5. ĂN TỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Phương tối hôm đó trở về khách sạn trong trạng thái không thể ủ rủ hơn. Chậm hơn một bước, hôm nay không gặp được em, không được nghe em hát. Có chút mất mác, có chút hụt hẫng.
                             
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ nàng là loại con gái rẻ tiền. Cô trấn an mình, đó chỉ là một buổi ăn cơm bình thường. Ca sĩ phòng trà mà, việc đi ăn với khách là chuyện bình thường, chứ tiền lương mỗi ngày làm sao đủ trang trải cho son phấn và quần áo để biểu diễn ? Chuyện đi ăn đó bình thường, rất bình thường. Nhưng sao tim cô lại không bình thường như thế này ?                              

Nghĩ đến vài việc ở Hải Phòng, lòng cô chợt nặng trĩu.                                                       
Sáng ngày hôm sau, đương nhiên cô sẽ dẹp hết mọi chuyện làm cô phải lo lắng ở công ti, bắt đầu một kì nghỉ đúng nghĩa.                           

Cô lái xe đến phòng trà, gặp Mỹ Kiều, đưa cho bà ta vài tờ tiền mệnh giá lớn :                        
- Tối nay tôi muốn hẹn ăn tối với Uyên Linh.                         

- Được được, vị đại gia này thật hào phóng. - Mỹ Kiều nhận lấy rồi tươi cười.
                             
Thu Phương hừ lạnh rồi rời khỏi đó. Tâm trạng có chút hưng phấn.
                             

Trở về khách sạn, Thu Phương lựa một cái áo sơmi trắng cổ trụ, thêm quần jean rách và đôi giày đắt tiền. Để sẵn ở phòng tắm.                         

- Tối nay định đi đâu à ?                           

- Ừm.                     

- Với cô ca sĩ đó à ? - Trang Pháp cười cười, tay ôm khư khư máy tính bảng mà chơi game.                           

- Ừm. Cậu định bao giờ về lại Hải Phòng ? - Thu Phương ngồi bên mép giường, hơi thở đều đều.
                             
- Chưa biết, có lẽ ngày mốt. - Hắn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, chẳng thèm nhìn lấy Thu Phương lần nào, còn tưởng Sài Gòn có gì vui, chán phèo, đã vậy còn bị gái phũ, quê chết được.
                                                  
Tối hôm đó ở phòng trà, Uyên Linh đưa mắt về chỗ gần cuối dãy giữa, có một người mặc sơmi trắng cổ trụ, vẫn ánh mắt đó, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện đó, vẫn mái tóc nâu được búi lên gọn gàng, ngồi yên tĩnh ở đó nhìn nàng chăm chú.                         
Trong suốt buổi biểu diễn, nàng thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng đó, và nàng nhận ra, ánh mắt của người ta vẫn chung thủy nhìn nàng, nửa giây không rời. Đôi má chợt phiếm hồng.
                             
Kết thúc bài hát cuối cùng, Uyên Linh theo thói quen đi thay đồ và tẩy trang. Hôm nay nàng vẫn nhận được bó hoa hồng xanh quen thuộc của Hoàng Hải, nàng cầm nó hời hợt bên tay trái, một giây cũng không nhìn tới nó.                          
Nhận lấy số tiền tối hôm nay, nàng hơi bất ngờ, có vẻ khá nhiều, 3 triệu ?                         
- Cô ta ngỏ ý mời cô đi ăn. Tôi đã nhận lời. Tiền này là tôi thưởng thêm cho cô thôi, đừng suy nghĩ nhiều.- Mỹ Kiều như biết rõ nàng đang thắc mắc cái gì đó, liền nhanh nhảu giải đáp. Khi nãy Thu Phương đã đưa cho bà ta một số tiền, xem như boa cho bà ta và ca sĩ. Nhưng cô dặn bà không được nói với nàng là cô đưa số tiền này.               

Uyên Linh nhìn về phía dưới sân khấu, môi cong lên rồi gật đầu. Làm Mỹ Kiều cũng hoang mang, sao hôm nay nàng lại dễ dàng chấp nhận như vậy ? Thái độ còn có vẻ như rất thích nữa.

- Chị mời em ăn tối ? - Uyên Linh gặp Thu Phương ở tại bàn cafe, nhìn cô hỏi một câu.

- Đúng, đi thôi, tôi đói quá. - Thu Phương vô tư đứng dậy, nhường đường cho nàng đi trước.

Uyên Linh đi phía trước, cô đi phía sau. Hai bóng đen đi gần sát bên nhau, mùi hương thoang thoảng từ người đối diện, làm đối phương cảm thấy dễ chịu làm sao.

- Em đi xe máy sao ?

