Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Cảm giác nguy cơ

Ba ngày trôi đi rất nhanh, Lam Vu Hân cũng dẫn Thái Anh ăn chơi nhảy múa đủ ba ngày.

Tháng Tư đã tới, những lá non mơn mởn trên ngọn cây mang theo sắc xuân rực rỡ.

Trên chuyến bay trở về, Lam Vu Hân luôn vô tình cố ý nhắc tới Đoạn Trí Hằng với Thái Anh, ví dụ như gia thế, phẩm hạnh, thành tựu của đối phương, cùng chuyện tuổi tác người kia phù hợp với Thái Anh.

Đoạn Trí Hằng lớn hơn Thái Anh mấy tháng, chuẩn bị ba mươi tám. Vào tuổi này, Đoạn Trí Hằng có thành tựu, ngoại hình xuất chúng, môn đăng hộ đối.

Đương nhiên, Lam Vu Hân cảm thấy điều quan trọng nhất là EQ cao, sẽ không tạo cảm giác ép buộc cho người khác. Đây chính là mục đích Lam Vu Hân muốn dẫn Thái Anh cùng tham gia buổi gặp mặt, lần trước khi Thái Anh thông báo đã giải quyết triệt để với Mạnh Dịch An, hơn nữa sau khi cô cảm thấy hiện tại nhắc tới chuyện này với Thái Anh có lẽ không khó như trước kia, liền nhớ ra người đàn ông này.

Nhìn tình hình hiện tại, Đoạn Trí Hằng và Thái Anh rất thích hợp.

Đoạn Trí Hằng có thiện cảm với Thái Anh, nhưng sẽ không mạo muội biểu đạt, ngược lại dùng lí do quay về Tần Châu thăm nom người già để duy trì mối quan hệ sau đó.

Lam Vu Hân càng nghĩ càng thấy hợp, nên thỉnh thoảng khen ngợi một đôi câu với Thái Anh. Nhìn Thái Anh có vẻ không hề có ý định với Đoạn Trí Hằng, nhưng cũng không phản đối những suy nghĩ linh tinh của Lam Vu Hân.

"Này cô giáo Phác, cậu có nghe mình nói không đấy?" Lam Vu Hân gần như muốn cắn tai Thái Anh, "Ngoại trừ gia thế nhân cách, đạo diễn Đoạn cao một mét tám lăm, nghe nói có thói quen tập thể hình, cởi đồ tây ra chính là cầm thú như cậu..."

Ấn đường Thái Anh nhíu chặt, bất đắc dĩ nhỏ tiếng nói: "Được rồi, mình biết rồi."

Lam Vu Hân ho lên một tiếng, nhìn những hành khách đang nhắm mắt nghỉ ngơi gần đó, lúc này mới vỗ vai Thái Anh, nhỏ tiếng nói: "Đây là cực phẩm để ôm ấp thủ thỉ chuyện linh tinh vào buổi tối, còn có thể làm việc khác nữa."

Thái Anh nhìn Lam Vu Hân: "Cậu thích như thế, sao không tự tay tóm gọn lấy?"

"Mình với anh ta không thích hợp mà." Lam Vu Hân làm bộ quan trọng đáp lại, sau đó liếc mắt nói: "Mình không thích đàn ông như thế, quá dịu dàng. Đàn ông ấy mà, phải hoang dại một chút mới được. Nhưng phụ nữ giống như cậu có lẽ nên kết hợp cùng một người vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, nếu không rất dễ xảy ra chuyện, cậu hiểu ý mình chứ?"

Lam Vu Hân cảm thấy, mọi phương diện của Mạnh Dịch An đều tốt, chỉ là càng về sau này càng không biết làm việc. Muốn để người phụ nữ như Thái Anh nghe theo mình, nếu làm theo phương pháp tiếp xúc Mạnh Dịch An nói, tuyệt đối là hạ sách của hạ sách.

Thái Anh có thân phận có địa vị có danh vọng, tính cách tự lập, phương pháp tiếp xúc thích hợp nhất với cô ấy chính là thuận theo tự nhiên. Để cô ấy quen với sự tồn tại của một người, tự nhiên sẽ ở bên nhau, nếu các phương diện phù hợp còn có thể đi xa hơn.

Bắt Thái Anh qua lại theo sự sắp xếp, đồng nghĩa với việc biến tướng thành phục tùng đối phương, hơn nữa cũng không phải có nền tảng tình cảm hay xuất phát từ nội tâm.

Cho nên thất bại của Mạnh Dịch An không phải không có nguyên nhân, cũng không chỉ vì nguyên nhân là Thái Anh không thích Mạnh Dịch An.

