Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Jennie vừa mới mở cửa phòng liền nhìn thấy Park Chaeyoung đang đứng ở ngoài, cũng không biết cô đã đứng ở đó bao lâu, thấy nàng đi ra thì cười nhẹ với nàng một cái: "Lúc trở lại tối hôm qua thì đã rất khuya rồi, chị cho rằng em còn chưa dậy."

Cho nên cô đứng ở ngoài cửa là nghe động tĩnh trong phòng nàng ư? Còn là đợi nàng thức dậy nữa? Jennie cúi đầu đóng cửa: "Hôm nay còn phải làm việc, tôi sẽ không lười biếng."

Chaeyoung cúi đầu nhìn Jennie, hôm nay nàng buộc tóc đuôi gà nên khuôn mặt lớn bằng bàn tay lộ hết ra ngoài, thanh tú giống như là sinh viên, khí sắc nhìn rất tốt, tối hôm qua có lẽ nàng ngủ rất ngon, cũng không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, cô nhìn sang bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ăn sáng trước đã, chút nữa mới đi đến Hoa Thụy bàn bạc hợp đồng cụ thể của các hạng mục công việc."

"Vâng." Nàng nhẹ đáp, đi đến thang máy.

Hai người ăn sáng xong liền trực tiếp đi tới Hoa Thụy. Lúc này Jennie mới biết, dự án này Chaeyoung đã nắm trong tay trước khi đến YG, lúc cô trình bày dự thảo của dự án quảng cáo thì hạ giá thành xuống thấp hơn so với mấy công ty quảng cáo nổi tiếng trong nước, sau này lại có YG làm hậu thuẫn nên thuận lợi giành được dự án này.

Nắm trong tay một dự án lớn như vậy nên không trách được vừa đến YG đã nắm giữ vị trí giám đốc.

Bởi vì thông tin mới biết này nên Jennie có chút hiếu kỳ đối với việc Chaeyoung đổi nghề nhưng nàng vẫn nhịn không hỏi, chuyện của cô không liên quan gì đến nàng cả.

Bận rộn hai ngày, công việc của lần công tác này đã kết thúc vào chiều thứ sáu, trên đường về khách sạn đột nhiên Jennie cảm thấy thân thể có cái gì đó khác thường, giống như là hàng tháng phụ nữ có mấy ngày ...

Lúc này còn đang ở trên taxi, hôm nay Jennie lại mặc quần trắng nên lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, lúng túng đỏ mặt, ngay cả cử động cũng không dám, lại sợ dính vào ghế sau xe taxi nên chỉ có thể dùng tay để đỡ cơ thể. Còn hơn hai mươi phút nữa mới về đến khách sạn, nàng chỉ có thể hy vọng là đừng bị dây ra quần ...

Một lát sau, Chaeyoung ngồi bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của nàng, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Jennie đỏ mặt lắc đầu: "Không sao."

Chaeyoung nhìn vào vành tai đỏ ửng của nàng và tư thế ngồi không được tự nhiên thì mơ hồ đoán được nhưng cô mím môi không nói gì cả.

Mười phút sau xe dừng trước một quán rượu, Chaeyoung trả tiền cho tài xế đồng thời nhỏ giọng nói vào tai Jennie: "Em xuống xe trước đi để chị nhìn xem quần có bị dính hay không."

Dù đối phương từng là người thân mật nhất nhưng Jennie vẫn cảm thấy có một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu khiến mặt càng đỏ hơn. Không phải là nàng không muốn xuống xe nhưng nàng vẫn ngồi yên không biết làm sao bây giờ; hôm nay túi Jennie mang theo chỉ đủ đựng điện thoại và ví tiền mà thôi nên căn bản không che được gì cả. Lúc Chaeyoung nhận lại tiền thối từ tài xế thì Jennie mới mở cửa xuống xe, đồng thời lấy túi che ở phía sau. Nàng cũng không biết là quần có bị bẩn hay không nên vẫn đứng bên cạnh xe không dám đi lung tung, nếu như quần bị bẩn thật thì để người đi đường nhìn thấy ...

