Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình tượng này không phù hợp sao? Chắc chắn là thí sinh tốt nhất? Nhìn xem tác giả của "Ức" tự mình trả lời kìa!" Trong căn phòng tối tăm, tia sáng yếu ớt phát ra từ TV, trong màn hình đang phát ra một tin tức giải trí nổi danh nào đó, đó là hình ảnh từ cuộc phỏng vấn với Quý Mạc cách đây không lâu.

Trên thực tế, tuy rằng trong những năm gần đây "Ức" có độ hot rất cao, nhưng cơ hồ rất ít khi tiếp xúc với truyền thông, lần này thật không dễ dàng gì mà tiếp nhận phỏng vấn, nữ phóng viên đang lo lắng bất an ở bên cạnh, Quý Mạc đem hai tay tùy ý đặt lên trên đầu gối, toát lên vẻ bình tĩnh, xa cách, lúc nào cũng điềm nhiên như vậy, tựa như chẳng có vấn đề gì có thể thay đổi được sự bình tĩnh từ trong xương cốt ấy.

Với giọng điệu hào hứng khoa trương người chủ trì nói nhanh một vài chuyện gì đó, thế nhưng Duệ Khê cái gì cũng chưa từng để ý, ánh mắt vẫn luôn nghiêm túc nhìn hình ảnh kia trên màn ảnh vẻ mặt mang theo nhàn nhạt mỉm cười, tay nắm chặt remote điều khiển từ xa

"Nhân vật là tôi định, bởi vì đây là chuyện xưa của tôi."

Nàng xem thấy cô, cho nên vẫn là không có đi ra ngoài sao? Vì vậy vẫn còn có thể bị mắc kẹt? Duệ Khê nhắm hai mắt lại, đúng là, một đứa ngốc cố chấp.

"Lạch cạch."

Một luồng ánh sáng ấm áp trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn bộ phòng khách, từ trong bóng tối một lần nữa lại chẳng có chút ánh sáng nào cả, dù sao đôi mắt cũng hơi đau rát, Duệ Khê lấy tay che đôi mắt lại rồi chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía thân ảnh đang hướng tới chính mình.

"Đang xem cuộc phỏng vấn của tôi sao?" Quý Mạc dựa vào tường, vừa cởi đôi giày cao gót vừa nhìn cái bóng người có chút trầm mặc trên ghế salon, nàng mới vừa vào cửa, liền bị chú ý bởi âm thanh từ TV truyền tới.

"Em bị bệnh." Duệ Khê nghiêng nghiêng đầu, giọng nói trẻ con vang lên.

"Bị bệnh sao?"

Quý Mạc nhíu nhíu mày, mang dép lê nhanh bước tới, thật tự nhiên đưa tay ra vén lên mái tóc lề thề của nàng, lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ trên trán của Duệ Khê một chút, rồi thu tay lại sờ sờ vào trán của chính mình.

"Nhiệt độ không có vấn đề nha." Quý Mạc nhìn Duệ Khê sắc mặt tái nhợt có chút lo lắng, "Đi bệnh viện nào, thân thể em vẫn luôn không tốt lắm." Nói như vậy đã muốn đem người trên ghế salông đỡ lên.

"Vẫn là muốn làm như vậy sao?" Duệ Khê nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng đặt trên lòng ngực của mình.

"Biết không? Nơi này sẽ đau."

Quý Mạc có chút kinh ngạc, đôi mắt dưới cặp kín đem bình tĩnh nhìn bàn tay đang được Duệ Khê nắm lấy.

"Là chấp niệm, vì thế không thể từ bỏ." Quý Mạc nhẹ nhàng đem từng chữ từng câu từ trong lòng nói ra.

"Vẫn còn chưa sẵn lòng buông tha chính bản thân mình a."

Duệ Khê cười cười, chẳng phải đã sớm biết sao, Quý Mạc là người cố chấp hơn bất kì ai. Nàng đứng lên dường như có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng hướng đến người thấp hơn mình một cái đầu là Quý Mạc mà dựa vào.

"Suy cho cùng vẫn còn chưa nguyện ý buông ra a, vì thế chị, nữ nhân cố chấp này, coi như là địa ngục thì em cũng sẽ ở bên cạnh chị tới cùng."

Trong ánh mắt lóe lên điều gì đó, Quý Mạc giơ hai tay lên giống như muốn ôm chặt cô gái đang dựa trên người mình, do dự một lúc rốt cục vẫn là để tay xuống.

"Em không cần..." Lời còn chưa nói hết thì đã bị nàng xoa xoa đầu "Rất mệt mỏi, vì thế để yên cho em dựa vào một lúc." Biết nữ nhân này lại muốn nói ra cự tuyệt, thế nên vẫn là cắt ngang lời nói của nàng đi. Duệ Khê choàng mở mắt, vẫn cảm nhận được cơ thể nàng hơi cứng ngắc, nhẹ nhàng ngửi mùi hương từ nàng, quả nhiên chỉ có mùi vị mới là chân thật nhất a.