- Dạ, chị đi xe gì ? - Uyên Linh nhìn tới nhìn lui, đi xe máy, xe hơi hay sao ? Sao không lấy xe.

- Ờ....tôi đi...taxi. Em cho tôi quá giang có được không ? - Thu Phương đút tay vào túi quần, trả lời, gió lạnh bên ngoài làm cô khẽ run lên. Đưa ra lời đề nghị hơi kì quặc.

Uyên Linh nhíu mày, ngạc nhiên, thuở đời có khách nào mời ca sĩ đi ăn mà lại đòi quá giang ca sĩ không ? Lạ đời. Nàng tạch lưỡi gật đầu, đi vào nhà xe lấy xe.

Ngoài đây, Thu Phương gọi một cuộc gọi cho con bạn thân.

- Alo Trang ơi......lại phòng trà Bến Thành lấy xe giùm mình nhé, cảm ơn !

- Mình....ơ....ơ....... - Bên kia tiếng Trang Pháp có vẻ hoang mang. Sao lại phải lấy xe giùm cô ? Sao không tự lái về ? Thật khó hiểu.

* Tút tút *

Thu Phương cất điện thoại lại vào túi. Đứng đó chờ nàng.

Uyên Linh lái chiếc cub cũ rồ ga tới trước mặt cô, Thu Phương đi đến, leo lên yên sau, ngồi ngay ngắn ở đó, thấy có chút kì quặc, bây giờ.....sao giống như Thu Phương là ca sĩ được Uyên Linh mời đi ăn vậy ?

- Chị ăn gì ? - Ôi trời, cái vị khách kì lạ này, bây giờ nàng mới cảm thấy mình thật giống như đại gia, mời người sau lưng đi ăn đó.

- Em ăn gì, tôi ăn đó. - Thu Phương ngồi ở chiếc xe cũ, có hơi chật chội khó chịu nhưng cô ráng được.

- Vậy ăn hủ tiếu nha. - Uyên Linh nói khẽ.

Thu Phương ậm ừ rồi tiếp tục nhìn hai bên vệ đường. Lần đầu tiên được chở lên xe máy, được ngắm nhìn đường phố từ xe máy, thật lạ lẫm.

Dừng ở một quán hủ tiếu gõ ven đường. Uyên Linh tự đánh giá, đây là buổi đi mời ăn kì lạ nhất mà từ trước giờ nàng được mời.

Trong khi chờ chủ quán đem thức ăn ra, nàng nhìn người đối diện mình :

- Chị tên gì ?

- Thu Phương.

- Chị....có phải người Sài Gòn không ?

- Không, tôi là người Hải Phòng, đến Sài Gòn công tác thôi. - Thu Phương vui vẻ trả lời.

Uyên Linh ngẩm nghĩ, người có chức vụ như thế, tại sao đi đến phòng trà lại phải đi taxi, rồi còn đồng ý ngồi trên chiếc cub cũ của nàng, còn chịu ăn ở một quán ăn rẻ tiền như thế này ?

Còn đang suy nghĩ thì điện thoại nàng reo. Là mẹ.

- Alo con nghe đây mẹ.

- Alo, bây tăng ca về chưa ? Có ăn cơm chưa ? - Tiếng mẹ nàng oang oang trong điện thoại. Đủ để cả 2 đều nghe thấy.

- Ơ......dạ.....con mới về, con chuẩn bị ăn.  - Nàng ái ngại nhìn Thu Phương, trả lời mẹ thật nhỏ nhẹ.

- Ừ, mẹ chỉ điện nhắc bây ăn cơm thôi. Thôi ăn uống rồi ngủ nghỉ đi, làm việc cả ngày rồi.

Tắt điện thoại, nàng nhìn Thu Phương, cười nhàn nhạt. Trên vẻ mặt không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Thu Phương chỉ mỉm cười rồi nói :

- Không sao, ca sĩ phòng trà cũng là nghề lương thiện, em không hổ thẹn với bản thân thì thôi, đâu có gì phải hổ thẹn với mọi người.

- Nhưng chị không biết đâu, ở quê em, người ta xem ca sĩ chẳng khác nào gái bán thân. Họ khinh miệt lắm. Nên.....em sợ ba mẹ lo. - Nàng nhớ lại hồi đó, gần nhà có cô gái cũng làm ca sĩ phòng trà, vài năm sau đem bụng bầu về quê, bị hàng xóm chê cười miệt thị, cha mẹ từ mặt. Từ đó, hễ nhắc tới ca sĩ là ở chỗ nàng đều coi đó là nghề rác rưởi.

Nhưng khi nghe từ miệng Thu Phương nói, nàng có chút vui. Ít nhất vẫn có người hiểu và thông cảm cho cái nghề quá ư là bạc bẽo của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net