Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Thoa Thương rời đi, Minh Kiên dùng khủy tay thúc nhẹ người Tiểu Vy.

"Thoa Thương ở ký túc xá trường sao?"

Sau sự kiện đó, quan hệ hai người cũng dần tốt hơn, thường xuyên trao đổi nhau bằng điện thoại, sau này Tiểu Vy chính từ miệng Minh Kiên mà hiểu rõ bản thân mình, lúc mình cùng Thùy Tiên gặp nhau cũng không tự chủ được mà nghĩ đến cái kia, khiến Thùy Tiên cũng cảm thấy lạ, vì sao đứa nhỏ này mỗi lần gặp nhau mặt liền đỏ đến mang tai, lẽ nào là bị bệnh?

"A, đúng vậy, ở cùng ký túc xá với mình, sao a?"

Tiểu Vy bắt đầu có chút kinh ngạc, bất quá sau lại nghĩ ra, Minh Kiên đối với Thoa Thương là có tình ý, cái này chính cô từng đối với Thùy Tiên hỏi qua, Tiểu Vy đem chuyện mình mà cẩn thận nói cho Minh Kiên, hai người tuy rằng quen biết nhau không lâu nhưng quan hệ từ đó mà thân hơn, nói như thế nào nhỉ? Giống như là hai người bạn tốt.

Tiểu Vy liền phản ứng lại, hơi nhướng mài trêu chọc.

''Sao? Cậu là muốn đến cùng ký túc xá với bọn mình?"

"Cậu thừa hiểu mà"

Hai người ghé sát nhau, to nhỏ hèn mọn cười.

Mà đi trên đường, Thoa Thương có chút rùng mình một cái, nàng liền bất an nhìn bốn phía, lắc lắc đầu, hai tay nắm chặt cổ áo gió trên người nghĩ thầm.

''Hôm nay đúng là lạnh a''

"A, Thủy, chị trở về có thể giúp em hỏi chị dâu, đến cùng ký túc xá với Tiểu Vy có được hay không?"

Mang theo bộ dáng tươi cười lấy lòng, Minh Kiên nhẹ nhàng xoa xoa hai bả vai Thanh Thủy.

Vừa nhắc đến Ngọc Thảo, sắc mặt Thanh Thủy liền thay đổi, không có tức giận, thấy biến đổi sắc mặt Thanh Thủy, Minh Kiên liền phản ứng nhanh, a, có chuyện, chắc không phải là chuyện lần trước chứ? Có chút chột dạ, ho khan nói, Minh Kiên bỏ lại một câu.

"Thôi để em tự hỏi"

Liền bỏ chạy mất dạng.

Tiểu Vy nhìn thấy Minh Kiên vội bỏ chạy, lại nhìn Thanh Thủy không biểu tình, hít một hơi sâu, vỗ vỗ lưng nàng theo đó rời đi.

Bên này Thanh Thủy đau đầu suy nghĩ, bên kia Ngọc Thảo lòng cũng không tốt hơn, mỗi ngày ép buộc bản thân nhất định lạnh lùng đối với Thanh Thủy, mỗi lần Thanh Thủy kề cận lấy lòng nàng liền tàn nhẫn đẩy ra, nhìn thấy Thanh Thủy vẻ mặt tổn thương, bản thân Ngọc Thảo cũng rất buồn, cũng vài lần nhìn đến vẻ đáng thương đó, nàng cũng muốn bỏ mặt hết mà đến an ủi Thanh Thủy, tuy nhiên không được.

