Chap 1: THIẾU GIA VÀ QUÁ KHỨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngôi biệt thự ở ngoại ô, hàng chục người làm đang chạy túa xua long trời lỡ đất. Nguyên do là "tiểu thiếu gia" của họ đang mất tích . Đã 24 giờ trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.Mọi liên lạc dường như bị cắt đứt. Mọi thông tin thu nhỏ lại vừa bằng một tin nhắn ẩn dụ.

""' Không về ""

Chỉ vỏn vẹn là hai từ ngữ nhưng ý nghĩa thâm sâu."Tiểu thiếu gia" năm nay đã gần 30 tuổi, nhưng hành động cứ như một đứa con nít. Dường như tập thể nhà họ Son và người làm đã quá quen với việc này rồi.Họ biết ông chủ lại làm điều gì đó không hài lòng "tiểu thiếu gia " đây mà .

Một năm có tổng cộng 365 ngày thì đã có 300 ngày "tiểu thiếu gia " không ở nhà . Còn 65 ngày kia có lẽ là ngày lễ,ngày tết hay là sự kiện gì đó quan trọng lắm.

Không phải là họ không thắc mắc 300 ngày đó cậu đi đâu mà là vì họ không có quyền được tìm hiểu và biết điều đó.Trong gia đình không ai không biết "tiểu thiếu gia " thích tự do tự tại đến nhường nào.Ai mà hỏi cậu ấy chẳn khác nào tự muốn đào hố chôn thân. Đến cả Ông bà chủ còn không dám hỏi.

Muốn sống ở nhà họ Son dài lâu thì không nên đụng mặt cậu . Thuận Son Eunseo thì sống, nghịch Son Eunseo thì sống không xong chết cũng không được .

Quay lại chuyện chính, ngày mai là ngày mừng thọ của Ông chủ tập đoàn. Một ngày quan trọng như thế thì không thể vắng mặt đứa cháu cưng của tập đoàn được.

-Liên lạc được với Tiểu Son chưa ?

Người phụ nữ có nét đẹp quý phái lên tiếng khi không thấy đứa con của bà đâu !! Đúng bà ta là Lee Se Young thường được người ta gọi " Bà Son" quản lý cả dãy khách sạn nhà hàng khắp châu Á , bà đi qua đi lại với vẻ mặt lo lắng vì chưa tìm thấy tung tích của con bà đâu

-Vẫn chưa,thưa bà chủ -Người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ vest ông ấy chính là quản gia Kim của gia đình này , người chăm sóc "tiểu thiếu gia " từ khi lọt lòng.

-Vô dụng!!-Ngồi xuống bộ ghế đắc tiền Bà Son nói với giọng điệu quở trách.Nếu người ngoài nhìn vào sẽ ngỡ bà là một người phụ nữ khó gần và dữ dằn.Nhưng không,người phụ nữ này chỉ trở nên thế này khi không thấy đứa con cưng của bà đâu . Ngày thường thì sao cũng được.

Dán mắt vào điện thoại,nỗi đau thương năm nào lại xuất hiện.Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó mà đã 10 năm,cái ngày mà Chúa đã cướp mất đứa con trai duy nhất của nhà họ So và cũng chính là là duy nhất đối với bà.Vẫn vào giờ này cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến làm bà không thể thở nổi .

Tai nạn năm ấy đã cướp mất sinh mạng của một chàng trai đang ở độ tuổi trưởng thành.Người đáng lẽ bây giờ là chủ tịch của Son Group, Son Eun Tuk.Thay vì khóc nức nở vì thương con, bà Son chọn cách im lặng lặng để kìm nén nỗi đau đó vào tim.Trói buộc mình trong lý do là định mệnh, bà Son âm thầm đem mọi tình yêu thương cho đứa con sau.Ngày ngày nhìn EunSeo trưởng thành, bà không khỏi đau thương khi nhớ về đứa con bất hạnh của mình.

Dù mọi chuyện chỉ là quá khứ nhưng đối với bà đó là một vết thương lòng lớn khó có thể chữa lành.Vì vậy mỗi khi Eunseo vắng nhà bà lại sợ định mệnh năm đó lại lặp lại.Nuôi con bao năm, nhưng bà chưa nghĩ mình sẽ được hưởng phúc bà chỉ muốn con bà hạnh phúc và lớn lên khỏe mạnh mà thôi .

............
=========================================================================

*****SÔNG HÀN ******

Lang thang trên con đường dọc theo sông Hàn,người mệnh danh là "tiểu thiếu gia " Son Group đang ôn lại những ký ức xưa .Hôm nay đáng lẽ là ngày mà anh cậu rời khỏi thế giới.Cũng trên con đường này anh đã ngã xuống và rời xa gia đình này mãi mãi .

Năm nào cũng vậy đứa nhóc 18 tuổi ngây thơ luôn phải nhìn những giọt nước mắt của uma rơi trong đau đớn . Và ánh mắt xa xăm của người ông đáng quý.Đừng trách cậu vô dụng khi không thể khiến cậu vui.Vì cậu biết nỗi đau ấy không thể phai nhòa được.

Từng khóc nấc lên khi anh trai rời xa mình.Từng hy vọng anh chỉ đang đùa vui với gia đình mình thôi .Nhưng lại khẽ bật khóc khi nhìn thấy di ảnh của anh EunTuk,chàng trai ngọt ngào với nụ cười tỏa nắng.Nhớ rất rõ lời anh từng hứa,nhưng anh không thể thực hiện được .

