Chap 18 : Chụp lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nào ngờ mặt nạ đắp được phân nửa thời gian, Park Bom đột nhiên gọi điện thoại đến cầu cứu, giọng điệu phảng phất tiếng khóc nức nở, nói năng lộn xộn: "Dara.... Cậu mau đến đây, bọn tớ bị dẫn về đến đồn công an rồi! Làm thế nào đây......"

"Cái gì?" Dara như nhảy dựng lên trên ghế sofa, hàm hồ vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Hóa ra Lee Dong Wook xảy ra mâu thuẫn với người trong công viên. Một chọi ba, cuối cùng thì công an phải ra mặt can thiệp, để giải quết công việc, cả hai bên đều bị dẫn về đồn làm bản ghi chép tường trình sự việc.

Bom từ nhỏ đến lớn nào đâu gặp phải trận ẩu đả thế này, liền luống cuống cả tay chân, cũng không để tâm gì đến có giúp được gì không, việc đầu tiên nghĩ đến là gọi điện thoại cho Dara

Bởi lẽ thường ngày tiếp xúc qua lại với cô là nhiều nhất, việc này cơ hồ cũng trở thành bản năng rồi

Kết quả là khi Dara vội vã đến đó, chỉ trông thấy ở đó có người hòa giải, vị cảnh sát trẻ tuổi đang nói chuyện với một người trong phòng, thần sắc thái độ rất thân thiện và khách khí.

Cô đứng lại ở bậc thang thở dốc rồi mới nhanh chóng đi vào phía trong.

Bom ngồi một góc, trông thấy cô thì lập tức bật dậy nắm lấy tay cô, thần sắc mặt mày tiều tụy, rõ ràng là vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Cô kéo cô ấy vào trong góc, hỏi nhỏ: "Hiện giờ mọi việc như thê nào rồi? Tối đêm rồi, rốt cuộc là ẩu đả vì chuyện gì?"quay đầu nhìn sang, không thấy bóng dáng Lee Dong Wook đâu, chắc bị lôi vào trong phòng tra hỏi rồi

Park Bom liếc nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi, thở dài, thấp giọng, có phần uể oải: "Để lát nữa rồi nói". Vừa dứt lời, cánh cửa nhỏ ngay cạnh liền mở ra, đi theo sau là bóng dáng cao gầy anh tú của kế toán viên Lee Dong Wook

Dara âm thầm hít một hơi thật sâu, cũng chẳng trách mà bị 110 bắt lại, gương mặt đỏ bầm tím vừa nhìn cũng đã đủ khiếp sợ, xem chừng cũng cực kỳ nghiêm trọng

Thế nhưng đánh nhau ẩu đả trong khu vui chơi giải trí, việc này thực sự không giống việc làm của một Lee Dong Wook vỗn nhanh nhạy điềm đạm thường ngày.

Lúc này Dong Hae cũng đứng dậy, giọng điệu thành khẩn nói: "Thật cảm ơn các anh đã nể mặt"

Vị cảnh sát trẻ tuổi lại cười nói: "Đã về đồn chúng tôi báo án rồi, không thả người cũng không được" rồi lại xoay người hếch đầu về phía Lee Dong Wook, nhìn từ đầu đến chân: "Lần sau thì đừng tái phạm nữa nhé, nhìn người cũng nho nhã thế, mà lại thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Người ta có ba người, cậu lại đơn thân độc mã xông vào, còn suýt nữa đánh vỡ đầu một người, cũng hung hăng quá nhỉ"

Lee Dong Wook rất chi "ngoan ngoãn", thừa biết đây là địa bàn của người ta, không ít thì nhiều cũng bị giáo huấn dăm ba câu. Giờ thì chuyện lớn hóa thành nhỏ rồi lại hóa thành không có gì, việc này cũng may mắn lắm rồi, liền gật đầu, mãi đến khi ra khỏi cửa đồn công an mới thở phào nhẹ nhõm.

Park Bom quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, dưới màn đêm ánh mắt như bị che khuất, không phân biệt được là tức giận hay là một loại cảm xúc gì nữa, cuối cùng cô ấy chỉ há hốc miệng, không nói câu gì.

