Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian giao dịch càng ngày càng gần, Lâm Vỹ Dạ cũng không bị loạn tâm. Nàng thật sự không muốn cứ ngốc mãi trong phòng nên muốn xuống lầu đi dạo.



Vừa mở cửa đã nhìn thấy một đôi nam nữ ôm nhau đi tới trên hành lang mờ tối.



Đêm nay lại là một cô gái khác, so với những cô gái trước kia của Bảo Lâm thì cô gái này tương đối thanh tú mảnh khảnh hơn.



Lúc đi ngang qua hai người họ, nàng vỗ vỗ vai Bảo Lâm nói: "Đã ăn quen thịt heo, giờ đổi khẩu vị muốn ăn cháo trắng rau xanh rồi à?"



Mấy ngày nay Bảo Lâm đã quen đấu võ mồm với nàng rồi, đáp trả không chút khó khăn: "So với cô thì vẫn còn kém nhiều lắm."



"Không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa." - Lâm Vỹ Dạ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh ta một cái, không biết vì sao nàng cảm thấy cô gái này quá e thẹn, không giống gái làng chơi chút nào.



"Tốt nhất cô vẫn cứ tự lo cho mình đi, lúc trở lại bên cạnh Ninh Dương Lan Ngọc  thì phải chào câu nào cho thích hợp." - Giọng điệu của Bảo Lâm nửa uy hiếp nửa đùa cợt.



Lâm Vỹ Dạ cười lạnh đi xuống lầu.



Nàng xuống phòng bếp hâm một ly sữa, mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, thường xuyên nằm mơ lung tung, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa, ngồi đó cho tới bình minh.



Uống sạch một ly sữa lớn khiến bao tử hơi căng, nàng xoa xoa bụng đi đến cạnh cửa sổ sát đất ở đại sảnh. Vén màn, cảnh đêm an bình lọt vào tầm mắt.



Bỗng nhiên có mấy bóng đen xuất hiện, nàng hiểu ý cười, đây nhất định là thủ hạ của Bảo Lâm. Lâm Vỹ Dạ dám cam đoan, nếu nàng dám bước ra khỏi cánh cửa kia nửa bước thì những người đó sẽ xông tới bao vây nàng lại. Hóa ra sự gần gũi này chỉ là hư ảo, bóng đêm yên bình này vẫn chỉ là một nhà giam không có tự do mà thôi.



Nàng kéo màn lại, ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo. Vẫn không buồn ngủ.



Nhàm chán ngồi một lúc thì nàng lại muốn đi lên lầu. Bước từng bước một lên cầu thang, nàng đi rất cẩn thận, sợ làm ồn đến cặp nam nữ đang hăng hái kia.



Lúc đi ngang qua cửa phòng Bảo Lâm, thần kinh nàng càng căng thẳng hơn, nàng sợ nghe thấy tiếng nam nữ động tình rên rỉ. Rõ ràng lúc nàng bị Lan Ngọc áp dưới thân, nàng cũng sẽ không kìm nén được mà phát ra loại âm thanh này, nhưng đến khi nghe của người khác thì lại trở thành một gánh nặng tâm lý.



Không có âm thanh động tình, im lặng đến kỳ lạ. Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, không phải là Bảo Lâm kia dùng nhiều sức quá nên làm cho cô gái kia chết ngất luôn rồi chứ.



Nàng cũng không dừng lại quá lâu, nhấc chân muốn rời đi.



Vốn đang im ắng thì lúc này lại có động tĩnh, nàng không muốn nghe nhưng tiếng động lại quá lớn, truyền thẳng đến tai nàng



Huỵch! Bịch bịch!



Nàng cẩn thận nghe rồi cảm thấy buồn cười, cô gái kia nhìn mảnh khảnh thanh tú vậy mà lại vật lộn được với anh ta, xem ra công phu giường chiếu của Bảo Lâm không thể thỏa mãn được cô ta rồi.



Đang muốn nhấc chân nhưng tiếng vang trong phòng càng lúc càng lớn, khiến nàng sinh lòng nghi hoặc.



Ngầm cảm thấy không ổn, nàng xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa lại khóa. Tình huống nguy cấp, nàng không thể không quản, nên nàng nhanh chóng xoay người chạy vào phòng bếp, quơ lấy dao phay chạy lại lên lầu, vừa chạy vừa la to: "Lâm lão đại gặp nguy hiểm, Lâm lão đại gặp nguy hiểm, mau nhanh tới hỗ trợ."



Đám người giúp việc đang ngủ thì mơ màng nghe thấy tiếng gào, có vài người cũng tỉnh lại, nhưng cậu chủ đã từng dặn dò bọn họ, lúc anh ta vào phòng cùng đàn bà thì không ai được phép quấy rầy.



Cho nên tiếng quát to của Lâm Vỹ Dạ cũng không được nhiều người chú ý tới.



