cho Lạp tổng, nhanh chóng ở trên môi nàng hôn hai, ba lần.

Dữ Lộ lại liếc mắt một cái, tiếp tục nhổ nước bọt: "Vãi chưởng... Hai người có thể khiêm tốn một chút hay không..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net