Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Hai ngày hay hai giờ

Buổi chiều tan làm, rõ ràng tốc độ xuống tầng rời đi của Lạp Lệ Sa nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bước chân cũng nhanh chóng, đợi tới khi Tô Mạn ra khỏi văn phòng muốn tan làm cùng cô, đã không thấy bóng dáng của Lạp Lệ Sa đâu nữa.

Nhưng nhớ tới câu trả lời nhanh chóng của Lạp Lệ Sa ban chiều, cùng sắc mặt không hề trốn tránh, Tô Mạn chỉ cười cười, mặc Lạp Lệ Sa ra về.

Lạp Lệ Sa ngồi tàu điện ngầm về nhà, trước kia Lạp Minh Lương và Diệp Hạ Lam bàn bạc muốn xe cho con gái, chỉ sợ đi lại không thuận tiện, nhưng bị Lạp Lệ Sa từ chối.

Vốn dĩ chuyện cô và Tô Mạn quen biết cũng không giấu được đồng nghiệp trong công ty, nếu để mọi người nhìn thấy một biên kịch nhỏ như bản thân vừa kí hợp đồng, vừa quen biết bà chủ vừa có xe riêng, khó tránh dị nghị sau lưng. Dù sao trong Hoằng Thịnh còn có một số biên kịch tới hiện tại vẫn chưa bán được bất kì cuốn kịch bản nào, công ty cũng không có ý định làm phim.

Lòng người khó dò, Lạp Lệ Sa luôn muốn khiêm tốn, nên từ chối ý tốt của bố mẹ.

Đợi tới khi cô về nhà, không thấy bóng dáng Phác Thái Anh ngoài phòng khách, liền đi vào bếp, sau khi tìm kiếm không có kết quả liền đi tới phòng sách.

"Tiểu Sa, sao hôm nay về sớm thế?" Diệp Hạ Lam đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang nhanh chân vào phòng sách, vội đi theo vào trong.

Trong phòng sách cũng không có ai.

Diệp Hạ Lam nhìn đồng hồ treo tường một cái, nói: "Đại khái sớm hơn mười phút so với thường ngày, đáng khen ngợi."

Lạp Lệ Sa quay người hỏi: "Mẹ, cô Anh đâu?"

Diệp Hạ Lam nói: "Về nhà rồi, sao thế?"

"Về nhà rồi?" Lạp Lệ Sa nhíu mày lại, đi tới gần Diệp Hạ Lam, hỏi: "Sao lại về nhanh thế? Không phải cô Anh sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian sao ạ?"

Tới đây ở sao lại chỉ ở một tối rồi đi? Nhìn tình hình tối qua, cô còn tưởng Diệp Hạ Lam và Phác Thái Anh phải ôn lại chuyện cũ tới mấy hôm. Những mấy năm không gặp, đâu chỉ một tối là có thể nói xong?

Diệp Hạ Lam chỉnh lại cổ áo tung bay vì vội vàng đi tới phòng sách tìm người của Lạp Lệ Sa, mang theo nụ cười nói: "Cô Anh mới về, có thể dành ra một tối tới nhà mình đã là tốt lắm rồi. Cô ấy không giống người vừa bước chân vào xã hội như con, có rất nhiều quan hệ phải duy trì, nếu mẹ không bảo cô ấy tới nhà mình sớm một chút, có lẽ phải rất lâu nữa cô ấy mới tới được.

Trái tim Lạp Lệ Sa khó chịu, cúi đầu không nói.

Diệp Hạ Lam thấy vậy, nhỏ tiếng cười nói: "Cô Anh của con thân thiết với gia đình mình, chúng ta phải rộng lòng phóng khoáng, để cô ấy bận việc của bản thân trước đã. Nếu không con nghĩ mẹ có thể thả cô ấy đi nhanh vậy à?"

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu.

Diệp Hạ Lam vội vàng giục con gái: "Biết rồi thì còn không mau thay giày, sau đó xuống rửa tay ăn cơm đi? Đi giày cao gót cả ngày không mệt à?"

Lạp Lệ Sa lại gật đầu, khẽ "vâng" một tiếng rồi ra khỏi phòng sách.

Diệp Hạ Lam nhìn bóng lưng của con gái, đáy mắt mang theo ánh sáng thương yêu. Từ nhỏ tới lớn con gái mình đều ỷ lại vào Phác Thái Anh, vốn tưởng rằng mấy năm qua đi sẽ giảm bớt lại, chẳng ngờ không có bất cứ thay đổi nào.

Nói đi cũng phải nói lại, Phác Thái Anh cũng thật ngốc, trước kia nói thế nào cũng không cho Lạp Lệ Sa nhận bản thân làm mẹ nuôi, nói là sẽ làm bản thân già đi. Trời ơi, có con gái nghe lời như thế có nằm mơ cũng muốn cười thành tiếng, biết không hả?