Nhưng nếu Thái Anh thực sự yêu một người, Lam Vu Hân khó lòng tưởng tượng được vẻ dịu dàng khiến người ta muốn dừng cũng không dừng lại được, cô rất hi vọng có thể thấy được ngày đó.

"Mình hiểu ý của cậu." Thái Anh xoa ấn đường, qua loa nói: "Cậu làm việc cho tốt đi, mình biết phải làm thế nào."

"Chà, vậy là đúng rồi." Lam Vu Hân nhướng mày cười lên, có thể suy nghĩ chính là chuyện tốt.

Sau khi hạ cánh xuống Tần Châu, Lam Vu Hân muốn về nhà ngủ đẫy một giấc, Thái Anh dự định về nhà một chuyến.

Đoạn Trí Hằng đi cùng chuyến bay với hai người, muốn về nhà thăm ông bà trước, sau đó sẽ tới nhà họ Phác thăm hỏi ông Phác.

Đoạn Trí Hằng vừa nói xong, Lam Vu Hân liền cười thầm, nhân lúc Thái Anh về nhà bố mẹ liền tới đó, rất biết tính toán.

Sau khi đoàn người tách ra, Thái Anh liền nhắn tin cho Lệ Sa lúc này đang làm việc, nói tối nay sẽ về, sau đó tách khỏi trợ lí, về nhà bố mẹ.

Trước bữa tối, Đoạn Trí Hằng cũng đã tới nhà họ Phác, ôn hòa lịch sự, phong độ hiên ngang, trên mặt luôn mang theo nụ cười, khiến ông bà Phác vô thức nhìn Đoạn Trí Hằng, sau đó lại nhìn Thái Anh.

Ngay cả cô Vương cũng vui vẻ trong lòng, còn chủ động hỏi Đoạn Trí Hằng thích ăn gì, khẩu vị như thế nào, trong sáng ngoài tối đều hi vọng Đoạn Trí Hằng tới thường xuyên.

Sau bữa tối, sắc trời tối dần.

Ngày hôm sau Thái Anh phải đi làm nên muốn về trung tâm thành phố, dự định lái xe từ nhà bố mẹ quay về. Đoạn Trí Hằng cũng thức thời tạm biệt, đề nghị đưa Thái Anh về.

"Hay là để tôi lái xe đưa cô về nhé?" Ánh mắt Đoạn Trí Hằng sâu thẳm, nở nụ cười nói: "Vừa hay tránh phiền phức, hơn nữa tôi cũng muốn lái xe đi dạo, rất tiện."

Thái Anh cong khóe môi, dáng vẻ vẫn đang suy nghĩ.

Đột nhiên Đoạn Trí Hằng cười hở răng, nói: "Vừa hay trên đường có thể nói chuyện, tôi rất hi vọng có thể hiểu hơn về cô."

"Ừm?" Thái Anh có chút phản ứng muộn.

"Tôi đùa thôi." Đoạn Trí Hằng sảng khoái cười nói, "Ý của tôi là, nếu cô cần một lí do để lên xe của tôi, cô có thể nghĩ như thế, tôi rất vinh hạnh."

"Không..." Thái Anh cũng không khống chế được, giơ tay che đi ý cười, cuối cùng gật đầu nói: "Được, vậy làm phiền anh rồi."

"Đi thôi." Đoạn Trí Hằng vẫn lịch thiệp mời cô ấy đi trước.

Tới lúc này Thái Anh không thể không có chút suy nghĩ rõ ràng với Đoạn Trí Hằng, ban đầu Mạnh Dịch An luôn nói muốn làm bạn với cô ấy, nhưng cách làm biểu hiện ra hoàn toàn không phải muốn quay lại quan hệ bạn bè, ngay cả lùi lại một bước bắt đầu từ làm bạn, Mạnh Dịch An cũng không có cách nào triệt để làm được.

Nhưng Đoạn Trí Hằng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, không những không có chút biểu hiện khiến người ta không thích ứng, còn chủ động dùng chủ đề này tới trêu đầu, khiến Thái Anh gạt đi lo lắng.

Cả đoạn đường cũng không nói gì nhiều, ban đầu thậm chí còn có khuynh hướng lạnh lẽo. Nhưng thỉnh thoảng Đoạn Trí Hằng sẽ nhắc tới một số chủ đề không riêng tư, sau khi Thái Anh trả lời liền thích hợp triển khai.

Ví dụ như bộ phim mới lần này của Lam Vu Hân, còn có tình hình đối thủ cạnh tranh gần đây, cùng một số suy nghĩ thích đáng trong những bộ phim Thái Anh từng quay lúc trước.