Lúc Chaeyoung xuống xe thì Jennie quẫn bách nhìn cô một cái, chờ cô nói chuyện.

Chaeyoung nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng thì trong con ngươi đen láy của cô lóe ra ý cười, đột nhiên cô khom lưng bế nàng lên, Jennie cả kinh kêu lên: "Park Chaeyoung, chị làm gì vậy? Thả tôi xuống!" Giọng nói của nàng đã có chút không vui, giãy giụa.

Chaeyoung cụp mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng động, quần bẩn, ôm như vậy thì người khác không nhìn thấy được." Cẩn thận điều chỉnh lại tư thế bế nàng, đảm bảo người đi đường không nhìn thấy vết đỏ trên quần nàng.

Jennie ngừng giãy giụa, nhíu mày mím môi không nói lời nào, lúc này người đi trên đường rối rít nhìn bọn họ, có người còn phát ra tiếng cười ám muội làm Jennie vừa lúng túng vừa thẹn. Trước kia Chaeyoung không phải như thế này, cũng không thích làm chút chuyện thân mật trước mặt người khác, bế kiểu nàngng chúa trên đường như thế này là lần đầu tiên.

Chaeyoung bế nàng đi vài bước, đi dọc theo hàng cây xanh ven đường về khách sạn, Jennie giãy dụa: "Chị thả tôi xuống!" Kiểu bế công chúa làm người khác chú ý như vậy cùng với việc nàng bị xấu hổ cũng không khác gì nhau.

Chaeyoung vẫn vững vàng bế lấy nàng không có buông tay, cho nàng một gợi ý: "Nếu em cảm thấy thẹn thì em có thể giả vờ bất tỉnh hoặc giả vờ ngủ."

Jennie: "..." Nàng nghe được trong giọng nói của cô có ý cười.

Đang muốn giãy dụa thì đột nhiên cảm thấy một dòng khí nóng chảy ra nên Jennie liền không dám động nữa. Với sức lực của nàng thì tuyệt đối không thể thoát khỏi cô được nên dần dần Jennie nằm yên, cũng may là trên đoạn đường này không có nhiều người đi qua.

Một lát sau, Jennie nhịn không được nói: "Chị có thể đi nhanh hơn được không!" Cô cố ý, chân dài như thế sao lại đi chậm như vậy chứ!

Chaeyoung ôm cánh tay của nàng thật chặt, đúng là cô cố ý, khó như vậy mới có thể ôm được nàng nên cô chỉ muốn đi chậm một chút, càng chậm càng tốt, có như thế thì mới có thể ôm nàng thêm một lúc. Mấy năm nay điều cô nhớ nhung xa xỉ nhất chính là được ôm nàng.

Từ lối đi bộ đến cửa chính của quán rượu là một hàng cây xanh, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuyên qua tàng cây tạo thành từng mảnh màu vàng loang lổ, gió nhẹ thổi vào mặt xua đi một chút bực bội, tâm trạng của Jennie dần dần bình tĩnh lại.

Lúc đi qua đại sảnh khách sạn thì Jennie vô ý thức nhắm mắt lại, quay mặt vào trong lồng ngực của cô.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, lúc sau Jennie liền cảm giác được Park Chaeyoung đã đứng lại, trong tai truyền đến giọng nói lo lắng của Jisoo: "Cô ấy bị sao vậy?"

Một giọng nói truyền ra từ trong lồng ngực của Chaeyoung: "Không sao, có chút không thoải mái thôi." Jennie cực kỳ quẫn bách.

Jisoo nhìn chằm chằm vào người đang vùi đầu trong ngực Chaeyoung, vươn tay ra muốn đoạt người: "Không thoải mái thì phải đi đến bệnh viện."

Cô nhíu mày lùi về sau một bước, lạnh giọng nói: "Điều này không cần cô quan tâm."

Jennie bất đắc dĩ nghiêng đầu, lúng túng nhìn Jisoo, nhỏ giọng nói: "Đàn chị, em không sao ... để em về phòng trước đi." Lúc này Jennie hận là không thể nhảy xuống từ trong lòng Park Chaeyoung chạy đến thang máy trước.