Ăn cơm tối xong, Lạp Lệ Sa về phòng, chỉ là đối mặt với cuốn kịch bản nhưng làm cách nào cũng không thể viết tiếp.

Rõ ràng cô đã có một ý tưởng hoàn chỉnh cho phương hướng phát triển của kịch bản.

Gần tới tối, đám mây bên đường chân trời bị ánh sáng cuối ngày nhuộm thành màu đỏ cam chói mắt.

Lạp Lệ Sa quay đầu ngắm nghía một lúc, tay chạm lên màn hình điện thoại, sau đó quyết tâm, gửi cho Phác Thái Anh một tin nhắn Wechat: "Cô Anh, cô có thời gian gọi video không?"

Phác Thái Anh nhanh chóng trả lời: "Có."

Lạp Lệ Sa không nói gì thêm, nhanh chóng bật ứng dụng trên máy tính, tìm tới khung chat với Phác Thái Anh, nhấp vào yêu cầu gọi video.

Chưa được mấy giây, cuộc gọi thông suốt, ban đầu cảnh tượng xuất hiện trên màn hình là một màu trắng xóa, hơi lắc lư, sau đó cảnh tượng chầm chậm lùi ra sau. Lúc này Lạp Lệ Sa mới nhìn rõ Phác Thái Anh đang mặc chiếc áo phông trắng kết hợp cùng chiếc quần jean bó sát.

Phong cách ăn mặc đơn giản, nhàn nhã thoải mái, nhìn cả người vô cùng trẻ trung.

Làn da của Phác Thái Anh trắng hơn một chút so với người bình thường, khi cười trên mặt còn mang theo cảm giác khiến người ta an tâm mà chỉ trưởng bối mới có, khi đối đãi với Lạp Lệ Sa, đôi mắt ấy luôn trong suốt.

Lạp Lệ Sa không diễn tả được cụ thể xinh đẹp ở điểm nào, nhưng luôn cảm thấy cho dù là so sánh với người cùng tuổi bản thân, chắc chắn Phác Thái Anh không hề kém cạnh, ngược lại còn vượt trội hơn nhiều.

Tóc dài của cô ấy tùy ý xõa ra, nhìn có chút ẩm ướt, sau khi bật video lại tiếp tục lau tóc.

Lạp Lệ Sa nghĩ ngợi giây lát, hỏi: "Cô Anh, sao cô về nhanh thế?"

Bàn tay đang cầm khăn bông lau tóc của Phác Thái Anh dừng lại, mang theo ý cười đáp lại: "Hết cách rồi, cô còn chút chuyện chưa xử lí xong. Vốn dĩ cô muốn nói với cháu một tiếng, nhưng sợ làm phiền tới công việc của cháu, nên để mẹ cháu chuyển lời."

Lạp Lệ Sa cắn môi dưới, hai chiếc răng khểnh lộ ra, Phác Thái Anh nhìn thấy, trái tim nhanh chóng mềm lại.

"Có phải một thời gian rồi cháu không tới nhà thăm bố mẹ cô đúng không?"

"Vâng." Lạp Lệ Sa gật đầu, "Vì tốt nghiệp, còn cả chuyện công việc nữa, cho nên không tới, chắc cũng mấy tháng rồi."

Trong mấy năm Phác Thái Anh vắng mặt, Lạp Lệ Sa vẫn giữ thói quen tới nhà họ Phác thăm ông bà Phác. Ngoài tình cảm thật sự dành cho người già, cô còn hi vọng có thể nghe được tin tức liên quan tới ngày về của Phác Thái Anh từ người nhà họ Phác.

Chỉ là, lâu như thế cũng không nghe được lấy một lần, tin tức đã mong mỏi từ lâu ấy, cuối cùng lại nghe được từ chỗ mẹ mình.

"Vậy vừa hay." Phác Thái Anh cười cười, buông khăn bông lau tóc xuống, "Cuối tuần này tới đây chơi đôi ngày, cô đi đón cháu."

"Được không ạ?" Lạp Lệ Sa ngạc nhiên, khuôn mặt tràn ra vui vẻ, "Thế để lát nữa cháu nói với mẹ một tiếng."

Phác Thái Anh nói: "Để cô nói cho, tối nay cô sẽ gọi điện cho mẹ."

Còn ba ngày nữa mới tới cuối tuần, lần này có lẽ sẽ chỉ có hai người là cô và Phác Thái Anh.

Nghĩ tới đây, Lạp Lệ Sa cầm lòng chẳng đặng híp mắt lại, nụ cười lan tỏa từ sóng mắt, truyền tới Phác Thái Anh trước mặt thông qua màn hình video.

Phác Thái Anh không khống chế được cong khóe môi lên: "Lần này đã vui chưa?"

