Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bị Lan Ngọc giày vò cả đêm, khi Vỹ Dạ tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên cao ba sào, nàng sờ sờ bên cạnh, trống trơn, xem ra Lan Ngọc đã đi từ sớm rồi.



Mở mắt ra, vì hôm qua ngủ không ngon nên đầu hơi đau, người cũng đau, theo thói quen muốn nhấc chân lên nhưng lại phát hiện chân vẫn đang bị trói. Nàng nửa ngồi dậy, nhìn hai chân đang bị cột ở hai đầu giường, bị Lan Ngọc trói một đêm, bây giờ chân cũng ê ẩm tê rần rồi.



Lan Ngọc cũng thật là, đã làm xong rồi còn trói.



Lâm Vỹ Dạ oán giận nhìn đầu giường, thấy trên tủ đầu giường có để một cây kéo, nhất định là Lan Ngọc để lại cho nàng cắt dây.



Cầm kéo xuống, cắt dây, lúc hai chân được tự do, nàng cũng rời giường đi vào phòng tắm.



Phòng tắm u ám đã bày sẵn ly súc miệng sạch sẽ và bàn chải đánh răng. Bàn chải được bóp kem đặt ngang lên miệng ly, xem ra thói quen của Lan Ngọc không hề thay đổi, vẫn như trước đây, những thứ này đều là cô chuẩn bị cho nàng



Nói đến chi tiết này, Vỹ Dạ không thể không khen ngợi Lan Ngọc là người tỉ mỉ, có ai ngờ được người biến thái đó lại có tâm tư kín đáo như vậy.



Rửa mặt xong, thay một bộ váy liền, lúc mở cửa phòng ra đã thấy hộ vệ đứng trước cửa từ bao giờ.



"Tiểu thư, cô chủ nói cô dùng bữa xong có thể tùy ý đi tham quan đảo." - Vệ sĩ truyền lại lời dặn dò của cô chủ.



Hộ vệ cũng không phải lần đầu làm chuyện này, Lâm Vỹ Dạ không đáp một tiếng, tự xuống lầu đi tới phòng ăn. Nàng uống vài hớp sữa tươi, liếc hộ vệ đằng sau hỏi: "Cô chủ đâu? Tại sao không thấy chị ấy?"



"Cô chủ có việc phải rời đảo một hai ngày." - Hộ vệ trả lời cẩn thận.



Đột nhiên nghe được Lan Ngọc không có ở trên đảo, Lâm Vỹ Dạ buông lỏng hơn nhiều, tốc độ dùng cơm cũng nhanh lên.



Uống hết sữa, ăn bánh sandwich xong, thậm chí còn chưa kịp đặt nĩa xuống thì một hộ vệ khác đã chạy tới nói: "Tiểu thư, cô chủ gọi cô vào thư phòng nói chuyện video với người."



Lâm Vỹ Dạ bất đắc dĩ than thở.



Đây chính là phiền toái khi không có di động, Lan Ngọc cũng kỳ lạ, cô không thích nàng mang theo di động, muốn nói chuyện với cô đều chỉ có thể thông qua máy tính.



Vào thư phòng lầu hai, nhìn gương mặt lạnh băng trên màn hình máy tính, Lâm Vỹ Dạ âm thầm khen ngợi thể lực của Lan Ngọc, đêm qua ra sức suốt đêm, sáng phải dậy sớm mà còn có tinh thần như vậy, còn nàng ăn xong bữa sáng đã hơn mười giờ mà vẫn mệt mỏi rã rời.



"Ngọc, không phải Ngọc bảo muốn dẫn em đi thăm vương quốc kim cương của Ngọc sao, sao bây giờ lại đi rồi?" - Không mềm yếu như trên giường, ban ngày Lâm Vỹ Dạ nói chuyện cũng có chút khí thế.



"Xin lỗi, Dạ!" - Lan Ngọc biết mình thất hứa với Vỹ Dạ, thái độ tốt vô cùng, "Nơi giao dịch vũ khí của Ninh Xà phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể không ra mặt, nhưng chỉ cần hai ngày là ổn rồi."



"Ngọc cứ từ từ xử lý chuyện ở đó đi." - Lâm Vỹ Dạ giả vờ tức giận: "Em ở đây chơi một mình mấy ngày cũng rất tốt."



"Em có thể đi tham quan mỏ kim cương, nhưng phải có hộ vệ đi theo, phụ trách mỏ kim cương là một người tên Huỳnh Trấn Thành, nếu em muốn đi thì nhất định phải nghe lời anh ta." - Trên mặt Lan Ngọc hiện lên một nụ cười hiếm thấy.



Lâm Vỹ Dạ nghe đến tên "Người này là nam sao?"



