Chap 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tám tháng sau, hoa đào đã trồng mấy tháng trước trên đảo nở rộ, hồng phấn tươi đẹp, nhìn từ xa, hòn đảo trông tựa như một Đảo Đào Hoa mỹ lệ.



Trong rừng truyền đến tiếng cười của một cô gái, trong thế giới ngập màu hồng đó có một thiếu nữ đang mang thai, nàng đứng dưới tàng cây anh đào, gương mặt còn hồng hào hơn cả hoa, ngũ quan xinh đẹp nổi bật, thanh tú hơn suối. Tuy bụng to không tiện, nhưng vì dáng người cao gầy nên vẫn có vẻ linh hoạt nhẹ nhàng, thấy thế nào cũng không giống người sắp sinh.



Nàng cười ngọt ngào với hoa đào, mặc một bộ đầm bầu hồng nhạt, gương mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp, rất có hương vị "Ngọc diện hoa đào tương ánh hồng" (Au: Gương mặt ngọc và hoa đào tôn nhau cùng ánh sắc hồng)



Có lẽ là nàng ngắm quá mức nhập tâm nên không nhận thấy tình huống chung quanh. Nàng đột nhiên xoay người, nhận ra người mới ở cùng mình không thấy đâu nữa, nàng hoảng sợ tìm quanh bốn phía, hô to: "Lan Ngọc, Ngọc ở đâu, sao em không nhìn thấy Ngọc?"



Kêu một lúc lâu vẫn không thấy Lan Ngọc, sắc mặt của nàng càng thêm khó coi. Lúc nàng bắt đầu kinh hoảng thì gốc hoa đào trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, nàng xoay người nhìn thấy người mình muốn tìm, nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên.



"Cho em!" - Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên.



Nàng vui vẻ nhận lấy, có chút tủi thân nói: "Ngọc đi hái hoa cũng không chịu nói một tiếng, đột nhiên biến đâu mất tiêu, em sợ lắm biết không?"




"Dạ, xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, làm em lo lắng rồi." - Lan Ngọc ôm hai vai Vỹ Dạ, hai người cùng dạo bước trong rừng hoa đào, thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi xuống lả tả, cảnh sắc đẹp vô cùng.



Một lúc sau hai người mới rời khỏi rừng hoa, trở về phòng ngủ.



Dọc đường Lan Ngọc luôn quan tâm đầy đủ với Vỹ Dạ, chỉ sợ nàng mang thai không tiện, mãi đến khi đặt nàng lên giường cô mới thở ra một hơi.



"Nghỉ ngơi đi!" - Cô vừa định xoay người thì bị Lâm Vỹ Dạ ôm eo, nàng làm nũng nói: "Ngọc, Ngọc đừng đi, em sợ, đừng rời khỏi em!"



Lan Ngọc nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Vỹ Dạ thì trong lòng trào dâng ấm áp, hiện tại nàng dựa dẫm vào cô như vậy, khiến cô cảm thấy những việc mình làm vì nàng đều xứng đáng.( Au: sao tự dưng tui ghét bả dzữ vậy nè 😡)



Cô xoay người ngồi xuống đầu giường, nói: "Ngọc ở đây với em, an tâm ngủ đi!"



Lâm Vỹ Dạ thấy Lan Ngọc ở lại thì an lòng không ít, nàng nằm xuống, vỗ vỗ bụng nói: "Ngọc, Ngọc thích con gái hay con trai?" - Ở nước A, phụ nữ có thai có thể siêu âm giới tính thai nhi, nhưng bọn họ không muốn như vậy, vì họ thấy biết trước hết thì không thú vị, vẫn để niềm vui này lại đến ngày sinh nở thì tốt hơn.



"Con gái hay con trai Ngọc đều thích." - Lan Ngọc cũng vươn tay vuốt bụng Vỹ Dạ, cảm nhận cái thai trong bụng.



"Ngọc, ngày mai anh đi mua đồ dùng em bé với em nhé." - Kỳ thật Lan Ngọc đã mua rất nhiều rồi, nhưng Vỹ Dạ vẫn cảm thấy không đủ.



"Được, Ngọc đi cùng em, mau ngủ đi."



Lần này, nàng mới thỏa mãn nhắm mắt lại, một tay đặt trên bụng, tay kia vẫn cầm chặt tay cô , mấy phút sau nàng rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.



Lan Ngọc nhìn gương mặt khi ngủ như trẻ con của Vỹ Dạ, đáy mắt ấm áp, cô vẫn ngồi yên không dám động. Nàng vừa mới ngủ, cô sợ mình thoáng động một cái sẽ làm nàng thức giấc. Từ sau khi mang thai, nàng rất dễ tỉnh ngủ, cho nên cô phải vô cùng cẩn thận.