Lạp Lệ Sa trịnh trọng gật đầu một cái, "Vâng" một tiếng.

Phác Thái Anh nhất định cũng biết, chỉ là phần lớn thời gian ngày hôm qua đã bị Diệp Hạ Lam chiếm giữ. Cô mới nói được với Phác Thái Anh mấy câu, thời gian còn lại đều dành cho Diệp Hạ Lam, sao cô có thể thỏa mãn được chứ?

Lúc nhỏ thậm chí Lạp Lệ Sa còn kéo Phác Thái Anh về phòng mình ngay trước mặt Diệp Hạ lam, cho nên sao có thể chỉ gặp mặt là thỏa mãn được chứ?

Giải quyết xong vấn đề gặp mặt lần kế tiếp, Phác Thái Anh liền sinh ra hứng thú với công việc của Lạp Lệ Sa.

Cô ấy chuyển chủ đề, hỏi: "Kịch bản cháu đang viết hiện tại là câu chuyện thể loại gì? Không cần nói tỉ mỉ với cô, đại khái là được."

Ngành nghề nhà họ Phác cũng có liên quan tới giới giải trí, ở một mức độ nhất định, Phác Thái Anh cũng được coi như đối thủ cạnh tranh của Hoằng Thịnh, tìm hiểu quá kĩ về những chuyện này lại thành ra bất tiện cho bản thân và Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghĩ ngợi giây lát, nói: "Cổ đại, bối cảnh Nam Bắc triều. Là một nhân vật lịch sử trước kia cháu từng nói với cô là cháu rất thích, được mọi người khi ấy gọi là chiến thần Lan Lăng Vương."

"Là cái này à, cô nhớ." Phác Thái Anh nhớ lại, "Cho nên cháu định làm mới câu chuyện à?"

"Vâng." Ánh mắt Lạp Lệ Sa sâu lại, "Không thay đổi lịch sử, nhưng cháu muốn thay đổi kết cục của ông ấy."

"Cái này cô cũng nhớ." Phác Thái Anh thở dài một hơi, sau đó lại dịu dàng nói: "Hồi cháu học cấp hai, học Lịch sử tới giai đoạn Nam Bắc triều, trong sách giáo khoa có nhắc qua loa mấy câu về nhân vật này. Cuối tuần cháu cầm sách giáo khoa nói với cô, tại sao người này lại ngốc như thế, rõ ràng biết Hoàng đế muốn ông ấy chết, còn không chịu chạy trốn."

Cấp hai, đã là chuyện của mười năm trước. Nội dung về Nam Bắc triều, có lẽ là kiến thức cấp hai, đã lâu như vậy rồi.

Những chuyện lúc nhỏ bị Phác Thái Anh nhắc lại, sắc mặt vừa nghiêm túc của Lạp Lệ Sa liền có chút sụp đổ, hai tay thò xuống gầm bàn xoa đầu gối, âm thanh lảnh lót mềm lại: "Nhưng sau này cháu biết tại sao ông ấy không chạy trốn rồi."

"Vậy cháu định biên tập câu chuyện này thế nào?"

Đôi mắt Lạp Lệ Sa lại sáng lên: "Cháu muốn để ông ấy chạy."

"Phì..." Phác Thái Anh cười lên, nhìn khuôn mặt ngập tràn niềm tin của cô: "Được, vậy cô chờ đợi câu chuyện của cháu, nếu công ty cháu không quay, cô sẽ mua kịch bản này, cô sẽ quay cho cháu."

Lạp Lệ Sa nghe thấy câu nói như thể nuông chiều của Phác Thái Anh, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao bản thân đã lớn thế này, cũng sắp hai mươi hai.

Cô lại cắn môi, nhưng cảm giác được Phác Thái Anh nuông chiều vẫn tốt đẹp y hệt lúc trước, cho nên, cứ vậy đi...

Phác Thái Anh rất năng suất, Lạp Lệ Sa còn chưa nói gì, tới tối Diệp Hạ lam đã bảo Lạp Lệ Sa thu dọn hai bộ quần áo, cuối tuần tới nhà họ Phác.

Mấy tháng không tới, Diệp Hạ Lam dặn dò con gái mấy câu, tuy thân thiết, nhưng vẫn phải ghi nhớ lễ nghi, đặc biệt là với ông bà Phác.

Lạp Lệ Sa đáp ứng từng chuyện, trong lòng ngập tràn mong chờ tới cuối tuần.

Đồng thời, Phác Thái Anh cũng thông báo với nhà họ Phác. Ông và bà Phác vốn dĩ đều yêu thích Lạp Lệ Sa, vừa nghe thấy thông báo của Phác Thái Anh liền dặn dò nhà bếp, cuối tuần nhất định phải chuẩn bị mấy món Lạp Lệ Sa thích ăn.

