Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thảo nhìn Thanh Thủy khôi phục tinh thần, nâng đầu Thanh Thủy ra, tự mình đi về phía cửa phòng khóa lại, quay nhìn nàng, Thanh Thủy đang cố để ngồi dậy.

"Không được lộn xộn!"

"Oh"

Bị Ngọc Thảo lớn tiếng quát, Thanh Thủy ủy khuất quay đầu đi không nhìn nàng.

"Bảo bối, ngoan, em cử động lung tung, vết thương lại nứt ra thì làm sao?"

Trở lại bên giường, Ngọc Thảo ôn nhu đùa giỡn với tính tình trẻ con của Thanh Thủy.

"Hừ, chị hung dữ với em"

"Aida, bảo bối, chúng ta cùng ăn đậu được hay không?"

Tính tình trẻ con của Thanh Thủy đều bị hai chữ "ăn đậu" liền biến mất, cứ đơn giản như vậy là bị hai từ ăn đậu đánh bại.

"Được, vợ, vợ, em muốn ăn đậu"

Tay trái không bị thương liền nắm chặt y phục Ngọc Thảo vì sợ nàng đổi ý.

Ngọc Thảo không biết nói gì, thật là nghĩ không ra vì sao Thanh Thủy đối với nàng lại có hứng thú lớn như vậy.

Bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt khát cầu của Thanh Thủy, Ngọc Thảo cởi áo sơ mi trên người, lộ ra bra màu tím đậm bên trong, nàng hai tay từ tốn vòng ra phía sau mở nút bra, một đôi tuyết phong kiêu ngạo thẳng đứng liền lộ trước mặt Thanh Thủy, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm làm Ngọc Thảo gương mặt phút chóc đỏ bừng.

Đây là lần đầy tiên Thanh Thủy nhìn thấy màu sắc thật của đậu như vậy, lúc trước chỉ đến tối thì mới có thể ăn, thật ra đến cuối cùng nàng cũng không rõ đậu ra làm sao, nhưng hôm nay Thanh Thủy mới phát hiện thì ra đậu chính là thứ tài liệu mà Minh Kiên đưa nàng xem, bên trong các nữ nhân đều rất thích ăn, bất quá của vợ so với các nàng còn đẹp hơn nhiều, a a hồng phấn nha.

Ngọc Thảo nhìn Thanh Thủy ngây ngốc như vậy, tuy rằng có chút ngượng ngùng nhưng cũng là thở nhẹ, xem ra nàng không còn mấy vẻ khổ sở đau đớn, hít sâu một hơi, Ngọc Thảo liền lấy hết cam đảm ngồi bên giường, lần thứ hai ôm lấy đầu Thanh Thủy, đem nàng trực tiếp áp lên trên đôi tuyết phong kia, bất quá lúc này cũng không có quần áo hay gì để che, chính là xích lõa trực tiếp tiếp xúc.

Lấy lại tinh thần Thanh Thủy phát hiện bản thân đã rơi trên một mảnh mềm mại, mùi hương Ngọc Thảo thơm ngát vờn quanh, đậu màu hồng phấn cũng đưa đến bên miệng, nàng không cần suy nghĩ mở miệng đem nó mà nuốt vào, cảm xúc trước ngực làm Ngọc Thảo khẽ ngâm một tiếng, da thịt liền ửng hồng mê người.

Lúc này Thanh Thủy cũng không còn cảm giác cánh tay đau đớn, chỉ có một cỗ thỏa mãn đầy rẫy trong lòng.

Nếu lúc này có người tiến vào phòng sẽ có thể nhìn thấy được một khuôn mặt nữ nhân lạnh lùng biểu tình chịu đựng sự tàn phá bừa bãi của người trước ngực, giống như một cái mẫu thân đang cho hài tử của mình ăn a.

Thanh Thủy đã nằm viện được một tuần, đối với nàng mà nói, mỗi ngày đều có thể được ăn đậu, vết thương trên tay đau hay không đau cũng đã trở thành điều không có.