"Anh EunTuk thề với chúa sẽ bảo vệ em Son EunSeo suốt đời "

Bật cười một cách đau đớn, anh đã ra đi bỏ lại gia đình mà thậm chí bỏ lại người con gái anh yêu.Cũng là người con gái mà Son EunSeo đem lòng yêu thương.Thậm chí cậu đã đến trước anh từ rất lâu,nhưng tất cả chỉ là giấc mơ khi anh thông báo anh và cô ấy sẽ hẹn hò.Tim này đau lắm ! Nhưng vẫn quyết định rút lui để nhường yêu thương cho anh.Mỗi ngày nhìn cô ấy mĩm cười,là mỗi lần cậu hạnh phúc.Dù rằng nụ cười ấy không dành cho cậu.

Đúng như người ta nói hạnh phúc thì khó giữ chứ đau thương thì đến rất dễ dàng.Bước thật nhanh ra khỏi phần đời còn lại,anh đánh rơi người con gái năm ấy với những tổn thương.Từng cho mượn bờ vai và đôi tay,những chỉ là một vật dụng thay thế,nó sẽ không cho cảm giác thực như anh.

Cố gắng bù đắp và chữa lành vết thương,dù biết mình làm gì cũng không thể bù đắp được khoảng trống đó.Ngày ngày quan tâm chăm sóc cho người con gái ấy mặc cho những câu hỏi của cô ấy đều nói về EunTuk.Muốn hét thật to với cô ấy là đừng so sánh với anh ấy nữa.Nhưng trái tim nhỏ bé này sao dám thực hiện.Có lẽ Chúa đã sắp đặt cho cô ấy một tình duyên mới,nên dù cậu có làm cho cô vui vẻ đến dường nào thì cô cũng đáp lại câu "Cảm ơn" ! Một cách lạnh nhạt ! VÀ có lẽ mọi chuyện đều là định mệnh.

Mở nguồn điện thoại, Eunseo khẽ giật mình.Nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy sao?Dù sao cũng đã gần 30 tuổi,không lẽ hễ một đêm không về nhà là hàng đống cuộc gọi đến thế này sao.Biết mai là đại thọ của ông nhưng cậu đâu nói là cậu không đến dự đâu.Có cần cậu như con nít 3 tuổi không.

-Umma -Bấm số điện thoại quen thuộc, Eunseo cười nói

-Tiểu Son sao giờ này mà con chưa về nhà thế hả?Có biết là mọi người lo cho con nhiều lắm không ? Thật là hư mà !!-Như bắt được vàng bà Son xả một tràng làm EunSeo phải cứng họng.

-Con biết rồi,chút con về !! bye Mom!!-Hun cái chụt vào màn hình, EunSeo bật cười khi nghe Umma mình cằn nhằn .Nhất định là umma rất lo.

-Bước lên xe EunSeo tra nhẹ chìa khóa.Ánh đèn xe chiếu thẳng một đường,vô tình rọi phải người con gái ấy.Tự hỏi tại sao đã 10 năm rồi mà sao cô ấy vẫn chưa thể quên được anh sao?Cách chung tình ấy có vẻ chẵn tốt lành gì ! Lặng thầm nhìn bóng dáng ấy khuất sau con đường vắng, EunSeo đưa tay ôm lấy trái tim nhỏ bé đang nhói lên từng cơn.

"Em yêu quá khứ vì quá khứ có bóng dáng người em yêu,còn tôi yêu quá khứ vì lúc đó có thể thấy nụ cười thật sự của em" EunSeo's POV
"Tôi yêu em cô gái đã từng có nụ cười tỏa nắng "

Nói rồi EunSeo lái xe vụt đi.

***Son house**

Chạy thẳng xe vào gara, EunSeo mệt mỏi bước vào phòng khách.Năm nào dường như cũng chỉ toàn đau thương và lo âu.Tuy nước mắt không còn rơi như trước nhưng lòng vẫn nhói đau khi hình người anh năm nào hiện về.Sinh mệnh con người thật ngắn ngủi.

Ngồi xuống sofa, EunSeo buồn bã nhìn dáo dác ánh mắt buồn bả.Có phải "cô đơn" là hai chữ đi theo cô suốt đời hay sao.

-Seonie -Từ xa bóng dáng người đàn ông lớn tuổi với cây gậy đang dần tiến lại.Tuy phòng thái đã phai nhạt nhưng khí thái vẫn như ngày nào.Người ấy là Son Ji Suk ông nội của "tiểu thiếu gia "

-Dae! Ông thức sớm thế ạ!-Cuối đầu liếc đồng hồ chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà,Ông thức sớm thế để làm gì .

-Ta có chuyện muốn nói với cháu,sao hôm nay cháu về trễ thế -Ngồi đối diện đứa cháu bảo bối,ông khẽ hỏi.
-Dạ,cháu có một số việc cần giải quyết nên về muộn.Mà chuyện ông muốn nói là gì ạ.-Nâng tách trà nóng lên thưởng thức cậu thông thả nói.

-Ta có một cuộc hẹn ước với gia đình nhà ông bạn thân ta , ta muốn cháu thực hiện nó -Ông từ tốn nói.

-Mà hẹn ước gì thế ông -EunSeo nhướng mày hỏi ,đó là hẹn ước mà trông đối với ông quan trọng đến thế.

-Đó là một cuộc hôn nhận-Giọng ông có vẻ rất cố gắng nói ra

-...............Gương mặt EunSeo tối sầm lại

_______________________________________________________________________________

-Đố các bạn cô gái mà EunSeo yêu là ai ?

-Và người EunSeo có hôn ước là ai??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net