Jisoo nghe vậy thì sững người, môi mỏng mím chặt nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, vừa rồi chị cho là nàng bị ngất đi. Jisoo đang ngây người thì Chaeyoung đã bế Jennie vòng qua chị đi đến thang máy.

Jennie nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nàng biết là Jisoo đã đuổi theo, lúc này nàng hận là không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, nàng chẳng qua là do cái kia đến mà thôi ... tại sao lại thành cục diện này chứ ...

Vừa đến cửa phòng thì Jennie liền nhảy xuống khỏi người Park Chaeyoung, lưng dán vào cửa phòng quẹt thẻ, đi thụt lùi vào trong phòng, núp nửa người sau cánh cửa nói với hai người phụ nữ đối diện: "Hai người ... về phòng đi." Jisoo ở đây làm cho nàng có chút luống cuống, nói xong những lời này liền đóng cửa lại, tay đặt lên trán ảo não không thôi, qua mấy giây mới đi vào phòng vệ sinh xử lý.

Ngoài cửa, Jisoo cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, Chaeyoung nhàn nhạt liếc chị: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không ai có thể hiểu cô ấy hơn tôi."

Để lại một câu như vậy xong, Chaeyoung xoay người đi xuống lầu.

Jisoo đứng trước cửa phòng Jennie, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia, bực bội cốc đầu một cái rồi xoay người rời đi.

...

Tiếng gõ cửa vang lên, Jennie lập tức ra mở cửa, nhìn người tới là Chaeyoung thì nàng sững người một lúc, nàng cho là người của quầy tiếp tân, lúc nãy nàng có gọi điện ...

Cô đưa cái túi đang cầm trong tay cho nàng: "Chị biết em đã gọi điện cho quầy tiếp tân, chị đã mua giúp em."

Jennie mím môi nhận lấy cái túi trong tay cô, nhỏ giọng nói 'cảm ơn' rồi muốn đóng cửa lại nhưng Chaeyoung vươn tay chống cánh cửa, nghiêng người đi vào.


"Chị vào làm gì! Đi ra ngoài!" Giọng nói và sắc mặt của Jennie đều không tốt.

"Chị muốn nói chuyện với em." Chaeyoung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, giọng nói vừa nghiêm túc vừa cố chấp.

"Hôm nay tôi không thoải mái nên không muốn nói chuyện, chị đi ra ngoài trước đi." Jennie mở cửa ra, nhìn ra ngoài.

Chaeyoung vươn tay đóng cửa lại, lướt qua nàng đi vào phòng, có chút vô lại nói: "Chị chờ em ở trong này."

Jennie lườm bóng lưng cao lớn kia nhưng lại không có cách nào, cầm lấy cái túi đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra thì Chaeyoung đưa cho nàng một ly trà gừng, Jennie nhìn cô một cái, cầm lấy cái ly rồi ngồi xuống sofa, nhàn nhạt nói: "Chị muốn nói chuyện gì? Nói chị và Han Ji Eun không có bất kỳ quan hệ gì sao? Điều này chị đã nói mấy lần rồi, không cần nói thêm nữa đâu."

Park Chaeyoung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức bình tĩnh của nàng, giọng nói có chút khàn khàn: "Vậy em có tin chị không?"

Jennie ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc lắc đầu: "Không tin nhưng tôi không thèm để ý, tôi cũng không muốn nối lại quan hệ với chị." Lúc ly hôn nàng đã từng hỏi cô có phải là do Ji Eun hay không, cô không trả lời tức là thừa nhận, sau này ... nàng tận mắt nhìn thấy Ji Eun hôn cô nhưng cô cũng không có đẩy ra, nàng tin vào những gì mắt mình đã nhìn thấy.

Chaeyoung cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của nàng. Lúc trước Han Ji Eun quấn lấy cô, Jennie hỏi cô có phải vì cô ta mà ly hôn với nàng hay không thì cô liền thừa nhận. Cô rất hiểu nàng, nếu không phải là lý do như vậy thì nàng sẽ không rời bỏ cô.