Nàng giơ dao phay chạy tới cửa phòng, chém lung tung lên ổ khóa, lúc nàng đang chém một hơi thì trong phòng chính lại truyền đến âm thanh nam nữ đánh nhau kịch liệt.



Đừng nhìn cô gái kia gầy yếu như vậy mà lầm, động tác võ thuật của cô ta cũng rất nhanh nhẹn, cho dù Bảo Lâm là người đàn ông cao lớn cũng phải bại trận trước cô ta.



Anh ta vốn chỉ muốn tỷ thí với cô ta, không ngờ lại bị cô ả vẩy nước hoa, tay chân yếu ớt không dùng sức được, cứ tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy nhất định sẽ chết trong tay cô ả. Vì thế anh ngồi xổm xuống, sờ soạng mép giường tìm súng, nhưng chưa kịp đứng lên đầu đã thấy choáng váng, súng trong tay cũng bị cô ta đoạt mất.



Ngay lúc mấu chốt này thì khóa cửa lại bị Lâm Vỹ Dạ chém hư, đá mạnh một cái văng cửa, vừa lúc thấy cảnh cô gái kia cướp súng trong tay Bảo Lâm



Nàng không biết anh ta bị trúng nước hoa của cô ta, cười thầm hóa ra công phu giường chiếu của người đàn ông này cao như vậy, mà công phu quyền cước lại quá kém, súng nắm trong tay còn bị một cô gái cướp mất.



Sau khi cô gái kia cướp súng thì thấy có người xâm nhập, cô muốn giải quyết nhanh nên nổ súng muốn giết chết Bảo Lâm, mà trong khoảnh khắc Lâm Vỹ Dạ thấy cô ta giơ súng lên, không biết bị trúng tà cái gì lại quan tâm đến người đàn ông kia, hét lên một tiếng: "Cẩn thận!"



Bảo Lâm đang choáng váng, nghe được tiếng hét thì hơi thanh tỉnh, né người qua, đạn bay sượt bắn trúng cái tủ phía sau, lúc anh muốn chạy ra khỏi phòng, hương lực lại dâng lên làm anh mất hết sức lực.



Cô gái kia cười lạnh nhắm súng vào anh.



Không biết vì sao Lâm Vỹ Dạ lại cảm thấy đây là một cơ hội, nàng muốn dùng chính mạng mình đánh cuộc một lần để đổi lấy tự do. Nghìn cân treo sợi tóc, nàng phóng đến trước mặt Bảo Lâm, cùng lúc đó, tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua vai nàng khiến một ít máu bắn tung tóe.



Nghe thấy tiếng súng trong phòng, nhóm vệ sĩ phụ trách an toàn mới biết cậu chủ thật sự gặp nguy hiểm. Lúc bọn họ chạy đến phòng cậu chủ thì cô gái kia đang muốn bắn phát đạn thứ hai nhưng không kịp nữa. Một vệ sĩ trong đó có tiếng là bắn súng nhanh, anh ta bóp cò nhắm trúng vào tay đang cầm súng của cô ả.



Đoàng một tiếng, mu bàn tay của cô ả nở hoa, cô ta thét chói tai, súng trong tay rớt xuống sàn nhà.



Bên kia,Lâm Vỹ Dạ nằm trong một lồng ngực rộng lớn, hô hấp dồn dập, đầu óc Bảo Lâm tuy hơi mơ màng, nhưng chuyện gì xảy ra anh vẫn biết rõ.

___________


Lúc Lâm Vỹ Dạ tỉnh lại đã là chuyện của mấy tiếng sau. Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ đã chói chang, mặt trời đã lên cao ba sào.



Nàng lắc lắc đầu, vai trái tê tê, còn nghe thấy vị thuốc nước nồng đậm, lúc này mới biết mình vẫn còn sống. Nàng cho là mình đang ở trong bệnh viện, nhưng lúc mở hẳn hai mắt ra lại thấy cảnh vật quen thuộc, hóa ra nàng đang nằm trong phòng mình.



"Tỉnh rồi?"



Giọng nói quen thuộc,Lâm Vỹ Dạ theo tiếng nhìn lại, thấy Bảo Lâm mặc quần đen áo hoa đang nhếch miệng nhìn mình.



Nàng muốn ngồi dậy nhưng bị anh ta ngăn lại, "Vai cô bị thương, nằm xuống cho tôi!"



Lúc này nàng mới an phận nằm yên.



Bảo Lâm ngồi trên đầu giường, bắt đầu hắt nước lạnh cho cô.



"Lâm Vỹ Dạ, cô bị uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy mà dám chạy đến đỡ súng cho tôi." - Anh nghĩ lại cảnh tượng kinh tâm động phách tối hôm qua, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ, nếu không phải vì nàng liều mình đỡ đạn thì anh đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.