"Nam."



Nàng khó tin nhìn cô, cô lại muốn mình nghe lời một người đàn ông khác sao?



"Nếu như là nam, thì em cũng không dám."



"Cuối cùng em cũng thông minh một lần." - Nụ cười của Lan Ngọc vẫn đọng trên mặt, chẳng qua là hơi thâm trầm hơn lúc nãy, "Anh ta chỉ dẫn đường cho em thôi, em không nên có dây dưa gì với anh ta."



"Nếu Ngọc đã không yên lòng như vậy thì em không đi chơi nữa, tiết kiệm chút sức lực còn lại."



"Vậy chẳng phải hai ngày nay em sẽ rất buồn chán sao." - Lan Ngọc mặc dù không cho Vỹ Dạ tự do, nhưng trong phạm vi cô cho phép cô vẫn muốn nàng đi chơi thoải mái, chỉ cần tâm tình nàng tốt thì tâm tình cô cũng sẽ tốt theo, như vậy lúc lên giường mới có tinh thần.



"Vậy em theo ý Ngọc đi tham quan cái vương quốc kim cương này vậy." - Lâm Vỹ Dạ dựa vào ghế, lười biếng duỗi thắt lưng: "Không nói nữa, em muốn đi ngủ, chờ ngủ dậy lại đi cũng không muộn."



"Đi ngủ đi, giữ tinh thần tốt chờ tôi trở lại."



Lúc Lan Ngọc tắt video, Ninh Xà liền gõ cửa.



Được cô cho phép cửa mới được đẩy ra, một người đàn ông trung niên tinh thần chán nản đi vào, ước chừng không tới 50 tuổi, da ngăm đen, vóc dáng thấp, thoạt nhìn già hơn tuổi rất nhiều.



"Ninh Xà, chỗ Thuận Nguyễn có động tĩnh gì không?" - Lan Ngọc đưa xì gà lên miệng, nói.



"Chỗ hắn vẫn còn án binh bất động." - Ninh Xà trả lời.



"Hắn ta thật đúng là bình thản." - Lan Ngọc búng tàn thuốc xì gà lên bàn: "Ngày đưa tang lão gia, hắn lại phái mấy tay chân vô dụng như vậy, thả có mấy trái bom nhỏ, cứ cho là tôi không biết cái gì cả sao?"



Chuyện nổ công viên tưởng niệm của Ninh gia 8 năm trước, Lan Ngọc đã biết từ trước nhưng lại không ngăn cản, mà ngược lại tương kế tựu kế để Vỹ Dạ được gặp người nhà của nàng



"Thuận Nguyễn và cô chủ đã đấu mấy năm, thật không biết hắn ta đến cuối cùng muốn lấy được cái gì?"



"Ở nước A, chỉ có nhất hắn dám đấu cùng tôi, tuổi chúng tôi cũng không chênh lệch lắm, thủ đoạn cũng ngoan độc như nhau, nếu như không có đối thủ này, tôi thật sự sẽ thấy nhàm chán."



"Cô chủ, kế tiếp chúng ta làm gì?"



"Tiên hạ thủ vi cường!" - Lan Ngọc ném xì gà xuống sàn nhà.



"Vâng!"

_________

Sau khi Lâm Vỹ Dạ ngủ dậy là tới thời gian dùng bữa trưa, nhưng nàng nhìn các món thịt đầy bàn lại không có một chút khẩu vị nào.



"Tôi muốn ăn cá." - Nàng bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân: "Các người ra biển bắt cá cho tôi đi."



Đừng nhìn vẻ mềm mại như bông của nàng lúc ở trên giường với Lan Ngọc, trước mặt đám vệ sĩ này nàng lại rất có tư thái, cũng không phải là nàng cáo mượn oai hùm, mà là nàng dùng sự tức giận của mấy năm không được tự do này hung hăng phát tiết lên những người đó. Dù sao Lan Ngọc cũng không có ý kiến gì với thái độ của Vỹ Dạ, nếu như nàng cứ im lặng mãi không lên tiếng, không chừng một ngày nào đó nàng cũng sẽ biến thái giống như Lan Ngọc



Dưới mệnh lệnh của nàng, một bộ phận vệ sĩ thật sự chạy đi bắt cá.



Lúc này, một người đàn ông đội nón bảo hộ, mặc quần áo xanh đi vào. Trang phục của anh ta không giống như đám vệ sĩ, khiến Lâm Vỹ Dạ cảm thấy lạ lùng khó hiểu.



Lúc anh ta đi ngang phòng khách, nàng chạy ra nói với bóng lưng của anh: "Anh cũng đi bắt cá cho tôi đi!".



Người kia dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi tới.