Sáng thứ bảy, Lạp Lệ Sa dậy từ sớm như ngày làm việc, đánh răng rửa mặt xong, Phác Thái Anh đã tới ấn chuông cửa.

Diệp Hạ Lam ngáp ngủ đi mở cửa, Lạp Lệ Sa đi sau lưng cùng đón Phác Thái Anh vào nhà.

"Chào buổi sáng cô Anh." Khóe môi Lạp Lệ Sa khẽ cong lên, không giấu nổi niềm vui.

"Chào buổi sáng, đã thu dọn đồ đạc xong xuôi chưa?" Phác Thái Anh đưa tay ra xoa đỉnh đầu Lạp Lệ Sa.

"Khụ..." Diệp Hạ Lam liếc mắt nhìn hai người, "Sao không ai chào buổi sáng tôi? Làm như tôi không tồn tại hả?"

Độ cong trên khóe môi Lạp Lệ Sa thu lại đôi chút, quy củ nói: "Chào buổi sáng mẹ."

Phác Thái Anh cười nói: "Giả vờ cái gì chứ? Ban nãy khi cậu thức dậy, lẽ nào không có ai nói chào buổi sáng với cậu?"

"Cậu lắm lời thế, hai chuyện này giống nhau à?" Diệp Hạ Lam lườm cô ấy, sau đó quay đầu càu nhàu với Lạp Lệ Sa: "Còn con nữa, tối qua không ngủ được à? Ngày nào cũng làu bàu cô Phác cô Phác với mẹ, vừa hay, cuối tuần mẹ với bố con được chìm trong thế giới hai người rồi."

Lạp Lệ Sa mím môi không nói, khẽ cúi đầu xuống. Diệp Hạ Lam nói khoa trương quá mức, nào có ngày ngày...

Lúc này Lạp Minh Lương đi ra, nhìn thấy Phác Thái Anh, cách xa mấy bước chân đã lên tiếng: "Tiểu Phác, hai ngày này phiền em chăm sóc Tiểu Sa nhé."

Phác Thái Anh cười nói: "Nói gì vậy chứ, cũng đâu phải chưa tới nhà em bao giờ."

Diệp Hạ Lam níu lấy tay chồng, trong lời nói chứa đựng hàm ý sâu xa: "Nếu có về sớm thì nhớ báo trước một câu, đừng làm phiền chúng tôi tận hưởng thế giới hai người, khó khăn lắm con trẻ mới không ở nhà."

Tuy Diệp Hạ Lam và Lạp Minh Lương không kiêng kị Lạp Lệ Sa, nhưng suy cho cùng cũng không thể quá càn rỡ. Lần này thật tốt, Lạp Lệ Sa không ở nhà, Diệp Hạ Lam quan tâm con gái, nhưng cũng không bỏ qua niềm vui thế giới hai người.

"Biết rồi." Phác Thái Anh bất lực lườm Diệp Hạ Lam một cái, sau đó nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, "Bọn mình đi đây, bố mẹ mình đang đợi rồi."

Lạp Lệ Sa thật thà, mặc Phác Thái Anh nắm tay ra khỏi nhà.

Phác Thái Anh vừa đi vừa nói: "Lệ Sa, chút nữa anh cả với anh hai cô sẽ dẫn Diệc Hiên với Diệc Thịnh tới."

"Ừm." Lạp Lệ Sa nhìn con đường dưới chân, gật đầu trả lời: "Cháu biết rồi."

Phác Diệc Hiên và Phác Diệc Thịnh là đời cháu của nhà họ Phác, lần lượt là con Phác Anh Túng và Phác Cao Tuấn, mỗi tuần đều sẽ cùng bố mẹ về nhà họ Phác thăm ông bà, rồi ở lại tới hết cuối tuần.

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, ánh nắng vừa vặn, nghiêng mặt ngắm nhìn như thế, cảm giác lông mi của Phác Thái Anh cong lên rất đẹp, mấy sợi tóc bay lên cũng được ánh mặt trời nhuộm thành màu rượu mận.

Cuối tuần này cô có thể ở cùng Phác Thái Anh, có thể mặc sức trò chuyện giống như trước kia. Bố mẹ ở nhà chìm trong thế giới hai người, như thế, có phải cô cũng có thể chờ mong vào hai ngày ngắn ngủi mà bản thân và Phác Thái Anh được ở cạnh nhau không?

Cô lớn rồi, không thể tìm rất nhiều lí do để dính lấy Phác Thái Anh như trước kia nữa. Cho nên, cho dù là hai ngày, thậm chí chỉ có hai tiếng cũng đã rất tuyệt.

Khóe môi Lạp Lệ Sa khẽ cong lên, ánh mắt nhìn góc nghiêng của Phác Thái Anh càng thêm chăm chú.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net