Sau khi công bố diễn viên chính, bộ phim [May mắn có ngươi] nhanh chóng sắp xếp cho các diễn viên buổi chụp hình đầu tiên.

"Náo Tỷ đi đón Trương Nhuận, nàng vẫn quấn quít Náo Tỷ, để nàng đi đi."

Vương Tử quệt mồm, hơi có chút giận dữ, làm người hâm mộ lão thành đối với fan couple Kha - Ny đối với đối tượng scandal của nữ vương đại nhân, tiểu trợ lý đều là có chút địch ý, tuy rằng mới vừa biết Trịnh Đan Ny cùng Trương Nhuận đùa vui, nhưng mà trong nội tâm Vương Tử vô cùng cự tuyệt, có điều trải qua một quãng thời gian tự mình an ủi, cuối cùng cũng coi như vẫn là miễn cưỡng lựa chọn chấp nhận.

Dường như Trịnh Đan Ny không có chú ý tới Vương Tử oán giận, lúc này nàng đang gửi tin nhắn cho Vương Kha.

"Có ở đó không?"

"A." Trần Kha có chút đau đầu, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, nữ vương đại nhân đều thỉnh thoảng gửi cho mình tin nhắn. Làm nghệ sĩ tại sao có thể chủ động tiết lộ hành trình của mình với người hâm mộ đây, Trần Kha cơ hồ muốn vỗ trán.

Vừa mới bắt đầu, đều là Trịnh Đan Ny gởi nhắn tin lại đây, cô chỉ phụ trách trả lời đơn giản "Thật" "Ừ" , kết quả vài ngày sau, nữ vương đại nhân cũng có chút mất hứng, bắt đầu yêu cầu Vương Kha chủ động cho mình gởi nhắn tin, đây là đem mình làm bạn bè nha.

Trần Kha nhìn tới icon cảm xúc trong tin nhắn vừa mới nhận, quả thực là dở khóc dở cười, ở một đám người hâm mộ ngóng trông chờ, cái người được vạn người quan tâm lại một mực gửi tin nhắn đến mình không ngừng, mặc dù là đã đeo khẩu trang nhưng Trần Kha vẫn rất lúng túng và muốn chạy thoát khỏi hiện trường...

"Đến rồi, Đan Ny đến rồi."

Tựa hồ là đã nhìn thấy gì, tất cả mọi người xao động hẳn lên, một chiếc xe GMC quen thuộc chậm rãi đi tới, Trần Kha chạy mấy bước tiến gần, bị kẹt trong vòng vây của mọi người tính toán tìm ra một vị trí thích hợp nhất. Trịnh Đan Ny đi xuống, tựa hồ tâm tình không tệ, đúng là hiếm thấy không có đeo kính. Từ trong đám người hỗn độn rất nhanh thấy được bóng người quen thuộc, Trịnh Đan Ny nhíu nhíu mày chỉ chỉ gò má của chính mình.

Hả? Trần Kha dời ống kính, có chút kỳ quái nhìn động tác của nữ vương đại nhân, "Khẩu trang" Trần Kha đọc được từ khẩu hình của Trịnh Đan Ny, đúng rồi, lúc trước nữ vương đại nhân đưa cho mình một khẩu trang, đồng thời biểu thị hi vọng mình dùng nó để thay thế cái khẩu trang màu đen kia.

Có điều Trần Kha vẫn luôn không thể nào tiếp thu hình ảnh dây buộc màu hồng phấn cho nên vẫn cứ mang cái khẩu trang màu đen, lúc này hình như ánh mắt Trịnh Đan Ny có chút sát khí, lặng lẽ rùng mình một cái, làm sao mà cảm thấy gần đây nữ vương đại nhân tính khí lớn như vậy đây, hơn nữa tâm tình thất thường quả thực khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Trịnh Đan Ny liếc mắt nhìn cái người đang hóa đá kia - Vương Kha, mím môi ánh mắt lóe lên một nụ cười, cuối cùng hướng về người hâm mộ của mình vẫy tay, nhanh chân đi vào khu vực chụp ảnh.

Ngồi trên ghế có chút khẩn trương "Có thể làm được chưa?" Thợ trang điểm nhìn Trịnh Đan Ny trong gương lễ phép hỏi.

"Ừ." Trịnh Đan Ny khẽ gật đầu một cái, yên lặng nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được một đôi bàn tay nhẹ nhàng chải qua chải lại trên tóc.

Studios có chút ồn ào làm lấn át cả âm thanh của cái kéo cắt tóc, cả thế giới đóng lại trong tầm mắt, thời gian dường như trôi qua rất nhanh "Được rồi." Giọng điệu của nhà tạo mẫu tóc rất là thoả mãn, cử chỉ phóng khoáng mở miếng vải ra, nhắc nhở Trịnh Đan Ny mở mắt ra.