Dara vẫn cảm thấy buồn bực: "Vừa rồi nói chuyện trong điện thoại không rõ ràng gì cả. Tớ nói cậu đấy Lee Dong Wook, người lịch thiệp như cậu sao lại đánh nhau chứ? Nếu không là..." cô đột ngột dứt lời, sau đó lại nói tiếp: "Nếu không phải may mắn, tớ nghĩ tối nay cậu lãnh đủ rồi đó"!

"Cũng chẳng có việc gì to tát" Lee Dong Wook cười nói: "Chính là thấy những kẻ lưu manh ngứa cả mắt". Rõ ràng là vẫn còn bảo lưu lại lời nói, nhưng lại khiến người khác ngờ vực.

Thế là Dara lại hỏi Park Bom: "Rốt cuộc là chuyện gì đây?" kỳ thực cô cảm thấy càng lúc càng kỳ lạ, tại sao lúc nãy hai người họ lại bên nhau chứ.

Trước đây ở trong trường đại học, 2 người họ rõ ràng là như lửa với nước, vẫn thường một lời bất hòa liền tranh luận gay gắt. Thế nhưng đề tài trang luận vẫn thường là những tiểu tiết vụn vặt về những vẫn đề chuyên nghiệp. vì thế mà cô vẫn thường cười nhạo 2 người họ vô vị. Kết quả là không lâu sau đó, chiến trang lạnh đã nhanh chóng khuếch trương lan rộng đến những lĩnh vực khác nhau, cuối cùng thì ngay cả tin tức xì căng đan "tình ái" trong làng giải trí của một minh tinh màn bạc nào đó cũng không may châm ngòi cho cuộc chiến trang tàn khốc của 2 họ Lee – Park.

Park Bom từng phẫn nộ nói: "Nếu như quen Lee Dong Wook trước vài năm, có lẽ nguyện vọng thi đại học của tớ sẽ không phải trường này đâu"

Cô tiếp lời: "Đúng đúng, các cậu nên đi làm luật sư đi"

Lại lấp tức phản bác lại: "Cái gì mà bọn tớ? cậu đừng gộp chung tớ và hắn ta lại mà nói! Con người này không biết có uống nhầm thuốc không, cứ như có thù oán với tớ vậy, những việc mà tớ tán thành, thì hắn ta lại nhất định phản đối, quả thật là chán ngắt vô vị....."

Thế mà con người vô vị chán ngắt ấy lại cùng Park Bom cùng xuất hiện tại đồn công an vào đêm hôm khuya khoắt, đây quả là một việc rất kỳ lạ?

Dara từng cảm nhận rằng, sau khi tốt nghiệp 2 người họ là một đôi thà chết không gặp mặt. Vậy mà trên thực tế, trong thời gian 2 năm, cô cũng rất ít khi nghe thấy Park Bom nhắc đến cái tên Lee Dong Wook. Cô đoán chừng là chán ghét anh ta còn chẳng kịp nữa là, bởi lẽ ngẫu nhiên vài lần nhắc đến bạn học cũ đó, đều bị Park Bom vô tình hoặc cố ý bỏ lướt qua.

Thế mà giờ đây khi hỏi đến anh ta, Park Bom một mực không chịu trả kời cô, dường như có chút mỏi mệt, sắc mặt cũng không được tốt, dưới ánh đèn lộ rõ một vẻ mặt trắng bệch.

Chỉ gãi đầu, ủ rũ thấp giọng nói: "Để hôm khác tớ nói, giờ thì tớ muốn về nhà đi ngủ"

Dara ngẩn người, kéo lấy cô ấy hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"

"Không sao"

"Vậy thì sớm nghỉ ngơi đi, có cần tớ đưa về không?"

Park Bom cuối cùng nở nụ cười, chớp chớp mắt: "Tớ là phụ nữ, cậu cũng thế, 2 người có gì hay ho đâu mà đưa nhau đi dẫn nhau về chứ?"

"Dara, cậu về đi, tớ và cậu về cùng đường" bên cạnh có người chủ động tình nguyện nhận lời

Park Bom nắm lấy tay vịn xe, sau đó không quay đầu lại ngồi ngay vào trong xe.

Mãi đến khi xe taxi chở Dong Wook và Park Bom mất dạng, Dara mới quay đầu lại, do dự một lúc, hỏi: "Hai người họ sao thế nhỉ? Sao em cứ cảm thấy có chút kỳ lạ"

Dong Hae hai tay đút túi quần, hỏi vặn: "Vẫn chưa nhìn ra sao?"

"Cái gì cơ?"