Ngọc Thảo được bác sĩ cho biết Thanh Thủy đã có thể xuất viện liền thở dài một hơi, mỗi ngày đều tại phòng bệnh mà làm cái loại sự tình kia đối với nàng đúng là áp lực không hề nhỏ.

Không những lo ngại hộ lý có thể vào kiểm tra phòng, mà Thanh Thủy thì cũng càng ngày càng làm càng hơn, từ lần trước ban ngày ban mặt đồng ý cho nàng ăn xong, về sau như thế nào vẫn là không đủ, thời gian mỗi lần đều tùy thích của nàng, đã vậy tay còn không yên phận mà tùy ý xoa bóp làm cho Ngọc Thảo càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Thu dọn đồ về đến nhà, đã một tuần không có tắm, Thanh Thủy hướng Ngọc Thảo yêu cầu muốn đi tắm, tay phải Thanh Thủy lại bị thương không thể tắm một mình, Ngọc Thảo chính là không thể làm gì khác hơn đành giúp nàng tắm.

Nữ nhân đều ưa thích sạch sẽ, tuy rằng trong thời gian nằm viện cũng có giúp qua Thanh Thủy lau sơ thân thể, thế nhưng dù sao vẫn là còn cách một lớp y phục, hôm nay Thanh Thủy muốn tắm, vậy chắc chắn chỉ có thể là xích lõa để Ngọc Thảo tắm, vừa nghĩ đến điều này cũng làm lòng Ngọc Thảo toát ra cổ hỏa khí, có chút khó chịu, miệng lưỡi khô khốc, khẽ cắn môi, nàng cố gắng áp chế xuống cỗ nóng này, trong lòng tự nghĩ chỉ là chị giúp em gái tắm rửa mà thôi, ngoài ra không có gì.

Mang tay phải Thanh Thủy bọc lại tránh tiếp xúc nước, sau đó liền kéo đi vào phòng tắm, vết thương nhỏ trên mặt Thanh Thủy cũng lành, tháo bỏ băng gạc, nhưng mà màu da lại không giống nhau, đối với việc bị thương trên mặt cũng không quan trọng lắm, chỉ là đối với nữ nhân việc lưu lại sẹo là đều hoàn toàn không muốn, vì vậy Ngọc Thảo liền mua cho nàng băng cá nhân in đầy nhân vật hoạt hình để nàng dán lên.

Hiện tại Thanh Thủy dán đầy trên mặt chính là băng cá nhân hình thỏ con, nhìn như tiểu hài tử ngây thơ, mà ngược lại Ngọc Thảo đột nhiên nghĩ bản thân mình giống như một sắc lang lừa gạt tiểu bạch thỏ.

Hít sâu một hơi, xoa xoa thái dương, buộc bản thân thoát khỏi suy nghĩ kỳ quái của chính mình, Ngọc Thảo nhẹ nhàng xé bỏ băng trên khuôn mặt Thanh Thủy để lộ ra da thịt đã lành lại màu hồng mới, ngón trỏ thon thả vuốt ve lên khu vực vết thương, làm Thanh Thủy nhịn không được nheo mắt lại, hưởng thụ cọ cọ mặt vào tay Ngọc Thảo.

"Thủy em cái tiểu nha đầu này, tại sao lại ngốc như vậy?"

Nhìn Thanh Thủy nhu thuận, nghĩ đến nàng vì mình mà bị thương, Ngọc Thảo ngực tràn đầy thương tiếc đối với nàng, tuy rằng lời nói chính là trách cứ thế nhưng thanh âm phát ra rất ôn nhu.

Mắt chớp chớp vài lần, không hiểu ý tứ Ngọc Thảo muốn nói cái gì, Thanh Thủy nghiêng đầu, ngực liền một trận mê man nhưng nghĩ lại chuyện lần trước, mặt kệ ai là người sai trước, nàng không muốn lại trải nghiệm cảm xúc bị Ngọc Thảo lẫn tránh lần nữa.

