Chap 104:Án mạng trong hẻm vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jang Doo say xỉn từ một quán bar lớn ôm lấy một cô gái ăn mặc sexy đi ra khỏi cổng.Hai người không lên xe mà quẹo vào con hẻm nhỏ gần đó.

- Anh gấp thế à,ui từ từ..a...đau quá..

Hắn đè cô ta vào vách tường, điên cuồng quấn quýt lấy nhau.

Thế nhưng lúc này có bước chân đi tới, Jang Doo không quan tâm cho lắm nhưng cô gái thì không, cánh tay cố sức đẩy hắn ra.

- Anh..dừng..dừng..có người..có người tới..

Jang Doo tức giận mắng ầm lên.

- Con mẹ nó đứa nào dám phá đám chuyện của tao_Hắn vừa quay người,không ngờ người đi đến lại là Somcha.Hai mắt hắn híp lại trên môi liền nở nụ cười vô lại,nhanh chóng thả cô gái kia ra,loạng choạng đi đến chỗ của Somcha.

- Này..anh đi đâu thế?

- Cô cút

Cô gái bị đuổi tức giận kéo lại chiếc váy dường như chẳng còn nguyên vẹn, dậm chân rời khỏi hẻm vắng.

Jang Doo chỉ một tay đã ôm chầm lấy Somcha đẩy cô vào vách tường,dụi mặt mình vào cổ cô ta hôn lấy.

- Nhớ tôi nên quay về à...tôi cũng rất nhớ thân thể của em

- ........

- Được..hôm nay sẽ cho em....A..._Chưa nói hết câu, Jang Doo cảm thấy sau lưng đau nhói.

Somcha dùng hết sức căm hận đâm hắn một nhát dao.Cuồng loạn rút ra rồi đâm vào thêm một nhát.

Jang Doo ôm lấy lưng,vội đẩy Somcha ra,hắn ta ngã xuống đất máu từ vết thương chảy ướt áo.

Sắc mặt Jang Doo tái mét, hắn ta thụt lùi bước chân.

- Somcha..Cô điên rồi..cút đi...cứu Tôi..Cứu tôi...

Somcha cười lạnh.

- Tôi điên, vì ai mà tôi điên, Jang Doo mày có biết vì ai tao thê thảm như vậy không?

Cô ta chẳng còn gì cả, thân xác ô nhục bị hành hạ mấy tháng qua chẳng còn ra hình thù của một con người.

Mấy ngay nay bị bắt vào đồn cảnh sát, ba cô bị nhốt trong phòng kín.Somcha chưa bao giờ muốn chết như lúc này, một lòng muốn trở lại TháiLan.Nhưng nếu tất cả sự thật về ba mình bị phơi bày cô ta làm gì còn đường sống ở đó nữa.Càng nghĩ cô ta càng hận những tên khốn đã hại cuộc đời cô ta trở nên thê thảm thế này.

Chẳng rõ vì lí do gì,  hai tiếng trước phía bên cảnh sát lại cho lệnh thả cô ta ra. Không thể gặp được ba mình, Somcha lang thang trong đêm, cô ta muốn Jang Doo phải chết, tại sao cô ta thê thảm như thế còn hắn có thể ung dung tự tại.

Mấy tháng qua cùng hắn sớm tối bên nhau,không khó lắm khi tìm gặp hắn ở nơi này.

Giờ thì hay rồi, Somcha ngồi xuống trước mặt hắn.

- Mày sợ à,khi mày xem tao như một con rối cho mày chơi đùa mày có nghĩ đến ngày này hay không? Mày có từng xem tao là con người hay không?

Hai vết dao kia là nơi chí mạng nếu không được cấp cứu nhanh chóng, Jang Doo có thể chết.

Thân thể hắn kiệt sức vì mất máu quá nhiều, không còn sức chống trả.Hắn lắc đầu van xin.

- Xin cô..cầu xin cô..Tôi..tôi..sai rồi..Đừng..đừng giết Tôi..

Soncha cười, ánh mắt cô ta trở nên vô hồn.

- Mày biết sợ rồi sao? Đã quá muộn rồi..._Somcha nhắm chặt mắt, cánh tay giơ lên rồi hạ xuống đâm liên tục vào người Jang Doo đến nỗi cô ta chẳng đếm được cô ta đâm bao nhiêu nhát để kết liễu sinh mạng của hắn.

Chỉ nghe bên tai là tiếng rên la thất thanh rồi trở nên im bật.

Somcha thở hỗn hển, lúc mở mắt ra Jang Doo đã chết với thân thể đầy máu, trên mặt,trên người của Somcha cũng bị máu Jang Doo vây lấy.

Somcha đứng dậy loạng choạng bước chân , bàn tay run run sợ hãi.

- Không..Không..Tôi không muốn...tôi không muốn..là do các người ép Tôi..a...không...

Somcha run rẩy, lắc đầu trong nước mắt,rồi  rời khỏi nơi gây ra án mạng..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net