Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chập tối, ánh tà dương rơi trên thành phố, tĩnh mịch giống như một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ.

Cố Linh quay trở lại tiểu khu, đúng lúc đó gặp một ông lão bán kẹo bông ngay trước cổng. Kẹo bông giống hệt những đám mây, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

Nhưng mà hầu hết những đứa trẻ đi ngang qua đều bị phụ huynh đưa về nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn vài lần.

Cố Linh mua liền năm chiếc, dường như sự trống rỗng trong lòng phút chốc được lấp đầy.

Cô đi tới chỗ xích đu, rất nhiều đứa trẻ đang tụ tập ở đây. Thấy cô đến, hai con mắt không khỏi liếc nhìn cô.

Cố Linh ngồi xuống, tay trái cầm bốn chiếc, tay phải cầm một chiếc. Cô ăn từng chút từng chút một.

Chỉ lát sau, đã có ba đến bốn đứa trẻ ngồi xuống cạnh cô. Cố Linh rút tay lại, ý muốn nói chỗ kẹo này chính là của cô.

Mấy đứa trẻ trò chuyện: “Kẹo bông chỉ có trẻ con mới ăn thôi”

“Nếu ăn nhiều sẽ bị sâu răng, phải đi tìm nha sĩ để nhổ răng đấy.”

Cố Linh khẽ nhíu mày nhìn mấy đứa trẻ. Cô mở miệng cắn một miếng kẹo thật to, vừa ăn vừa đưa tay quệt chút kẹo bị dính trên mép.

Hình ảnh đó thật khiến người ta phải đánh giá.

Đúng lúc đó Tống Thừa Trúc lái xe qua nhìn thấy Cố Linh. Anh dừng xe, đi đến thấy Cố Linh một mình ăn kẹo bông, không khỏi bật cười.

“Cố Linh.” Anh gọi tên cô, Tống Thừa Trúc luôn gọi cả họ tên của cô như một thói quen

Trước kia Cố Linh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng trái tim cô giờ đây cảm thấy thật xa cách. So với trước, dù chưa thấy người mà mới chỉ nghe thấy tiếng nói kia, cô đã sớm muốn chạy trốn, nhưng ngược lại chỉ có thể miễn cưỡng ngồi lại xích đu.

“Sao lại ăn nhiều kẹo bông như vậy?” Tống Thừa Trúc hỏi.

Cố Linh đành nâng mắt lên, do ngược ánh sáng nên cô không nhìn rõ anh. Nhưng cô biết đó là một khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đẹp, môi mỏng, ngũ quan vô cùng hòa hợp khiến cho cô dù là phụ nữ cũng phải thèm muốn: “Anh về rồi à?” Nói xong lại cắn một miếng kẹo bông.

Không hề có vị ngọt, ngược lại còn mang chút đắng. Cô buồn bã khẽ nhếch miệng cười.

Mấy đứa trẻ lại nhìn thấy kẹo bông thật ngon.

“Chị ơi, kẹo bông có ngon không ạ?” Cuối cùng mộtđứa trẻ rụt rè hỏi.

Cố Linh nhảy khỏi xích đu, chiếc xích đu theo gió khẽ động đậy.

“Ăn ngon lắm phải không ạ, chị cho bọn em ăn với được không?” Cô nhìn mấy đứa trẻ, trong lòng chợt cảm thấy yêu thương.

Thôi quên đi.

“Được rồi, mỗi đứa một chiếc”

Mấy đứa trẻ lấy được kẹo bông, vẻ mặt đầy hạnh phúc: “Cảm ơn chị.”

Cố Linh cười khúc khích, thật là vô cùng tinh ranh: “Bọn trẻ con bây giờ đều giống như vậy sao? Không đáng yêu chút nào. Tương lai, chúng ta không thể để con của mình như vậy được.”

Cô liếc mắt nhìn sắc mặt anh. Thấy anh vẫn lãnh đạm như cũ, Cố Linh mới chuyển tầm mắt.

Trong tay cô còn thừa lại chiếc kẹo bông cô đang ăn, cô cười với Tống Hoài Thừa: “Tống Thừa Trúc, anh có muốn ăn không?”

Tống Thừa Trúc nhẹ nhàng cười đáp lại: “Hôm nay em có vẻ rất hào hứng, nhưthế cũng tốt, quay về không?” thấy cô cười, anh tiện tay cầm lấy chiếc kẹo bông.

Cố Linh "ừ" một tiếng, cầm lấy túi xách. Tống Thừa Trúc nhìn lướt qua chiếc túi không kéo khóa, bên trong rộng lớn lại vô cùng lộn xộn, cũng không biết đã nói với cô bao nhiêu lần vẫn không sửa được. Tống Thừa Trúc lắc đầu, thấy bên trên có một tờ bệnh án.