Trịnh Đan Ny từ từ mở mắt ra, chính mình có chút xa lạ xuất hiện trong gương. Là kiểu tóc mái ngang dày đã từng rất phổ biến lúc trước, cả mái tóc dài cũng trở thành màu đen, có chút kinh ngạc. Trịnh Đan Ny bất tri bất giác đưa tay ra chạm vào hình ảnh của nàng trong gương, cái kia mái tóc ngang thề, cô gái có mái tóc đen thẳng mượt nhìn mình, giống như đang gặp chính bản thân mình trong quá khứ vậy..

"Là kiểu tóc của một vài năm trước đây, tuy có chút lỗi thời, có điều nó làm tăng vẻ đẹp cho Đan Ny, chắc chắn là ok a." Nhà tạo mẫu tóc có chút đắc ý, hiệu quả thật sự không tệ.

"Ồ, đây là Đan Ny tỷ sao?" Âm thanh mang theo ít nhiều bất hảo từ sau truyền tới, sau đó là tiếng bước chân chạy vào tò mò nhìn Trịnh Đan Ny của Trương Nhuận, quả nhiên thay đổi kiểu tóc nữ vương đại nhân thế mà giảm một chút cảm giác ngột ngạt cao lạnh, trái lại thêm chút nữ tính thanh thuần của phái nữ.

"Chị thật sự một chút cũng không có thay đổi." Trịnh Đan Ny nhìn về phía Lô Tĩnh, chú ý tới viền mắt nàng có chút hồng hồng, "Giống như, sáu năm về trước khi em lần đầu tiên nhìn thấy chị."

Lô Tĩnh âm thanh oa oa, không biết làm sao mà gần đây nàng lúc nào cũng nhớ về những kỉ niệm ở quá khứ. Khi đó chính mình vẫn là người mô giới mới ra nghề, mà lúc ấy Trịnh Đan Ny còn lâu mới được khí chất như nữ vương đại nhân hiện tại, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại ngoan ngoãn rất đáng yêu, quả thực manh đến tan chảy cả đáy lòng nàng.

Thấm thoát đã qua sáu năm rồi a, cái gì cũng sẽ thay đổi. Ánh mắt Lô Tĩnh rơi xuống bên người thiếu niên đã tẩy đi lớp hóa trang, nếu như nàng vẫn còn, chắc cũng dáng dấp hiện tại là như vậy đi...

"Trương Nhuận, trang phục này của chị vẫn vô cùng tốt." Có nhân viên đi ngang qua, bất tri giác nhìn Trương Nhuận vài lần, sau khi tẩy xong lớp trang điểm mắt khói thông thường, trên người Trương Nhuận tuổi trẻ toát lên cảm giác hoạt bát của tuổi trẻ,ăn mặt nhẹ nhàng giản dị, càng nhẹ đi bao nhiêu cảm giác bất kham trên người.

"Đương nhiên rồi, tôi là Nhuận mỹ nữ mà." Cuối cùng Trương Nhuận vẫn còn là một đứa trẻ, vừa nghe có người khen bản thân thì không thể chần chừ lấy điện thoại di động ra thuần thục tạo mấy kiểu và chụp vài bức ảnh selfie...

"Hãy để cho bọn họ lên nhìn xem, không phải lúc nào cũng... " Vẫn chưa nói hết, đã bị một cái tay đoạt lấy điện thoại di động, Lô Tĩnh hủy bỏ việc chỉnh sửa các nội dụng trong wechat, sau đó nhấp vào album và nhanh chóng xóa hết các tấm hình selfie bên trong.

"Không cho phép chụp ảnh selfie, cũng không cho phép chụp hình, cấm phát weibo trong lúc ghi hình."

Lô Tĩnh quay đầu mặt đầy ý cười nhìn vẻ mặt u oán của Trương Nhuận, đứa trẻ này mặc kệ nàng quản như thế nào cũng tranh thủ từng phút lúc trang điểm để chạy ra ngoài.

"Bắt đầu rồi." Nhân viên đến thông báo nhiệm vụ chụp ảnh, Trương Nhuận liếc mắt nhìn Trịnh Đan Ny, khóe miệng len lén giương lên, một bước lớn đi tới bên người nàng, Tay đưa lên cao liền khoát vai lên nữ vương đại nhân.

"Tuy rằng tôi đối với cô cũng không có hảo cảm gì." Trương Nhuận tới bên tai Trịnh Đan Ny nói rằng.

"Cho nên?" Nữ vương đại nhân nhíu mày, không chút biến sắc mà né tránh tay nàng.

"Có điều, tôi sẽ chụp hình thật tốt, trước tiên tạm thời chung sống hòa bình đi." Trương Nhuận nhìn thấy Lô Tĩnh bên này, giọng điệu có chút nóng nảy "Là vì nể mặt Náo Náo nha."

Trịnh Đan Ny nghe lời nói có chút ấu trĩ của Trương Nhuận, nó chạm đến nỗi muộn phiền trong lòng, xem ra Lô Tĩnh đã đem bảo vệ nàng thật tốt, cũng đã ở trong vùng nước đục này gần một năm vậy mà đầu óc vẫn còn ngây thơ như vậy a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net