Lâm Vỹ Dạ bị gây mê một đêm, lấy đạn, tiêu độc, băng bó vết thương, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng gương mặt tái nhợt đó lại càng tăng thêm vẻ đẹp kiên cường cho nàng



Nàng run môi nói: "Tôi chỉ muốn lấy mạng mình trao đổi với anh một thứ mà thôi."



"Một thứ? Chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ cho cô." - Bảo Lâm nhíu chặt mày, nghi hoặc không biết nàng muốn đổi gì mà lại muốn dùng mạng mình làm tiền đặt cược.



"Anh nhất định có thể." - Lâm Vỹ Dạ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn tự do."



Bảo Lâm bị câu trả lời của Vỹ Dạ làm loạn trí, anh thật không ngờ sâu trong lòng nàng lại khao khát tự do như vậy.



"Không phải chỉ là tự do thôi sao, vậy mà lại khiến cô dùng cả mạng mình để đánh cược." - Anh hỏi lại: "Cô có nghĩ tới hay không, nếu cô không có mạng thì cũng không có gì cả, vậy còn cần tự do làm gì?"



Khóe môi Lâm Vỹ Dạ thoáng hiện một độ cong xinh đẹp, lắc đầu nói: "Nếu anh là tôi, vừa sinh được mấy tháng đã mất tự do, phải sống trên một hòn đảo hoàn toàn khép kín, bên cạnh còn có một chị gái như ma quỷ hành hạ, anh cũng sẽ cực kỳ khát vọng tự do."



"Nghe cô nói vậy, cô thật sự đúng là một chút cũng không muốn trở lại với Ninh Dương Lan Ngọc."



"Không muốn, vô cùng không muốn, nên tôi mới dùng mạng của mình đánh cược một lần!"



Bảo Lâm đã hoàn toàn thấy rõ tâm tư của Vỹ Dạ, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương 16 tuổi trước mắt này. Trước buổi tối hôm qua, anh thật đúng là xem thường nàng, cho rằng nàng chỉ là người được nuông chiều đến ương ngạnh, là tiểu nữ sinh sợ chết, không ngờ nội tâm nàng lại cố chấp kiên cường như vậy. Cứ lấy hành động vĩ đại và lời vừa rồi của nàng mà nói, không hề tương xứng với tuổi của nàng chút nào. Thì ra khát vọng tự do mãnh liệt sẽ làm một tiểu cô nương trưởng thành sớm, không tiếc dùng sinh mạng làm tiền đặt cược.



"Sao cô lại biết tôi sẽ cho cô tự do?" - Anh nghiêng người tới trước, muốn nghe một đáp án khác của nàng



"Vì anh là người trọng tình, là đàn ông có ân tất báo." - Đôi mắt Lâm Vỹ Dạ lóe ra sự tin tưởng chưa từng có, trực giác của nàng hẳn là không sai nội tâm người đàn ông này không sặc sỡ như bề ngoài, nàng cứu anh ta một mạng, anh ta sẽ mang ơn.



Lần đầu tiên Bảo Lâm nghe thấy một cô gái nói mình là người có tình có nghĩa, không nhịn được mỉm cười.



"Nếu tôi cho cô tự do, vậy chẳng khác nào thất tín với Ninh Dương Lan Ngọc, như thế trong mắt anh em tôi không phải là người nói không giữ lời sao?"



Lâm Vỹ Dạ  lập tức tiếp lời: "Nếu anh cho tôi tự do, trong mắt anh em anh sẽ là người có tình có nghĩa, có ân tất báo."



"Lâm Vỹ Dạ ơi Lâm Vỹ Dạ, cô bắt tôi phải chọn làm người tình nghĩa hay là người trọng chữ tín sao." - Anh bất đắc dĩ đứng lên.



"Vậy anh chọn cái trước hay cái sau?" - Nàng muốn nghe câu trả lời cuối cùng của anh.



Bảo Lâm lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, nhíu mày suy tư một lúc mới nói: "Ngày mai mới là ngày giao dịch, để tôi suy nghĩ kỹ đã, cô hãy điều dưỡng cho tốt đi, đừng nghĩ lung tung nữa."



Nói xong anh nặng nề bước đi, cửa phòng còn chưa kịp đóng, một tâm phúc ghé vào tai anh nói mấy câu rồi rời đi. Anh ta thở dài một hơi, kẻ thù hắc đạo của anh quá nhiều, cô gái muốn giết anh hôm qua là con gái của kẻ thù bị anh bức tử mấy năm trước, không ngờ cô ả này ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới ra tay với mình.



Đàn bà, quả nhiên không dễ đắc tội.



Anh đóng cửa lại, qua khe cửa nhỏ thấy gương mặt nửa chôn trong tấm chăn màu trắng, quật cường, cố chấp, thiện lương, nếu không có chủ nhân của gương mặt nhỏ nhắn kia thì anh đã sớm chết rồi, cô bé này rốt cục là phúc tinh hay là khắc tinh của anh vẫn chưa biết rõ được.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net