Tình cảm đối với Thanh Thủy, bản thân Ngọc Thảo cũng không rõ là loại tình cảm gì, nếu như là tình thân, vì cái gì lại có dục vọng? Nếu như là tình yêu, nàng càng không dám tưởng tượng, tình yêu đối với cô mà nói có vẻ như là giấc mộng xa vời, các nàng sở dĩ kết hôn cùng nhau là bởi vì lợi ích, nếu có một ngày trí não Thanh Thủy khôi phục, hiệp ước cũng kết thúc, vậy các nàng còn có thể gặp lại nhau không? Mà cho dù Thanh Thủy mãi không phục hồi, Ngọc Thảo cũng không xác định được bản thân, lại càng không xác định rõ cảm xúc và tâm ý Thanh Thủy. Nếu đối với Thanh Thủy tất cả chỉ là trò đùa trẻ con thì sẽ làm sao? Nếu như sau này đem lòng yêu nam nhân khác thì làm gì đây? Nếu đem tất cả tổng kết lại chính là không có kết quả, vậy không nên bắt đầu, vừa nghĩ đến điều này, ngực Ngọc Thảo cảm thấy đau đớn, hít thở không thông.

Điện thoại đổ chuông tới, Ngọc Thảo thu hồi tâm tình tiếp nhận, người gọi đến là Minh Kiên, nói về chuyện lưu lại ký túc xá, Ngọc Thảo do dự một chút sau đó cũng là đáp ứng cô ấy, kết thúc bỏ qua điện thoại liền cuối đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Buổi tối, Ngọc Thảo về đến nhà, vẫn như thường ngày Thanh Thủy chuẩn bị bàn đầy thức ăn chờ đợi cô trở về, từ lần trước Thanh Thủy làm qua một lần, về sau những buổi cớm tối cũng toàn là Thanh Thủy làm, nguyên nhân chính là muốn Ngọc Thảo về nhà ăn cơm.

Trước sau nhất quyết một trận trầm mặc, cảnh vui cười dùng cơm trước đây cũng không còn nữa, cơ bản Thanh Thủy cho rằng ngày hôm nay cũng giống như những ngày thường, Ngọc Thảo cơm nước xong sẽ trực tiếp về phòng, ai biết hôm nay Ngọc Thảo buông bát nhưng vẫn chưa rời đi, giống như có chuyện cần phải nói.

Khẽ cúi đầu, mái tóc phủ xuống che đi ánh mắt dịu dàng.

"Bắt đầu vào tuần tới, em chuyển tới ký túc xá trường một thời gian, chi nhánh của công ty gần đây xảy ra chút chuyện, chị muốn đi qua bên đó kiểm tra, có thể liền mấy tháng không trở về, vừa vặn Minh Kiên cũng muốn lưu lại ở ký túc xá, chị sẽ sắp xếp cho em ở cùng, nên mấy ngày tới em tự mình thu dọn hành lý đi nhé"

Ngọc Thảo nói ra trực tiếp làm Thanh Thủy choáng váng, mặt cô tái nhợt trầm xuống, nhịn không được tự mình miên man suy nghĩ. Bây giờ vợ thậm chí còn không muốn nhìn thấy mình nữa sao? Miễn cưỡng hướng Ngọc Thảo gật đầu, lộ ra nụ cười có thể thấy so với khóc càng khó coi hơn, Thanh Thủy đứng dậy có chút lảo đảo đi lên lầu, vào đến phòng liền bịt kín chăn bắt đầu òa khóc lớn.

Cảm giác Thanh Thủy đau buồn, Ngọc Thảo cơ bản muốn đi an ủi một chút, ai ngờ vừa đến ngoài cửa liền nghe được tiếng khóc lớn làm Ngọc Thảo đặc biệt lo lắng.

Ngọc Thảo giơ tay trái lên tính gõ cửa, nhưng chính là tay chưa tới cửa liền thả xuống, thở dài, xoay người rời đi.

Thanh Thủy kéo hành lý cùng Ngọc Thảo rời nhà, không có Ngọc Thảo tiễn bởi vì Ngọc Thảo biết Thanh Thủy sẽ đi đến ký túc xá vào thứ hai nên liền đặt vé máy bay cùng ngày đi đến thành phố L, kiểm tra chi nhánh.