Dong Hae trầm mặc một hồi lâu, mới bình thản cười cười: "Lee Dong Wook đánh nhau, cũng vì đối phương có lời nói mạo phạm đến Park Bom. Còn về việc vì sao hai người gặp nhau trong quán bar thì không rõ thế nào nữa". Anh ngừng ngừng, trong ánh mắt dường như hàm chứa một loại cảm xúc dạt dào hưng phấn, dưới màn đêm ại càng sâu thẳm tĩnh mịch, ra ý muốn nói: "Thật ra đôi lúc em cũng thật khù khờ"

Dara bất giác ngẩn người, khù khờ ư? Có lẽ thế thật. Lại cũng có thể Lee Chae Rin cũng từng cảm nhận như vậy, thế nên mới có lúc biểu lộ ra vẻ mặt cười như không cười, cơ hồ là không thèm tranh luận với cô, bởi vì cô ngốc nghếch quá.

Giờ đây được nhắc nhở thế này, cô đột nhiên hoảng hốt, nhưng lại hoài nghi: "Bọn họ trước đây không đội trời chung, như anh nói thì... thật sự có khả năng đó sao?"

Anh lại mỉm cười, nói thẳng ra: "Có một loại người, càng đấu khẩu thì tình cảm lại càng tốt đẹp". Trông thấy cô vẫn bộ dạng không dám tin, anh bất đắc thở dài: "Cũng không cần phải gặng hỏi Bom làm gì, bọn em quan hệ tốt như thế, đợi lúc cô ấy muốn nói ra, sẽ tự khắc nói với em thôi. Thời gian không còn sớm nữa, em cũng nhanh về nhà đi, anh không đưa em về nhà được nữa rồi, công ty có chút việc, về đến nhà thì gọi điện cho anh"

Anh khẽ dừng lại, rồi lại nói: "Nhắn tin thôi cũng được"

"Trễ thế này rồi?"cô xem thời gian trên chiếc điện thoại, có lẽ còn màng suy nghĩ về khả năng phát triển giữa Park Bom và Lee Dong Wook, thế nên nhất thời không để ý, cô hỏi theo tiềm thức: "Anh còn phải tăng ca sao?" dường như lần trước gặp anh, anh cũng nói tăng ca. Công ty gì mà bận rộn thế chứ? Đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Anh lại nói như thể không có hề hấn gì: "Vừa mới vào làm thôi mà, còn rất nhiều thứ vẫn chưa quen, chỉ còn cách tốn chút thời gian và công sức thôi, sau này từ từ sẽ tốt hơn thôi", tiếp đó giơ tay ra đón lấy chiếc xe trống người, tiễn cô lên xe.

Mãi đến khi rút chìa khóa ra mở cửa, Dara vẫn còn nhớ đến lời gợi ý của Dong Hae, càng cảm thấy là chuyện không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thấy buồn cười.

Park Bom này, trước giờ luôn nhanh nhẩu mồm miệng, nếu như thật sự có mối quan hệ bất thường với Lee Dong Wook, làm sao có thể ngoài miệng không để lộ ra chút nào?

Lại nghĩ đến phong thái nhất quán trước giờ của Lee Dong Wook, từ trước đến nay khí chất nho nhã, vậy mà vì bảo vệ cho Park Bom, xúc động đến mức giơ cả nắm đấm lên, lấy vũ lực để giải quyết vấn đề

Hai người họ từng đối chọi với nhau như lửa với nước, nếu như thật sự giữa họ phát triển mối quan hệ khác thường, có lẽ cũng là một việc thật thú vị biết bao.

Cô cứ thế mơ mơ màng màng, đứng bên cạnh cửa ấn vào công tắc bật đèn, cả gian phòng như sáng rực lên, bởi thế chiếc vali màu đen liền đập ngay vào tầm mắt

Cô chỉ dừng trong vài giây, ngay cả chìa khóa cũng không kịp đặt xuống, liền xông ngay phòng ngủ,

Cô bất giác sững người.

Cánh cửa khéo hờ, mở ra mới biết là vẫn sáng đèn. Thật ra không chỉ có đèn lớn đến cả đèn trần ngoài ban công, đèn chiếu xuống đất bên cửa sổ, còn có đèn bên cạnh giường ngủ đều bật sáng, mà trên giường còn có một người đang nằm.