“Hôm nay đến bệnh viện sao?” Tống Thừa Trúc hơi liếc mắt.

Cố Linh đóng túi lại, động tác có chút hoảng hốt, “Đến gặp nha sĩ thôi.”

“Bác sĩ nói thế nào?” Tống Thừa Trúc hỏi.

Cố Linh không để tâm nhún nhún vai: “Răng khôn cần phải nhổ, bị mọc lệch. Bác sĩ bảo em đau dài không bằng đau ngắn, khuyên em nhổ chiếc răng đó đi.” Ai cũng hiểu một đạo lý rằng đau dài không bằng đau ngắn, nhưng nếu muốn làm lại cần phải có bản lĩnh.

“Bao giờ? Anh sẽ đi cùng em.”

Cố Linh không chút hào hứng đáp lại;” Không cần đâu, anh bận rộn mà.”

Tới nhà, cô liền đi đến phòng vẽ tranh, cất bệnh án cẩn thận.

Lúc quay lại, Tống Thừa Trúc đã không còn ở phòng khách. Cố Linh qua phòng bếp nhìn, dì giúp việc bưng lên một đĩa gà cay, một đĩa củ từ mộc nhĩ và còn đĩa cải thảo muối.

Cố Linh xới 2 bát cơm mang ra, Tống Thừa Trúc đã thay quần áo xong.

“Ăn cơm thôi”. Cố Linh không ríu rít như ngày thường, cảm thấy cơm không có vị gì.

Tống Thừa Trúc thấy cô buồn bã không nói câu nào bèn hỏi, “Tối thứ năm có bận gì không? Đi sinh nhật Từ Thiên.”

Cố Linh suy nghĩ một lúc, cô hẹn Hủ Hủ đi chuẩn bị bức tranh hôm trước cho tốt.

“Em bận mất rồi, mà thôi em sẽ nói với Hủ Hủ một tiếng.”

Tống Thừa Trúc ngừng động tác, có chút đăm chiêu nhìn cô.

“Có chuyện gì sao?” Cô Linh thấy anh như vậy thì có chút không hiểu.

Tống Thừa Trúc không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Linh một mình đến phòng tranh vẽ. Tống Thừa Trúc mua một căn nhà kết hôn rất lớn, nhiều gian phòng, sau đó còn cho cô một phòng riêng để vẽ tranh. Cố Linh học đại học D khoa mỹ thuật tạo hình, tốt nghiệp xong hiện nay đang cùng bạn bè hợp tác tổ chức triển lãm, công việc cũng coi như vừa ý.

Cô ngồi ở trước bàn vẽ, trong tay cầm khay màu, nâng bút lên nhiều lần nhưng lại không tìm được cảm giác. Nếu tâm tư mà không yên thì căn bản là không có cảm giác.

Vẽ đi vẽ lại rất nhiều bức cho đến mười giờ đêm cô cũng không tài nào vẽ được một bức hoàn hảo.

Sau khi sắp xếp và rửa sạch màu vẽ, cô trở về phòng ngủ.

Tống Thừa Trúc đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách. Chiếc đèn trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng, chiếu lên người anh khiến anh bỗng trở nên trí thức hơn.

Cố Linh vén chăn lên nằm xuống, giường hơi lõm xuống dưới. Tống Thừa Trúc lật trang sách tạo ra âm thanh sột soạt. Một lát sau, anh gập sách lại rồi tắt đèn.

Một lúc lâu sau thì cô nghe thấy tiếng anh hít thở đều đều. Cố Linh cảm thấy thật khó chịu. Mấy ngày trước anh không có ở nhà, cô ngủ một mình thật tự do thoải mái.

Cố Linh trằn trọc không ngủ được.

Cuối cùng Tống Thừa Trúc không nhịn được tay chân bắt đầu hành động: “Sao vậy?”

“Nóng.”

Cố Linh để khuỷu tay ở ngực anh, hơi thở ấm nóng của anh có vẻ không ổn định. Tống Thừa Trúc khẽ cười, cơ thể lại càng tiến sát về phía cô, bàn tay có phần mờ ám.

“Em lăn qua lăn lại khiến người khác không ngủ được.” Tống Thừa Trúc nói xong liền cúi xuống hôn khoé môi cô.

Mặc dù trong lòng có khoảng cách thế nhưng thân thể vẫn hoà hợp. Quả nhiên hai năm vợ chồng không phải vô ích. Cố Linh mệt mỏi nhắm mắt muốn ngủ nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh.

Cô cố trừng mắt nhìn nhưng cái gì cũng không thấy rõ: “Tống Thừa Trúc, em muốn có một đứa con.”