Nàng đuổi theo anh hai bước: "Anh có nghe hay không, mau đi bắt cá cho tôi!".



Người đàn ông mặc trang phục lạ từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt khác thường quan sát tiểu cô nương vênh váo trước mắt. Chỉ có dáng vẻ 16 tuổi nhưng dung mạo lại xinh đẹp kinh người, chợt nhìn thật giống như con lai.



"Cô bảo tôi đi bắt cá?" - Anh cau mày hỏi.



"Đúng vậy, tôi chính là muốn anh đi bắt cá." - Lâm Vỹ Dạ thở gấp một hơi, đồng thời cũng nhìn rõ mặt người này, loại mặt than đen, ngũ quan tinh tế, vóc người cao lớn, mặc dù quần áo không giống như hộ vệ, nhưng chỉ cần xuất hiện ở đây thì nhất định phải nghe lời mình.



"Thật xin lỗi, hai tay của tôi rất quý giá, không thể nào bắt cá cho cô được!" - Nói xong anh xoay người rời đi.



Lâm Vỹ Dạ giận đến dậm chân, hỏi một thủ vệ: "Người này là ai? Kiêu căng như vậy!"



Vệ sĩ đáp: "Anh ta tên Huỳnh Trấn Thành, là người cô chủ thuê đến khai mỏ kim cương."



Vừa nghe cái tên quen thuộc,Vỹ Dạ mới nhớ đến người sáng nay Lan Ngọc nói. Chẳng qua chỉ là đào kim cương thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, xem sau này mình dạy dỗ anh ta như thế nào.



"Nói cho người tên Huỳnh Trấn Thành này, tôi muốn đi mỏ kim cương chơi, bảo anh ta chuẩn bị dẫn đường đi!" - Nàng không thích hộ vệ và thủ vệ của Lan Ngọc, bởi vì họ đều là chó săn của cô, ngoài sáng nói là bảo vệ nhưng kỳ thực là giám thị, còn có người đào kim cương này cũng chỉ là người Lan Ngọc thuê, đều cùng một ổ rắn như nhau.



Thủ vệ không thể từ chối, rời đi làm việc.



Mấy phút sau, Trấn Thành đi ra cửa, đi tới Vỹ Dạ đang dựa vào ghế sofa.



Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, anh ta là người đàn ông xa lạ thứ hai nàng biết ngoại trừ Trương Thế Vinh, không có nụ cười, gương mặt kia nghiêm nghị như một tảng băng.



Thấy anh đến gần, nàng đứng dậy nói: "Xin dẫn đường."



Lâm Vỹ Dạ xoay người đi hai bước, phát hiện người phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu lại căm tức nhìn anh: "Tôi nói anh dẫn đường, anh có nghe không?"



"Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư vẫn chưa thay đổi y phục và đội nón bảo hộ." - Trấn Thành không hề sợ hãi khí thế của Vỹ Dạ



"Cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ đến gần mấy bước, "Anh muốn tôi thay bộ áo liền quần này?"



"Đúng vậy." - Trấn Thành vẫn đứng thẳng như cũ.



Lâm Vỹ Dạ quan sát y phục của anh, vẻ mặt khinh bỉ: "Bộ đồ này quá rộng, cái nón lại quê mùa như vậy, sao tôi mặc được chứ?"



Nàng từ trước đến nay đều thích cái đẹp, quần áo trên người đều là theo mốt mới nhất, để Lan Ngọc sai người đi mua hoặc là đặt làm, lúc nằm viện thì không có cách nào mới mặc đồng phục bệnh nhân ca rô xanh kia, nhân viên trong bệnh viện cũng không phải người của Lan Ngọc nên nàng mới khách khí hữu lễ, muốn kết bạn với họ. Mà người đàn ông trước mắt này là người của Lan Ngọc, sao lại dám bắt mình thay quần áo đội nón chứ.



"Cô chủ Ninh cũng phải mặc, sao cô lại không thể mặc?"



"Cô chủ Ninh là cô chủ Ninh, tôi là tôi!" [ Lâm Vỹ Dạ ghét nhất là so sánh nàng với Lan Ngọc, "Tôi không đổi!"



"Xin lỗi, nếu như vậy thì tôi không thể dẫn cô đi mỏ kim cương được." - Trấn Thành vốn đã tức giận khi Lan Ngọc muốn anh dẫn vị hôn thê của cô ta đi xem mỏ kim cương, lần này lại thấy một tiểu cô nương kiêu căng như thế, bằng tính cách của anh thì không cách nào thỏa hiệp được.


Đang lúc Lâm Vỹ Dạ thở phì phò tức giận, Trấn Thành đã nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua người nàng còn khinh thường nói: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp Lâm tiểu thư được."








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net