Khoảng nửa giờ sau, thấy nàng đã ngủ say cô mới nhẹ nhàng cầm tay nàng đặt vào trong chăn, lo lắng nhìn nàng vài lần rồi mới rời đi.



Ngày hôm sau, Lan Ngọc đưa Vỹ Dạ vào trong trung tâm mua sắm trong nội thành phồn hoa. Bọn họ đi dạo mấy cửa hàng đồ dùng trẻ em cao cấp, lực chú ý đều đặt lên hết hàng hóa, thấy thích cái gì thì trực tiếp mua không cần nhìn nhãn hiệu, sau đó đưa hết cho hộ vệ phía sau lưng



Lâm Vỹ Dạ đã mang thai hơn 8 tháng, tuy dáng người không mập lắm, lúc đi đường cũng linh hoạt, nhưng trung tâm không thể so bằng trên đảo, hoàn cảnh phức tạp, cho nên Lan Ngọc vẫn giữ chặt eo nàng, không để nàng rời khỏi tầm mắt mình một bước.



Nhìn thấy một đôi giầy nhỏ đáng yêu, hai mắt Lâm Vỹ Dạ sáng lên, dùng giọng điệu trẻ con nói: "Ngọc, Ngọc xem! Đôi giầy này đẹp biết bao nhiêu!"



"Rất đẹp, nhưng màu sắc quá sặc sỡ, nếu sinh con trai thì không mang được." - Lan Ngọc cũng không thích màu sắc quá sáng.



Lâm Vỹ Dạ chu miệng nói: "Không sao, mua hai đôi màu đỏ và màu xanh là được!" - Nàng nói xong lập tức cầm một đôi giầy xanh lên đi đến quầy thu ngân.



Sau khi mua hai đôi giầy, thấy hộ vệ cầm quá nhiều đồ, nàng không đành lòng nhìn bọn họ mệt nhọc như vậy nên nũng nịu nói với Lan Ngọc: "Mình mua cũng đủ rồi cho bọn họ trở về đi!"



Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ, một đoàn hộ vệ đi theo sau, chậm rãi rời khỏi cửa hàng. Lúc đi xuống cầu thang cuốn lại gặp phải ba người, ba người này vẫn nhìn Lâm Vỹ Dạ nhưng nàng chỉ khách khí nhìn thoáng qua, nàng hoàn toàn không quen bọn họ.



Lan Ngọc cũng phát hiện ra, cô phóng một ánh mắt nguy hiểm về phía ba người kia khiến bọn họ sợ tới mức xanh mặt, không dám nhìn Lâm Vỹ Dạ nữa, mãi khi xuống đến nơi họ mới dám thở dốc một hơi, bắt đầu nói chuyện.



"Sao Vỹ Dạ lại không nhận ra chúng ta?" - Cẩm Thơ hỏi.



"Chắc là bị Lan Ngọc uy hiếp." - Tuấn Kiệt trả lời, anh biết rõ Lan Ngọc sao có thể thật sự cho em gái tự do được chứ.



"Aiz, mấy tháng trước Lan Ngọc đưa Vỹ Dạ về thăm nhà, còn tưởng là về sau có thể thường xuyên gặp con bé, không ngờ con bé mang thai thì cô ta lại trở về bộ mặt thật, nhốt nó luôn trên đảo, chúng ta cũng không thể gặp được nữa." - Bà Lâm đã mấy tháng không gặp được con, bà vô cùng buồn bã, hôm nay vô tình gặp được nhưng lại không thể nhận nhau, bà cũng không biết phải làm sao. "Hiện giờ con bé sắp sinh rồi, mà bà ngoại này lại không thể chăm sóc cho cháu mình được."



"Mẹ, mẹ đừng buồn nữa." - Lan Ngọc yêu Vỹ Dạ quá mức, Tuấn Kiệt biết rõ trong lòng, chỉ là anh không hiểu được, nếu Lan Ngọc đã cho Vỹ Dạ tự do, cũng cho em gái nhận lại người nhà, thì tại sao lúc Vỹ Dạ mang thai lại đột nhiên thu hồi tất cả. Nếu nói là vì muốn tốt cho đứa con trong bụng thì cũng không đến mức ngay cả người nhà cũng không cho gặp. Mà nhìn dáng vẻ của em gái lại khác khi trước rất nhiều, tựa như không nhận ra người nhà vậy.