Trong bóng tối, cô cảm nhận hơi thở của anh dường như ngưng đọng lại, bầu không khí liền trở nên mơ hồ.

Cố Linh muốn hỏi tại sao anh lại không muốn có con, thế nhưng câu hỏi này chỉ dừng lại ở cổ họng cô, không thể nói nên lời. Tống Thừa Trúc không trả lời câu hỏi của cô, thay cô đắp chăn lại: “Đi ngủ sớm một chút.”

Nhưng cô còn có thể ngủ ngon hay sao?

Đêm hôm đó, Cố Linh giật mình bừng tỉnh, cô mơ tới một đứa trẻ, trong giấc mơ, cô ôm lấy đứa trẻ yêu thích không buông, nhưng cuối cùng đứa trẻ ấy lại đi tiểu bừa trên người cô.

Lúc này Cố Linh mới tỉnh lại, cô nhìn chiếc đèn treo trong phòng ngủ, lẩm bẩm nói: ‘Hóa ra chỉ là một giấc mơ…’

Cô vươn tay xuống sờ bụng mình, chẳng lẽ là giấc mơ báo hiệu có thai? Đêm hôm qua có phải cô trúng rồi hay không? Nghĩ đến khả năng đó, Cố Linh nhanh chóng dậy tìm điện thoại di động, tìm hồi lâu cũng cũng không thấy. Tống Thừa Trúc bê một cốc nước đến thấy cô khom lưng, chân trần giẫm lên nền đất bèn hỏi: “Đang tìm gì vậy?”

“Điện thoại di động.” Cố Linh chợt nhớ ra: “Điện thoại của em đang ở phòng tranh.” Cô vừa định chạy, Tống Thừa Trúc vội kéo tay cô lại: “Sao phải vội vàng thế, uống nước đi, để anh đi lấy cho.”

Cố Linh cầm lấy cốc nước ấm, hai tay cô bưng cốc nước mà cảm giác nặng nghìn cân.

“Em không khát.” Cô gượng gạo nói. Ánh mắt haingười chạm nhau, nhưng cô không lảng tránh.

Tống Thừa Trúc gạt mấy sợi tóc hỗn độn của cô ra sau: “Nghe lời, để anh đi tìm cho.”

Động tác ấy của anh vô cùng dịu dàng.

Cố Linh cắn khóe môi, “Được” lòng cô đã nguội lạnh như tro tàn, giờ cô cũng hiểu vì sao những người phụ nữ trên phim đều biết rõ là độc mà vẫn uống.

Tống Thừa Trúc tới phòng vẽ tranh rồi quay lại đưa đến tay cô: “Điện thoại di động”. Cố Linh rời khỏi giường, phần cảm xúc kích động vừa nãy đã tan thành mây khói:“Để trên bàn đi”, giọng cô hơi run run.

“Vừa rồi rõ ràng còn rất sốt ruột mà” Tống Thừa Trúc cười cười.

Cố Linh mặc quần áo, sức lực ở đầu ngón tay dường như bị hút hết, thế nào cũng không cài được cúc. Cô nói: “Ngày hôm qua không phải kì an toàn của em, lát nữa em sẽ đi mua thuốc, mấy hôm trước bị đau răng, nếu mang thai mà ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.”

Cô nói rõ ràng: “Em nhất định sẽ có trách nhiệm với đứa trẻ.”

Đôi mắt Tống Thừa Trúc có cái gì chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đáy lòng Cố Linh có một tia kì vọng, nhưng vẫn lại là sự thất vọng.

Khoảng 8 giờ, Tống Thừa Trúc phải đến công ty, Cố Linh cũng muốn đi đến chỗ triển lãm tranh. Nhưng hôm nay Tống Thừa Trúc lại có chút chậm trễ. Xe dừng đèn đỏ, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Cố Linh đi ra từ hiệu thuốc đối diện. Cô để tóc xõa, tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt, cô cầm trong tay hộp thuốc, dường như đang nghiên cứu.

Cố Linh mở chai nước suối, uống một ngụm lại nuốt một viên thuốc. Nước hơi lạnh làm cô bị sặc. Nhiều người đi qua ven đường thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

Cố Linh suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng cuối cùng cốc nước sáng nay bị cho gì vào cô cũng không rõ. Bây giờ cô không thể nào hiểu được Tống Thừa Trúc, vậy cô phải tự chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình.

Đôi mắt Tống Thừa Trúc dần tối lại, trong lòng xuất hiện những cảm xúc phức tạp, anh nắm chặt tay lái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng cô cho đến tận lúc xe đi phía sau không chờ được phải bấm còi thúc giục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net