Cả chặng đường rất thoải mái, Đoạn Trí Hằng thuận lợi đưa Thái Anh tới cổng biệt thự.

Anh nhìn về phía biệt thự một cái, ngạc nhiên: "Cô Phác, hôm cô ra ngoài không tắt đèn à?"

Thái Anh nhìn qua, sau đó khẽ cười một tiếng giải thích: "Không, trong nhà tôi có người."

Đoạn Trí Hằng xuống xe theo Thái Anh, đứng trước bậc thềm định nhìn Thái Anh vào nhà, như có suy nghĩ chăm chú nhìn về phía cánh cửa sắp mở ra.

Thái Anh vừa mở cửa, cô gái trên mặt vẫn còn vẻ thuần khiết non nớt liền đi tới, mắt nhìn thẳng về phía Thái Anh: "Cô Anh." Sau đó Lệ Sa ngừng lại giây lát mới di chuyển ánh mắt lên người Đoạn Trí Hằng: "Đạo diễn Đoạn?"

Người đàn ông này ôn hòa nhã nhặn, cho người ta một loại cảm giác ấm áp nhưng cũng không thiếu khí thế, rất dễ khiến người ta tin tưởng.

Mặt mày Lệ Sa chầm chậm cau lại.

"Chào cháu." Đoạn Trí Hằng cười với Lệ Sa, trong nụ cười còn có chút hiếu kì, "Cháu quen tôi à?"

Lệ Sa đè xuống nghi hoặc trong lòng, mỉm cười đi mấy bước ra ngoài, nói: "Đạo diễn Đoạn là diễn viên ưu tú, chuyển ra sau màn ảnh lại giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, đương nhiên tôi biết chứ."

Thái Anh đưa tay ra đặt lên vai Lệ Sa, cười lên quay người nói với Đoạn Trí Hằng: "Đây là con của bạn tôi, là biên kịch."

"Thì ra là vậy." Đoạn Trí Hằng cười nói: "Nếu sau này có cơ hội nhất định phải nói chuyện kĩ càng với nhau một lần, có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác thì sao."

Lệ Sa cười nhưng không nói, sắc mặt bình tĩnh.

Sau khi Đoạn Trí Hằng rời đi, Thái Anh dẫn Lệ Sa về phòng.

Thái Anh thay quần áo, Lệ Sa không tránh đi, vì cảm xúc trong lòng cô trập trùng không yên.

Mấy ngày qua Thái Anh không cắt đứt liên lạc với cô, sẽ nói cho cô đã đi đâu, ăn gì, lúc đó cũng sẽ chụp ảnh gửi cho cô, buổi tối cũng nhắn tin Wechat, bảo cô ngủ sớm.

Hôm nay đi làm, cô không thể ra sân bay đón Thái Anh, Thái Anh chỉ nói về bên ông Phác ăn bữa cơm, tối nay sẽ về.

Cho dù là câu nào cũng không liên quan tới người đàn ông này, nhưng đại khái là trực giác, Lệ Sa cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ trước giờ chưa từng có.

Vì Thái Anh không có ý từ chối người đàn ông kia, cho dù hiện tại nhìn có vẻ chỉ là bạn bè.

Thái Anh có suy nghĩ muốn bắt đầu một mối tình rồi chăng?

Lệ Sa chậm rãi đi từng bước từng bước tới gần, bước chân có chút nặng nề kì quái, trong lòng ngập tràn nghi vấn này. Nhưng cô phải mở lời hỏi thế nào đây? Nếu Thái Anh trả lời không phải còn may, nếu trả lời là phải, vậy cô nên phản ứng thế nào?

Ngay cả tâm tư không tiết lộ bí mật kia Lệ Sa cũng không dám bảo đảm.

Cô suy nghĩ rất lâu, ở sau lưng Thái Anh nhỏ tiếng hỏi: "Cô Anh, đạo diễn Đoạn là bạn cô à?"

Thái Anh khựng người, động tác cởi cúc áo sơ mi ngừng lại, "Không phải, cô với chú ấy vừa quen biết chưa lâu, chỉ mới quen nhau khi cùng Vu Hân đi dự tiệc."

Lệ Sa rũ mí mắt, mới có mấy ngày, không phải đâu.

Cuối cùng khóe môi cô cũng chầm chậm cong lên.

Thái Anh thay chiếc áo phông thoải mái, quay đầu thấy Lệ Sa cúi đầu, cảm xúc cả ngày nay vẫn chưa kịp sắp xếp lại lần nữa hiện lên trong lòng cô ấy.