Quả nhiên Lee Chae Rin đã trở về rồi

Thật sự khiến cho Dara sợ hãi, vốn dĩ không hiểu được tại sao lúc này người này lại xuất hiện trên giường cô. Định mở miệng hỏi, thì lại thấy một cánh tay ấy đặt trên trán, dường như đã ngủ rồi.

Dưới ánh đèn chói mắt thế mà vẫn ngủ được!

Lúc tắt hết những cái đèn to đèn nhỏ, Dara cảm thấy thật hết nói nổi, cũng không biết là cái thói hay quên quái dị của cô ấy đã trở nên nghiêm trọng như thế này từ lúc nào? Bởi vì ngày xưa lúc ngủ Chaerin lại thích để đèn ngủ, chỉ cần là một ánh đèn yếu ớt thôi cũng được.

Cô đã từng rất hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?"

Cô ấy nói: "Vì sợ bóng tối"

Trả lời một cách đường đường chính chính, lại làm cho người khác không tin được. Cho nên cô cho rằng không phải vì lý do đó, nhưng thật sự lại không tìm được cách lý giải nào tốt hơn, đành liệt nó vào những thói quen sống kỳ quái của Chaerin.

Thực ra bản thân cô cũng kỳ quái.

Cô thích ngủ trong bóng tối hoàn toàn, cho dù có đeo thêm bịt mắt kín cũng vẫn cảm thấy không an toàn, chỉ vì biết rằng bên ngoài đèn vẫn sáng.

Do đó khoảng thời gian đầu tiên, cô dường như không đêm nào ngon giấc. Cho đến một hôm vào nửa đêm, cô lại thức dậy trở mình không yên, kết quả là sau một lúc không lâu, liền nghe thấy một tiếng "tạch"nhẹ nhàng

Cô nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy xung quanh đen kịt, đến rèm cửa cũng kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được.

Giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay, cũng không thể nhìn được khuôn mặt của người bên cạnh, lúc đó cô hơi mơ hồ và mệt mỏi, trong lòng biết rằng đèn ở đầu giường đã tắt, cho nên yên tâm ngủ một cách nhanh chóng.

Sau đó cô càng nghĩ lúc đầu Lee Chae Rin chỉ hù dọa cô thôi, nếu thật sự do sợ bóng tối làm sao có thể chủ động nhường nhịn cô như thế?

Cô ấy là như thế, 10 câu thì đến 7,8 câu không phân biệt được thật giả, ngay cả đến vẫn đề nhỏ như vậy mà cũng không trả lời thật, quả là khiến người khác ghét.

Từ trong ra ngoài, Dara nhẹ nhàng bước từng bước tắt mở, cuối cùng vẫn để lại chiếc đèn tường.

Ánh đèn vàng bị nhốt trong thủy tinh bóng trắng mờ mờ hơi mơ hồ lại như vô cùng ấm áp, quầng sáng từ góc sàn nhà nhẹ nhàng lan rộng ra xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy một quầng sáng nhạt trên mặt đất.

Sau đó đi đến bên giường, không kìm được chau mày, chẳng lẽ buồn ngủ như vậy sao? Dường như đến cả nằm một cách ngay ngắn rồi hãy ngủ cũng không kịp nữa.

Chaerin dựa 2 cái gối đang chồng lên nhau, cánh tay vẫn đặt trên trán, một chiếc chân tùy tiện gác bên ngoài giường. Hơn nữa quần áo cũng chưa thay, một chiếc cúc áo ở cổ được nới ra.

Rõ ràng hình tượng không lịch thiệp như thế lại chẳng làm cho người ta cảm thấy xấu đi.

Dara nhất thời hứng lên, thuận tay cầm điện thoại lên, bật flash, chụp hình người nằm trên giường một kiểu.

Cô vốn dĩ lo lắng tiếng "tách" sẽ làm cô ấy thức dậy, nhưng không hề, Lee Chae Rin vẫn tiếp tục ngủ trong tư thế không hề động đậy. Cô rất hài lòng lưu tấm ảnh vào máy, sau đó khom người xuống đưa tay kéo đống chăn ở bên cạnh ra.

Nhiệt độ điều hòa để thấp quá làm cho cô thấy lạnh hết cả da.

Thế là ngay sau đó, cánh tay cô liền bị giữ chặt lại, Dara chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng, trọng tâm không vững liền bị ngã ra giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net