"Sao có thể không buồn chứ?" - Bà Lâm than thở: "Nếu mẹ không gặp được em con nữa thì coi như tâm mẹ đã chết, nhưng vì sao Lan Ngọc lại cho con bé về nhà làm gì, tình cảm rất khó xây dựng được lại tan biến, mà lúc con bé nhìn thấy chúng ta cũng không có biểu tình gì. Mẹ rất lo lắng cho nó."



Hai mẹ con đều đau khổ trong lòng, Cẩm Thơ đứng bên cạnh vì không biết nguyên nhân, bạn trai cũng không nói nhiều với cô, nên cô chỉ có thể giương mắt nhìn

__________

Sau khi về đảo, Lan Ngọc lại đưa Vỹ Dạ về phòng y tế, vì đứa con trong bụng nên cô mua về tất cả dụng cụ kiểm tra thời gian mang thai, cao hơn nữa còn mời bác sĩ sản khoa đến khám thai nhi định kì cho nàng. Lúc khám thai, nhìn Lan Ngọc có vẻ rất hưng phấn, bởi vì bác sĩ nói hôm nay phải làm siêu âm, ba mẹ có thể thấy tình hình của thai nhi trong bụng.



Trong phòng y tế, Lâm Vỹ Dạ nằm trên gường, bên cạnh có một bác sĩ nữ khoảng năm sáu chục tuổi đang tập trung vừa nhìn màn hình siêu âm, vừa cầm dụng cụ dời tới dời đi trên bụng nàng



Lan Ngọc thấy vợ mình bị bác sĩ "lần mò" thầm mừng vì mình mời bác sĩ nữ đến, theo như tính tình của cô, sao có thể cho phép một bác sĩ nam đến gần vợ mình chứ? Cho dù là trị liệu bình thường thì cũng không được.



"Bác sĩ, thai nhi có bình thường không?" - Lâm Vỹ Dạ lo nhất là con bị dị dạng gì đó.



"Rất bình thường." - Bác sĩ đã nói với nàng mấy lần rồi, con chưa sinh ra, mẹ cứ lo lắng phập phồng như vậy.



Bác sĩ nhìn một lúc rồi hỏi: "Cô Ninh thật sự không muốn biết giới tính của thai nhi sao?"



"Không muốn , tôi và vợ tôi muốn để bất ngờ này lại đến ngày sinh." - Lan Ngọc nhìn màn hình siêu âm, đáng tiếc cô không phải bác sĩ, nhìn không hiểu gì cả. Vì thế cô bước lên trước một bước, chỉ vào màn hình hỏi: "Đây là mặt của con sao?"



"Đúng vậy." - Bác sĩ bắt đầu giải thích: "Đây là tứ chi, hiện tại em bé đang gặm ngón tay đó."



Nghe bác sĩ nói vậy, Lan Ngọc càng nhìn chăm chú hơn, nhưng phải một lúc lâu mới thấy được dáng vẻ mơ hồ của con.



Lâm Vỹ Dạ nằm trên giường cực kì hâm mộ Lan Ngọc, cô có thể nhìn con ở khoảng cách gần như vậy, tuy chỉ là hình ảnh nhưng so với nàng thì vẫn tốt hơn.



"Bác sĩ, tôi có thể xem được không?" - Nàng không vui hỏi.



Bác sĩ cười cười: "Nếu như cùng xem thì sao siêu âm thai được nữa?"



Lâm Vỹ Dạ nghe vậy thì vô cùng tức giận, mấy giây sau nghe bác sĩ nói: "Không sao đâu, những ảnh này sẽ được chụp lại, một lúc nữa cô sẽ thấy thôi."



Nghe vậy nàng mới hết giận.



Kiểm tra xong, nàng quả nhiên được nhìn ảnh siêu âm, ngũ quan rất mơ hồ, con nằm cuộn tay chân có vẻ rất an nhàn. Nàng càng xem càng kích động, càng xem càng vui, cuối cùng lại vui đến khóc.



"Dạ, khóc cái gì?" - Lan Ngọc cũng rối loạn theo, rõ ràng vừa rồi còn vui như vậy sao bây giờ lại khóc rồi.



"Không có gì." - Lâm Vỹ Dạ lau nước mắt nói: "Chỉ là cảm thấy được làm mẹ thật sự rất vĩ đại!"



"Dạ, sau này Ngọc sẽ không để em chịu khổ như vậy nữa." - Lan Ngọc nói rồi ôm Vỹ Dạ vào lòng.



"Em không sợ khổ, chỉ sợ Ngọc rời khỏi em." - Nàng ướt nước mắt nói: " Ngọc, có phải Ngọc sẽ không rời khỏi em và con hay không?"



"Ngốc, sao Ngọc có thể rời khỏi hai mẹ con em được chứ?"



Trong phòng ngủ tràn ngập lời tâm tình kéo dài của họ














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net