Chuyện xảy ra lúc đó quá đột ngột, tình thế vượt quá sự tưởng tượng của cô nên cô không thể giữ nàng ở bên cạnh để cùng nhau chịu hành hạ được, cô không thể bảo vệ được nàng nên đành phải ép nàng rời khỏi.

"Jennie, chuyện có chút phức tạp, chị không có cách nào khác, nếu vẫn giữ em ở bên cạnh thì chị ..." Lời nói của Park Chaeyoung bị tiếng gõ cửa cắt ngang, Jennie nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi mở cửa.

Jisoo đứng ở ngoài cửa, cười với nàng: "Cùng nhau đi ăn cơm đi."

Jennie vừa muốn từ chối thì giọng nói của Chaeyoung từ phía sau truyền tới: "Cô ấy ăn cùng với tôi rồi." Vừa dứt lời thì người cũng đã đi đến bên cạnh nàng.

Jisoo nheo mắt nhìn Chaeyoung xuất hiện ở trong phòng nàng, cô cũng lạnh lùng nhìn Jisoo, Jennie im lặng một chút rồi nói: "Hai người đi cùng nhau đi, tôi cần nghỉ ngơi."

Chaeyoung và Jisoo đồng thời nhìn Jennie, thần sắc của nàng nghiêm túc, không giống như là nói đùa.

Trong lòng biết tối nay lại không nói được rồi, Chaeyoung đi ra khỏi phòng, nói với nàng: "Vậy em nghỉ đi, chút nữa chị mua đồ ăn về cho em."

"Không cần, hai người đi đi." Jennie nói xong cũng đóng cửa lại.

Jisoo nhìn Chaeyoung: "Cũng tốt, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cô."

Chaeyoung cười nhạo một tiếng: "Tôi và cô chẳng có gì để nói cả." Nói xong thì lướt qua Jisoo đi đến thang máy.

Jisoo đi theo, nhàn nhạt nói: "Tôi đã biết vì sao lúc trước cô ly hôn với Jennie. Mặc dù tôi cảm thấy lúc đó cô làm vậy là sáng suốt, đổi lại là tôi thì tôi cũng làm như vậy nhưng hai người đã ly hôn nhiều năm rồi, cô cũng đã thật sự làm tổn thương cô ấy. Bây giờ, tôi với cô cạnh tranh công bằng, cô ấy chưa chắc đã lựa chọn cô." Lúc nãy, chị đã nhận được tài liệu do trợ lý đưa tới, sau khi xem xong thì vội xuống lầu tìm Jennie, chị không biết Jennie có biết những chuyện này hay không.

Chaeyoung xoay người tóm lấy cổ áo Jisoo, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chị: "Cô dám điều tra tôi?"

Jisoo không nhanh không chậm kéo tay Chaeyoung ra, lùi lại hai bước, sửa sang xong lại cổ áo mới nhàn nhạt nói: "Là tôi điều tra cô, kết quả thật khiến cho người ta giật mình, thậm chí ... có chút đồng tình nhưng tôi không có ý định nhượng bộ."

"Tôi không cần sự đồng tình của cô." Sắc mặt Park Chaeyoung thâm trầm, cười lạnh một tiếng: "Tôi đã nói rồi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy gả cho người nào khác."

Jisoo không bị lời nói của Chaeyoung làm kinh hãi như lần trước, thần sắc của chị vẫn tự nhiên nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của Chaeyoung: "Tôi cũng đã nói, lần này tôi không có ý định nhượng bộ. Nếu như Jennie chọn tôi thì cô cũng không có cách nào, cô cũng không thể ép cô ấy được, nếu cô ép cô ấy quay lại với cô thì hành vi này thật đúng là vô sỉ."

Chaeyoung lạnh lùng nhìn Jisoo, nhàn nhạt nhếch miệng: "Chẳng lẽ cô không biết, người đã sống sót từ trong tuyệt cảnh thì chuyện gì cũng đều có thể làm được."




_______________________________________________

Auth: Năm học mới của các c ntn rồi tất cả ổn cả chứ? Năm nay t học chương trình mới nên khá bận nhưng sẽ cố ra chap đều nè các c thả sao cho t động lực nhé, Thank You !!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net