Thanh Thủy cứ như vậy mà bắt đầu sinh hoạt tại ký túc xá trường, đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm và Ngọc Thảo rời đi, cách duy nhất có thể làm Thanh Thủy vui vẻ chính là những người bạn. Nhìn Thanh Thủy đột nhiên đến ký túc xá, toàn bộ điều cảm thấy ngạc nhiên, nghe Thanh Thủy kể sự tình từ đầu tới cuối, các nàng cũng không nói rõ nguyên nhân vấn đề nằm ở đâu, chỉ có Minh Kiên cũng có một chút hiểu rõ cách nghĩ của chị dâu, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng an ủi Thanh Thủy, nói cho cô ấy biết, có lẽ do Ngọc Thảo thật sự quá bận rộn, lo Thanh Thủy một mình sẽ buồn mới để Thanh Thủy tới ký túc xá.

Lập luận này, cuối cùng làm Thanh Thủy có chút giảm bớt tức giận, Minh Kiên cũng không hy vọng hai người về sau sẽ thành ra xa lạ, bắt đầu âm thầm dạy Thanh Thủy tiến công.

"Mỗi ngày đều nhắn một tin nhắn cho vợ, vợ sẽ để ý đến chị sao?"

Đối với tuyệt chiêu này của Minh Kiên, Thanh Thủy trong lòng có cảm giác sẽ thất bại.

Minh Kiên liếc nhìn Thoa Thương đang nằm trên giường cầm cuốn tiểu thuyết.

"Đó là tất nhiên, nổ lực sẽ có kết quả, cố gắng lên"

Từ đó về sau, di động Ngọc Thảo mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của Thanh Thủy, tuy rằng Ngọc Thảo không trả lời lại bất cứ tin nhắn nào nhưng mỗi tin nhắn đều xem rất tỉ mỉ, bằng cách thức này, nó giống như chẳng khác nào Thanh Thủy vẫn đang bên cạnh.

Lẽ ra chính là muốn Thanh Thủy buông bỏ, Ngọc Thảo mới rời đi đến thành phố L, nhưng chỉ hai ngày liền phát hiện bản thân cũng lún quá sâu, không thể nào thoát ra, tâm trí cô lúc nào chỉ toàn là hình ảnh Thanh Thủy, nhớ lúc Thanh Thủy mỉm cười, cô nhớ Thanh Thủy, rất nhớ, rất nhớ.

Rốt cục, Ngọc Thảo cũng thẳng thắng đối diện với chính bản thân và tâm trí mình, biết mình đã yêu Thanh Thủy, loại tình cảm này chắc chắn không phải tình thân, mà chính là tình yêu của nam - nữ.

Rõ ràng nghĩ thông, Ngọc Thảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn lập tức trở về thành phố G nói cho Thanh Thủy biết.

Thế nhưng lại một vấn đề khác, hiện tại Thanh Thủy cơ hồ chỉ là đứa trẻ to xác, nàng có lẽ chỉ vì cảm thấy vui vẻ nên mới kề cận mình, bản thân chưa hẳn đã biết cái gì là yêu, như vậy cùng nàng ở cùng một chỗ, qua mấy năm nếu như Thanh Thủy hối tiếc, vậy làm thế nào?

Ngọc Thảo và Thanh Thủy nếu cứ như vậy mà bắt đầu, chắc chắn sẽ không có kết quả bởi vì Thanh Thủy còn quá non nớt.

Ngọc Thảo cầm điện thoại trong tay, nội tâm kịch liệt tranh đấu, nhìn về hướng xa vô định, đột nhiên nở nụ cười. Cô tự cho bản thân mình hai năm để Thanh Thủy có thời gian lớn hơn, mặt kệ kết quả thế nào, nếu như đến lúc đó lòng cô ấy vẫn còn mình, vậy thì Ngọc Thảo sẽ buộc Thanh Thủy ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không buông.

Ngọc Thảo nhìn đoạn tin nhắn trong di động, lòng tự nói.

"Thủy, mau lớn lên nhé''

End chap.

********************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net