Cô ấy không nên coi Lệ Sa là trẻ con, không nên để Lệ Sa chiếm giữ không gian lớn trong cuộc sống của bản thân như thế, nhưng không đại diện cho việc hai người không thể thân thiết.

Chí ít hiện tại vẫn có thể.

"Sao thế?" Thái Anh xoa mặt Lệ Sa, "Tối ăn chưa ăn no à? Nói cho cô nghe xem đã ăn gì nào."

"Cháu hẹn Tiểu Hàm tới quán của chú nhỏ, ăn no rồi." Lệ Sa kéo tay Thái Anh xuống nắm trong hai bàn tay, lưu luyến không nỡ rời đi.

"Ồ?" Mặt mày Thái Anh hiền hòa cười hỏi: "Có gặp đại minh tinh nào không? Chỗ anh hai cô thường xuyên có nhân vật lớn xuất hiện."

Lệ Sa khẽ cười nói: "Có ạ, nhìn thấy mấy diễn viên vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì."

"Phải để cháu nghe rõ mới được à?" Tay còn lại của Thái Anh không khống chế được khẽ chạm lên trán Lệ Sa mấy cái.

"Bộ dạng Tiểu Hàm rất vui vẻ, vừa hay có một diễn viên nam là người cậu ấy thích."

"Thế cháu thì sao? Không thích ai à?"

Lệ Sa chăm chú nhìn Thái Anh, nói: "Có thưởng thức, nhưng không thích."

Thái Anh khẽ cười xoa đỉnh đầu cô, bàn tay vô thức trượt xuống một chút, khẽ ôm lấy đầu Lệ Sa về phía mình, đồng thời ngẩng cằm gác lên trán cô.

Lệ Sa cảm nhận được động tác này của Thái Anh, ăn ý nhích gần, hai tay vòng qua eo của Thái Anh. Lệ Sa cực kì thích hành động gần gũi như thế này, hơi thở nhớ nhung trong lòng quấn quanh người, toàn bộ đều là mùi hương của Thái Anh, tâm trí cô đều trở nên si mê.

"Cô Anh, ngày mai cô tới đón cháu tan làm, về nhà cháu sẽ nấu cơm tối cho cô." Lệ Sa thì thầm bên tai Thái Anh.

"Được." Thái Anh nhắm hai mắt lại, trái tim bơ vơ suốt mấy ngày qua đột nhiên có chỗ dừng chân, có một loại cảm giác lần này đi xa thật ra căn bản không có cách nào khiến bản thân học được cách gạt bỏ Lệ Sa ra khỏi sinh mệnh của mình.

Lệ Sa cúi đầu, cọ cằm lên vai Thái Anh, hô hấp phả lên cổ cô ấy, thời gian dường như ngừng lại, không ai muốn phá vỡ cái ôm thoải mái này.

Nhưng càng yên tĩnh, Lệ Sa càng cảm nhận được cảm xúc xao động của bản thân muốn có được một chút an ủi. Cô muốn hỏi Thái Anh có dự định muốn bắt đầu một mối tình hay không, cũng muốn hỏi có phải Đoạn Trí Hằng trong phạm vi suy nghĩ hay không.

Nhưng cô không dám hỏi, cô sợ sẽ nghe được đáp án không muốn nghe.

Rất lâu sau đó, cánh tay Lệ Sa co chặt, nhỏ tiếng nói: "Cô Anh, tại sao tối nay cô lại đi cùng đạo diễn Đoạn ạ?"

"Chú ấy ăn cơm ở chỗ bố mẹ cô, thuận tiện đưa cô về." Thái Anh nói, "Bố mẹ chú ấy quen biết bố cô, trước kia từng qua lại, quê chú ấy cũng ở bên này, cho nên tới thăm hỏi bố cô."

Lệ Sa càng nghe đáy mắt càng lạnh, ngay cả âm thanh cũng nhẹ đi nhiều: "Vậy cô sẽ trở thành bạn bè với chú kia sao? Nếu chú kia có suy nghĩ khác thì sao?"

"Chú ấy là một người rất thích hợp để làm bạn." Thái Anh chầm chậm mở mắt, trong lòng có chút buồn bã khó nói thành lời, "Còn về những chuyện khác, tạm thời cô chưa nghĩ tới."

Lệ Sa nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Thái Anh, như thể muốn hô hấp của bản thân hòa vào cơ thể của cô ấy.

Lúc này, một câu thì thầm của Thái Anh giống như quả pháo có lực sát thương cực mạnh cất lên: "Có lẽ sau này sẽ có chăng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net