"Xin lỗi''

Thanh Thủy bĩu môi cuối đầu, cầm lấy tay Ngọc Thảo nhẹ lay lay, nhìn thế nào cũng chỉ là đang làm nũng làm gì có việc nhận sai.

Thở dài, Ngọc Thảo lắc đầu cũng không muốn nghĩ tới nữa, ngón tay mềm mại từ khuôn mặt tinh xảo nhẹ lướt đến xương quai xanh mơn trớn vuốt ve, Thanh Thủy khanh khách cười.

"Thủy, đem y phục cởi ra, chị giúp em tắm"

Nói xong, Ngọc Thảo xoay người đi hướng khác để Thanh Thủy tự mình thoát ly y phục.

Bởi vì mỗi tay trái có thể cử động cho nên việc cởi quần áo không tránh khỏi gặp khó khăn, không bao lâu Thanh Thủy bắt đầu gọi Ngọc Thảo.

"Vợ ơi, tay em không tới''

Ngọc Thảo nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Thủy thoát y chỉ còn mội nội y, sắc mặt nàng đỏ bừng, trên người da trắng nõn nhẵn nhụi giống như trẻ sơ sinh, tay trái đang cố vươn ra sau cởi lấy móc bra, hành động này làm cơ thể cô ấy chợt cong lên, mang theo đôi tuyết phong nhỏ nhắn xinh xắn hướng phía trước thẳng đứng, một nữa tròn tròn bại lộ ra khiến Ngọc Thảo lòng nóng lên.

Lắc đầu, mang bản thân bình tĩnh trở lại, không biết từ lúc nào, Ngọc Thảo phát giác bản thân đối với Thanh Thủy cư nhiên có dục vọng, không muốn giới hạn chỉ dừng lại cho một cái ôm, nàng còn muốn, muốn nhiều hơn, càng nhiều.

Vì vậy nàng không cách nào lừa chính bản thân mình, nàng đối với Thanh Thủy cuối cùng cảm tình là như thế nào, lẽ nào nàng thật sự yêu đứa nhóc này? Làm sao có thể? Ngạc nhiên trước suy nghĩ của mình, Ngọc Thảo trong lòng hoảng loạn, các nàng, không được, không thể nào.

Ngọc Thảo nhìn Thanh Thủy đầy phức tạp với vẻ mặt khổ não cố gắng đấu tranh chính mình, nàng nghĩ bản thân cần phải có thêm thời gian suy nghĩ rõ về quan hệ của các nàng.

Thanh Thủy gọi gần nữa ngày cũng không thấy Ngọc Thảo giúp đỡ, nhìn lại mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt thì thất thần không biết đang nghĩ cái gì, Thanh Thủy lo lắng nắm lấy tay nàng, không có bất cứ lời nào nhưng lại truyền ra một loại lực.

Miễn cưỡng quay đầu nhìn Thanh Thủy cười cười, Ngọc Thảo tạm thời đem những vấn đề mình ném đi, đi ra phía sau Thanh Thủy giúp nàng cởi khóa bra, để Thanh Thủy tự mình cởi ra quần lót, bắt đầu giúp nàng tắm rửa.

Cơ thể Thanh Thủy giống như một bức tượng được điêu khắc, màu da trắng sáng làm Ngọc Thảo nhìn có chút hoa mắt, nước nóng từ người chảy xuống, cơ thể trắng trẻo liền dần dần chuyển hồng.

Ngọc Thảo lấy ra ít sữa tắm và bắt đầu giúp Thanh Thủy chà lưng, bàn tay vì thế mà chu du trên làn da trắng mịn khiến Thanh Thủy một trận nổi da gà, lại đến những điểm cực kỳ nhạy cảm, Ngọc Thảo không che giấu được vẻ ngượng ngùng đỏ mặt, cắn cắn môi dưới, không biết là nên hay không nên di chuyển tay xuống dưới, mà Thanh Thủy chính là vẻ cực kỳ hưởng thụ sự phục vụ của Ngọc Thảo, hành động đột nhiên dừng lại làm nàng có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Ngọc Thảo.

End chap.

*******************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net